Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (25)

Trình Lạc trợn tròn đôi mắt nhìn Du Đường, tinh thần lập tức bừng bừng phấn chấn.

Trong lòng không ngăn được nỗi sung sướng như muốn bay lên mây, nhưng mà lại không muốn thể hiện ra ngoài, thế là xị mặt ra cố ý cò kè mặc cả.

"Thế cũng được, nhưng mà một con cá có lẽ không đủ ăn......"

"Đường Đường anh biết mà, em vốn dĩ ăn rất nhiều, hơn nữa lần này em đã phải chịu cú sốc tinh thần lớn biết bao nhiêu, hệ thống dây thần kinh ở đại não gắn kết với hệ thống dây thần kinh ở dạ dày, thế nên tất cả đều đã bị kích thích cực mạnh, sinh ra cảm giác đói khát mãnh liệt hơn bình thường rất nhiều, cho nên em có thể ...... xin ăn thêm vài con cá được không?"

Du Đường nghe vậy thì bật cười.

Lòng thầm nghĩ nhóc này quả thực đã phát huy khả năng cò kè mặc cả không biết xấu hổ tới đỉnh điểm.

Rõ ràng vừa rồi còn lo lắng hãi hùng đến thế, vậy mà giờ đã có tâm trạng đùa giỡn.

Y châm chước trong chốc lát, phóng khoáng nói: "Vậy thì hai con."

Trình Lạc mếu máo: "Mười con!"

Du Đường giựt giựt khóe môi: "Ba con."

Trình Lạc ồn ào: "Tám con!"

Du Đường không thể nhịn được nữa, xòe bốn ngón tay ra: "Bốn con, không được kỳ kèo nữa!"

"Hơn nữa món cá này tính hàn, ăn nhiều không tốt......"

Nhưng đang nói thì y đột ngột khựng lại.

Trình Lạc cũng cứng đờ người.

"Đường Đường, anh chảy máu mũi."

Hắn vừa nói vừa vội vàng chạy đi lấy khăn giấy để trong xe, đưa cho Du Đường để lau máu mũi.

"Có lẽ bị nóng trong người." Du Đường cầm khăn giấy bịt chặt lỗ mũi, nhìn dáng vẻ lo lắng bồn chồn của Trình Lạc, bèn lựa lời an ủi hắn: "Mấy hôm trước cũng từng chảy một lần, sẽ hết ngay thôi."

Nhưng lần này, lại không hề đơn giản như lời y nói.

Máu mũi không hề ngừng chảy, hơn nữa, cơ thể Du Đường bắt đầu nóng lên, nhưng lại cảm thấy rét lạnh.

Trình Lạc cầm khăn lông bọc cả người y lại, gào thét Hàn Thiệu lái xe chạy nhanh hết sức có thể để đưa bọn họ trở về viện nghiên cứu.

"Đường Đường, anh sẽ không sao đâu......" Nước mắt Trình Lạc rơi tí tách nện lên gương mặt Du Đường, hai người ngồi ở hàng ghế sau, Du Đường đang run lên từng cơn, thế nhưng người đàn ông đang ôm y trong lồng ngực lại càng run rẩy dữ dội hơn.

"Em sẽ không để anh xảy ra chuyện." Hắn ôm Du Đường thật sát, lại không dám sử dụng quá nhiều sức lực.

Máu tươi thấm đẫm chiếc khăn lông bọc bên ngoài cơ thể Du Đường, tựa như thời điểm y mới vừa tỉnh lại, mỗi lỗ chân lông trên làn da đều đang thấm máu ra ngoài.

Thoạt nhìn tựa như một người máu, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều rất khó để không cảm thấy sợ hãi.

Hàn Thiệu nhấn ga chạy thật nhanh, Trương Chí Vân ngồi bên cạnh, đôi mắt ướt nhòe.

"Có còn thấy lạnh không?" Trình Lạc nói: "Em ôm chặt anh, sẽ không lạnh nữa ngay thôi......"

Hắn vừa khóc vừa nức nở: "Đừng ngủ, Đường Đường, anh ngàn vạn lần đừng ngủ, đừng bỏ lại em một mình......"

Du Đường nghe thấy tiếng khóc của hắn, cõi lòng tan nát.

Y cũng căn bản không ngờ tới chuyện, chẳng qua chỉ là chảy máu mũi mà thôi, tại sao lại đột nhiên biến thành tình trạng nghiêm trọng đến vậy.

Chắc hẳn là do cơ thể này vốn dĩ được kim chỉ khâu thành, lại làm quá nhiều cuộc phẫu thuật và còn nằm im không động đậy tận hai trăm năm, không thể nào cứ muốn trở về với cuộc sống bình thường là có thể sống một cách bình thường.

Những sự an bình trước đó đều chỉ là biểu hiện giả dối, hiện giờ mối nguy hiểm vẫn luôn tiềm tàng trong cơ thể này mới thực sự bùng nổ.

Du Đường không biết phải an ủi Trình Lạc như thế nào, chỉ có thể sử dụng biện pháp trực tiếp nhất, kéo cổ áo đối phương, nhổm người dậy, hôn lên khóe môi người kia.

Máu loãng và nước mắt hòa lẫn vào nhau, mùi tanh ngọt cay mũi quanh quẩn bên trong xe.

Du Đường nhìn chăm chú vào đôi mắt Trình Lạc, gom hết nỗi sợ hãi và lo lắng và đối phương vào đáy mắt, ghi tạc thật sâu vào cõi lòng.

Sau đó nhoẻn miệng cười, hỏi.

"Lạc Lạc, em đã nói sẽ tin tưởng anh bất chấp hết thảy, lời này có còn tính không?"

Trình Lạc mở to hai mắt đã nhòe đi vì nước mắt, gật đầu.

Du Đường có được sự xác nhận của hắn, lập tức dùng giọng điệu thật nghiêm túc, đường hoàng nói:

"Vậy thì hiện giờ anh muốn em tin tưởng rằng anh sẽ khỏe lên."

"Vả lại, bữa cơm cá thịnh soạn anh đáp ứng cung cấp cho em, cũng tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

"Chờ đến khi cơ thể này khá lên, năm lần, mười lần, đều cho em."

"Cho nên là, đừng sợ hãi, cũng đừng hoảng hốt, được không?"

Trình Lạc cắn chặt răng.

Chốc lát sau, cuối cùng hắn cũng gật đầu, nỗ lực khiến nỗi lòng hoảng loạn bình tĩnh trở lại, sau đó cất tiếng trả lời "Được."

Khi vừa tới cổng viện nghiên cứu, hắn bế Du Đường chạy vọt vào trong, bắt đầu tiến hành các hạng mục kiểm tra.

Kết quả cuối cùng là, quả nhiên là do sự đào thải tế bào.

Bắt buộc lập tức tiến hành phẫu thuật, hơn nữa trong quá trình phẫu thuật, chỉ cần hơi sơ sảy một chút thôi, thì sẽ khiến cho cơ thể Du Đường hoàn toàn hỏng mất.

Từ khi Du Đường tỉnh lại, Lạc dần dần biến mất, đã từ lâu lắm rồi Trình Lạc không chạm vào dao phẫu thuật.

Hơn nữa chỉ cần tưởng tượng đến chuyện phải làm phẫu thuật cắt xẻ cơ thể Du Đường, hắn duỗi bàn tay mấy lần cũng chưa thể đeo nổi bao tay, vất vả lắm mới đeo xong, bàn tay cầm dao phẫu thuật lại cứ run lên nhè nhẹ, nhắm mắt lại, mở mắt ra, nỗ lực khống chế tâm trạng rất nhiều lần, lại vẫn không thể ngăn nổi từng cơn run rẩy.

Trương Chí Vân đã thay đồ phẫu thuật để hỗ trợ Trình Lạc, định nói gì đó để an ủi hắn, lại không biết nên nói cái gì.

Chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông.

Thế nhưng Trình Lạc cũng biết thời gian hiện giờ rất gấp gáp, không chấp nhận được việc hắn cứ do dự mãi không quyết đoán, bèn điều chỉnh tâm trạng trong vòng một phút, sau đó tiến vào trong phòng phẫu thuật.

Du Đường nằm trên bàn phẫu thuật, cơ thể nối với đủ các loại dụng cụ tối tân nhằm duy trì sinh mệnh.

Khi chứng kiến dáng vẻ của y, cảm xúc mà Trình Lạc vất vả lắm mới đè nén được lại lần nữa dao động dữ dội.

Du Đường vẫn còn có ý thức.

Chỉ cần liếc mắt một cái, đã nhận ra tình trạng của Trình Lạc lúc này.

Chờ đến khi người đàn ông kia đi đến trước mặt, định tiêm gây mê cho y, Du Đường đè lại bàn tay hắn, cười nói.

"Giống như em, dù cho có thế nào em đều sẽ tin tưởng anh."

"Lạc Lạc, anh cũng tin tưởng em."

"Em nhất định sẽ thành công."

"Dùng đôi tay này, cứu sống anh thêm lần nữa."

Trình Lạc sửng sốt trong thoáng chốc, sương mù dâng lên tích tụ trong đôi con ngươi, hắn nỗ lực nháy mắt, làm cho làn sương kia tiêu tán.

Cuối cùng, trịnh trọng gật đầu.

*

Cuộc phẫu thuật này kéo dài ước chừng năm tiếng đồng hồ.

Trương Chí Vân vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ Trình Lạc, trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng nhất định phải thành công.

Cuối cùng, khi cuộc phẫu thuật chấm dứt, cậu nhìn theo Trình Lạc đưa Du Đường vào khoang ôn dưỡng, cởi bỏ áo phẫu thuật, nhìn các số liệu biểu hiện trên màn hình của khoang ôn dưỡng, so với việc hưng phấn vì phẫu thuật thành công, nét mặt cậu ta lúc này lại dày đặc thấp thỏm lo âu.

Cậu không nhịn được bèn hỏi nhỏ: "Thầy Trình ơi, khi nào thì cô mới có thể tỉnh lại vậy ạ?"

Lúc này, Trình Lạc như mới được thanh âm kia gõ cho hoàn hồn, mím môi thật chặt, thật lâu sau mới khẽ mấp máy, lẩm bẩm nói:

"Không biết."

"Nhưng mà anh ấy đã nói, nhất định sẽ không bỏ rơi tôi lần nữa."

"Cho nên, tôi có thể chờ."

Hắn đứng thẳng lưng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm: "Đã đợi được tận hai trăm năm rồi, đợi thêm mấy ngày nữa thì có làm sao."

Trương Chí Vân không đành lòng nhìn Trình Lạc suy sụp như vậy.

Bèn lựa lời an ủi vài câu, sau đó thì lầm lũi rời đi.

Sau khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc, Tề Quốc Ngọc được đa số phiếu bầu, trở thành người lãnh đạo hoàn toàn xứng đáng của quốc gia.

Toàn bộ người nhà họ Lục bị tống vào tù, tài sản sung công, Lục Minh đệ đơn kháng cáo, bị tòa án bác bỏ, phán xử tử hình.

Trong lúc bị biệt giam, gã ta luôn miệng nguyền rủa Trình Lạc và Du Đường, đến chết cũng không biết hối cải, chỉ đắm chìm trong giấc mộng tràn ngập dục vọng của bản thân.

Mà theo như lời Hàn Thiệu đã từng nói trước kia, sau khi Tề Quốc Ngọc lên nắm quyền, việc đầu tiên ông ta phê chuẩn chính là chi viện cho quốc gia S, giúp đẩy lùi quân đội xâm lăng của quốc gia T ra khỏi đất nước của họ.

Hàn Thiệu nhập ngũ, trở thành một thành viên trong đội quân chi viện cho quốc gia S, mà Trương Chí Vân cũng được gia nhập vào đội ngũ bác sĩ hậu cần đi theo quân đội.

Khi hai người gặp mặt nhau ở quân doanh, Hàn Thiều ngẩn người ra thật lâu, sau đó mới ngơ ngác hỏi:

"Chẳng phải cậu nói rằng cậu sẽ ở lại nhà thầy Trình để chăm sóc Hảo Đa Dư sao?"

Hàn Thiệu kéo Trương Chí Vân tới một góc khuất, hỏi cậu: "Hơn nữa trước khi lên xe, chúng ta còn từ biệt nhau, cậu còn nhắc nhở tôi phải chú ý an......"

Còn chưa kịp nói hết câu, anh đã bị Trương Chí Vân giơ mũ lên che ở bên trái, kiễng chân lên, hôn chụt vào má phải của anh.

Khi chiếc mũ quay trở lại đầu Trương Chí Vân, cậu lập tức kéo giãn khoảng cách với người đối diện, nhoẻn miệng cười với anh một cái.

"Cậu là chiến sĩ, bảo vệ quốc gia là chức trách của cậu; còn tôi là bác sĩ, trị bệnh cứu người là chức trách của tôi."

"Từ nay về sau, cậu bảo hộ quốc gia, còn tôi sẽ bảo hộ cậu."

--

Editor Anh Quan

Cặp phụ này bằng tuổi nhau, nhưng mình sẽ để Hàn Thiệu danh xưng là anh, Trương Chí Vân là cậu. Thế nhưng hai bạn ý sẽ xưng hô với nhau là tôi-cậu cho đến hết truyện luôn nha.

Nói chứ không biết ai công ai thụ nữa, tác giả không có nói, bữa nay truyện nhược công cũng nhiều mà, nói thiệt khi đọc quyển tiểu thuyết này, tui bắt đầu cảm thấy ai trên ai dưới không hề quan trọng, quan trọng là họ iu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top