Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (03)

Thẩm Dục ngây dại.

Tựa như bị ấn nút tạm dừng, cơ thể cứng đờ, nói không ra lời.

Hắn hoang mang nhìn chằm chằm người đàn ông đang bị nhốt trong lồng sắt, gương mặt trong tầm mắt chốc lát trở nên mơ hồ không rõ ràng, sau đó dần dần trùng điệp với khuôn mặt của Du Đường trong trí nhớ của hắn.

Bởi vì bàn tay co cứng siết lại thật chặt, miệng vết thương trong lòng bàn tay nứt ra, máu tươi theo đó uốn lượn trượt dài xuống gậy chống.

Hầu kết Thẩm Dục cuộn lên cuộn xuống vài lần, chân mày cau chặt nỗ lực thả lỏng ra, sau đó mới cất giọng khản đặc, hỏi Du Đường:

"Tại sao anh lại nói lời khó hiểu như vậy?"

Ngoại trừ hắn và Du Đường, không có kẻ nào biết hắn còn có một cái nickname nữa là 'tiểu công chúa'.

Ngay cả Tống Thành cũng luôn cho rằng "Tiểu Công Chúa" là tên của con mèo mà Du Đường và hắn đã từng nuôi ngày xưa. Cho nên, người đàn ông trên sân khấu kia, dù cho là nội gián đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng gọi hắn bằng cái tên đó ngay lần đầu tiên gặp mặt.

Hơn nữa......người đó còn nói rằng anh đã trở lại.......

—— chẳng lẽ anh ta thật sự là Du Đường, Du Đường đã trở lại với hắn sao?

Trong lòng đột nhiên nảy sinh suy đoán mà ba năm qua hắn không dám lại hy vọng xa vời, Thẩm Dục gắt gao nhìn chằm chằm Du Đường, chờ đợi câu trả lời của y.

"Bởi vì......"

"Ba trăm lẻ ba triệu." Tiếng hét giá phá vỡ bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị trong phòng đấu giá.

Kẻ vừa ra giá là gã đàn ông đang ngồi ở hàng thứ hai, từ đầu đến giờ gã chưa từng ra giá với bất kỳ món hàng nào được bày bán trên sân khấu, thế nhưng hiện giờ lại như cố ý khiêu khích, tìm vui từ trên người Thẩm Dục.

Rốt cuộc thì cách ăn mặc quá nổi bật của Thẩm Dục đã hoàn toàn tiết lộ thân phận của hắn. Càng bởi vì tác phong kiêu ngạo, xử sự tàn nhẫn, gây thù chuốc oán với vô số người, lúc này những kẻ đang dòm ngó hắn sẽ ngay lập tức phát hiện trạng thái của hắn hoàn toàn khác với ngày thường, do đó đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngáng chân lần này.

Quả nhiên, gã ta vừa dứt lời, lại có người khác hô lên: "Bốn trăm triệu."

"Bốn trăm lẻ năm triệu."

"Năm trăm triệu."

"Năm trăm lẻ năm triệu......"

Hai kẻ kia phảng phất như đã thương lượng từ trước, thay phiên nhau lên giá ào ào.

Cố ý khiến Thẩm Dục lâm vào tình huống khó khăn.

Mà Du Đường chìm nghỉm trong tiếng thét giá ồn ào ở dưới khán đài, căn bản không có cơ hội nói chuyện lần nữa, chỉ có thể điều chỉnh tư thế giữ thân thể ngồi thẳng thắn.

Chân mày cau chặt, nỗ lực nghĩ biện pháp.

Hiện giờ y đang ở trên vùng biển quốc tế, tuy rằng mọi người dưới khán đài đều đã ký vào bản cam kết giữ hòa bình trước khi lên thuyền, nhưng cũng rất khó bảo đảm sẽ không có người có tâm tư riêng.

Nếu y và Thẩm Dục để lộ quá nhiều thông tin, hai người đều sẽ gặp nguy hiểm.

Thân phận hiện giờ của Du Đường là cảnh sát nằm vùng, tương lai chắc chắn cũng sẽ phải đối lập với Thẩm Dục, bởi vì đây là chức trách của thân phận y nhận được.

Thế nhưng, y vẫn muốn tận dụng mọi khả năng để ở bên Thẩm Dục một quãng thời gian thật dài. Cho nên, điều cần ưu tiên bây giờ chính là đảm bảo được sự an toàn của hai người.

"10 tỷ."

Bên này Du Đường còn đang đau đầu vắt óc nghĩ cách, bên kia Thẩm Dục nhẹ nhàng bâng quơ chỉ vài chữ, mà đã khiến cho bầu không khí đang huyên náo ồn ào nháy mắt chìm vào yên tĩnh.

Những kẻ đang ngồi ở hàng hai hàng ba, tròn mắt dỏng tai ngồi xem kịch vui đều ngẩn hết cả người.

Trong tay bọn họ nhiều lắm chỉ có tầm 5 tỷ tiền nhàn rỗi, mà món hàng đang được bày bán trên sân khấu kia có quý đến đâu thì căn bản cũng không đáng giá đến mức phải vét sạch tài sản để mua, cho nên dù cho từ nãy đến giờ bọn họ có ồn ào nâng giá thì cũng chỉ thêm tầm vài triệu đến mấy chục triệu, hiện giờ Thẩm Dục mới mở miệng một lần mà mức giá đã lên đến mười tỷ.

Chỗ tiền này, thật sự quá lớn......

Huống hồ Thẩm Dục vẫn luôn nổi tiếng là thích trở mặt thì trở mặt, còn cực kỳ xảo trá, nhỡ đâu vừa rồi sự chú ý của hắn tới món hàng trên sân khấu chỉ là giả vờ, chờ đến khi bọn họ nâng cái giá mười tỷ lên cao hơn nữa, hắn lại thu tay về để họ phải bỏ tiền ra mua.

Thứ chờ đợi họ trong tương lai sẽ là táng gia bại sản. Còn nếu như không ói đủ tiền ra cho bên tổ chức đấu giá, có khi còn bị ném xuống biển làm mồi cho cá. Đến lúc đó, có trời cũng không cứu nổi bọn họ!

"10 tỷ lần một." Chủ trì buổi đấu giá rốt cuộc thì cũng hoàn hồn trở lại, hẳn là trong đầu vừa mới trải qua một trận sóng to gió lớn.

Gã thanh thanh giọng nói tiếp tục hô: "10 tỷ lần hai."

"10 tỷ lần ba."

Nói đến đây, tầm mắt gã bao quát toàn bộ khán đài, không nghe thấy tiếng bất cứ ai tăng giá.

Lúc này, gã giơ búa nhỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, cất cao giọng nói.

"Đấu giá thành công!"

"Liêu Vũ, đi giao tiền đi."

Sắc mặt Thẩm Dục thoạt nhìn đã khôi phục thái độ bình tĩnh ban đầu, hắn tự nhiên nghiêng đầu quay sang chỗ khác, dời tầm mắt khỏi người Du Đường.

"Giao tiền xong thì dùng vải đen phủ lên lồng sắt, sau đó thì cho người đưa đến phòng của tôi."

"Vâng, thưa ngài." Liêu Vũ lên tiếng, lại nhìn xuống quần áo Thẩm Dục, nghĩ đến thói ở sạch nghiêm trọng của đối phương, bèn hỏi: "Vậy quần áo của ngài....."

"Không đáng ngại, tôi sẽ tự đi thay." Thẩm Dục nói xong, lại nhìn về phía đám người ban nãy có ý định ngáng đường hắn, thấy bọn họ đổ mồ hôi lạnh thấm ướt cả cổ áo, nhếch môi cười mỉa: "Chẳng qua là cần phải xử lý mấy con chuột láo toét trước đã."

"Giao việc cho Lục Tử đi làm là được ạ, đừng để ô uế tay của ngài."

Liêu Vũ vốn có ý tốt, vừa nhấc mắt đã đối diện với ánh mắt như đang nhìn người chết của Thẩm Dục, tức khắc sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh, vội nói: "Là thuộc hạ quá phận."

Thẩm Dục không làm khó gã, phất tay cho gã rời đi.

Chiếc lồng sắt đang nhốt Du Đường cũng bị đẩy ra đằng sau cánh gà.

Người chủ trì nói thêm vài câu theo phép tắc bình thường, Thẩm Dục thong thả bước về ngồi ở vị trí cũ. Trong lúc đó, những người tham dự buổi đấu giá ngồi ở hàng đầu tiên đã bắt đầu giao lưu kết thân với nhau.

Bởi lẽ mây tầng nào gặp gió tầng đó, những người ngồi ở hàng đầu tiên đều là những người quyền thế nhất, giữa họ không tồn tại kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích được đặt lên hàng đầu, tất cả đều là cáo già, sẽ không dễ dàng trở mặt với nhau khi chưa chắc chắn.

Cũng chỉ có những kẻ ngồi ở hàng ghế thứ hai, thứ ba mới kiêu ngạo đến mức không biết tự lượng sức mình, cho rằng có thể bắt được nhược điểm của Thẩm Dục nên mới dám lên mặt với hắn trước mặt nhiều người như vậy.

Quả thực là chê sống lâu quá đây mà.

"Mr. Thẩm, Is he the one you're looking for? (đó là người mà ngài vẫn luôn tìm kiếm sao? )"

Thẩm Dục nhìn về phía người vừa cất tiếng nói.

Tóc vàng mắt xanh, mũi cao thẳng nằm dưới nửa tấm mặt nạ ca kịch.

Ra là đồng bọn của hắn bao lâu nay, là thương nhân chuyên buôn bán súng ống đạn dược tới từ quốc gia S.

Gã ta có hiểu biết đôi chút về chuyện năm xưa của hắn, cho nên mới dám nhắc đến vấn đề này.

Thẩm Dục hỏi ngược lại.

"Vì sao anh lại nghĩ như vậy?" (Lời của tác giả: đoạn này hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, bởi lẽ khả năng ngoại ngữ của tôi không được tốt, cho nên mọi người cứ nghĩ đang đọc tiếng Anh đi nhé, cám ơn mọi người)

"Bởi vì biểu hiện của ngài đêm nay quá mất bình tĩnh, tôi rất ít khi được bắt gặp biểu hiện mất bình tĩnh của ngài."

"Đều là diễn cả thôi." Thẩm Dục cong môi cười: "Tôi buồn chán, chẳng qua chỉ định chọc đám người kia cho vui."

Ngón tay của hắn động đậy, nhẹ nhàng chỉ về hướng hai kẻ tranh nhau trả giá Du Đường ban này: "Anh xem, chẳng phải bắt được hai con chuột rồi sao?"

"Chi 10 tỷ chỉ để bắt hai con chuột à, có đáng không."

"Tiền đối với tôi trước giờ đều không quan trọng." Thẩm Dục vẫn treo nụ cười như vẽ ở trên môi, nhưng đôi mắt lại u ám khó dò: "Chẳng qua tôi chỉ thích đùa bỡn lòng người, ví dụ như anh đi, không phải cũng đã bị tôi lừa gạt đó sao?"

Gã thanh niên kia nhìn hắn chằm chằm, sống lưng bỗng cảm thấy ớn lạnh, tựa như bị rắn độc quấn quanh yết hầu, bầu không khí giữa hai bên đột nhiên căng như dây đàn, ngập tràn nguy hiểm vô hình, khiến cho hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

"Ha ha, đúng vậy, cũng tại tôi hồ đồ. Xem ra lời đồn ngài chung tình với một người đàn ông quả nhiên là giả." Gã bưng ly rượu lên uống một hơi hết sạch, sau đó mới tiếp tục nói: "Mr. Thẩm, người đàn ông tự do như ngài làm sao có thể bị thứ tình yêu ngu xuẩn làm cho mê muội được cơ chứ, đúng không? Ngài căn bản không hề có nhược điểm như lời người ta đồn đãi!"

Vốn dĩ gã định thử xem Thẩm Dục có thật sự coi trọng món hàng đấu giá kia không, hiện giờ xem ra, người này còn máu lạnh hơn sự tưởng tượng của gã nhiều lần.

Hơn nữa, biểu hiện tự nhiên đến mức khiến gã tìm không ra kẽ hở.

Cho nên, đành phải từ bỏ.

"Cảm ơn lời khen của anh."

Thẩm Dục rút khăn tay trong ngực áo ra, thong thả ung dung lau đi vết máu và rượu vang dính trên gậy chống, rồi sau đó nắm chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay để cầm máu, hắn nói.

"Thẩm mỗ, không dám vinh hạnh."

----------

Editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top