Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (05)

Buông tha cho chính mình......

Đôi mắt đen tối của Thẩm Dục đầy u ám.

Tống Thành cũng thường hay khuyên nhủ hắn như thế.

Nói rằng cái chết của Du Đường không phải lỗi của hắn, anh ấy vốn dĩ đã bị ung thư phổi, nói rằng sớm hay muộn gì Du Đường cũng sẽ tử vong, ngoài ý muốn chết dưới họng súng chỉ là sự trùng hợp.

Anh ta hy vọng Thẩm Dục có thể buông tay, tiến thêm bước nữa, bắt đầu một đoạn tình cảm khác, hoặc là bỏ đi cái thứ mang tên tình yêu, một lần nữa trở thành vị chủ nhân bình tĩnh, máu lạnh của nhà họ Thẩm.

Bởi vì vị trí của hắn không thể có nhược điểm, đây chính là đạo lý mà tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Nhưng hắn quên không được.

Một kẻ đã từng ngập ngụa trong địa ngục nhơ nhớp, lại bị người nắm tay kéo về phía ánh sáng.

Hắn cảm nhận được sự ấm áp, thiện ý hiếm hoi, nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không thể quên.

Mà lý do hắn không có cách nào tha thứ cho bản thân chính là.....

Là bởi vì sai lầm của hắn, đã dập tắt ánh sáng kia.

Không phải chỉ là tiếng súng vang lên ngay khoảnh khắc cuối cùng ấy, mà là tất cả những hành động của hắn với Du Đường từ trước đó.

Hiện tại có tình yêu của hắn lớn bao nhiêu thì nỗi hận của hắn với bản thân mình xưa kia cũng lớn bấy nhiêu......

Chỉ riêng điểm này là Thẩm Dục vĩnh viễn cũng không thể bỏ qua nổi.

Nhưng mà......

Hắn xoay người, vươn đôi tay khẽ vuốt ve cần cổ Du Đường, rồi sau đó ôm lấy gương mặt đối phương, nhìn thẳng vào mắt y, hỏi: "Anh ghét bỏ dáng vẻ ủ rũ của em à?"

Du Đường cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ lòng bàn tay hắn, bèn đắp tay mình lên mu bàn tay Thẩm Dục, sưởi ấm cho hắn: "Dáng vẻ nào của em anh cũng đều thích, nhưng nhìn thấy em tự trách, anh sẽ đau lòng."

Giữa hai người thật sự có quá nhiều nỗi tiếc nuối.

Hiện giờ làm lại từ đầu, Du Đường muốn để Thẩm Dục cảm nhận được tình yêu của mình dành cho hắn.

Thẩm Dục cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Du Đường, rồi sau đó mới chậm rãi kéo kéo khóe môi lên, mỉm cười, dịu dàng đáp lời: "Được, vậy em sẽ buông tha cho chính mình."

Phảng phất chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở lại với dáng vẻ bình tĩnh thong dong của thường ngày, bao nhiêu nỗi buồn đau và tự trách đều đã biến mất tựa như chưa từng hiện hữu.

Thẩm Dục cúi đầu, khẽ hôn lên trán Du Đường: "Em không nỡ để anh đau lòng."

Hắn đã quyết định, cất giấu nỗi sầu lo vào tận sâu dưới đáy lòng, không để người hắn yêu thương phải buồn khổ, sau này, hắn sẽ dâng mọi thứ tốt nhất cho Du Đường, dùng cả sinh mệnh để bảo vệ người đàn ông này, chỉ cần Du Đường có thể khỏe mạnh, hạnh phúc sống hết quãng đời còn lại cùng với hắn.....chỉ thế thôi là đủ rồi.

Sự dịu dàng quá đỗi của Thẩm Dục tác động không nhỏ đến Du Đường, bởi lẽ, rõ ràng người cần được an ủi là hắn, nhưng y lại cứ có một loại cảm giác được hắn an ủi ngược.

Trong phòng tắm vẫn còn vương hơi ẩm của nước, mùi hương sót lại của dầu gội đầu và sữa tắm thơm ngọt quẩn quanh, quấn quýt chui vào xoang mũi.

Hai người đứng đối diện nhau, Du Đường liếc mắt quét qua chiếc gương soi đằng sau lưng Thẩm Dục, nhìn bản thân mình trong gương, đôi mắt ướt át, gương mặt ửng đỏ, trên đầu vẫn còn đeo hai cái tai chó lông xù.

Mẹ nó! Kiểu hóa trang này quả thực quá bại hoại rồi!

"Em không tự trách nữa thì tốt quá rồi." Y vội vàng liếc mắt sang chỗ khác, lùi về sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Thẩm Dục, nhanh nhảu nói: "Vậy, bây giờ anh muốn thay quần áo, chỗ của em có dư quần áo không? Anh không thể cứ mặc bộ đồ hóa trang này mãi, quá, quá kỳ quái."

Nhờ y nhắc nhở, Thẩm Dục cũng hoàn hồn, giờ hắn mới chú ý tới thứ Du Đường đang mặc trên người.

Sau đó......đôi con ngươi chậm rãi lập lòe đầy nguy hiểm.

Hắn kéo cổ tay Du Đường giật về phía mình, ôm trọn người vào trong lồng ngực, tay phải nương theo đó tóm lấy cần cổ Du Đường, từng chút từng chút vuốt ve bên gáy và sườn mặt y, lục lạc trên vòng cổ theo từng hành động của hắn sẽ lắc lư theo, phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như mèo con được chủ nhân ôm trong lòng vuốt ve gãi cổ.

Bầu không khí giữa hai người vốn dĩ đang bình thường đột nhiên trở nên mập mờ ái muội.

Sau một lúc lâu, Thẩm Dục mới mở miệng nói: "Sao lại muốn thay quần áo? Em cảm thấy bộ đồ anh đang mặc rất đẹp."

Trước khi nhận ra món hàng được đấu giá đêm nay chính là Du Đường, hắn chỉ cảm thấy hóa trang một người đàn ông thân cao vai rộng thành sủng vật, trông thực sự rất tục tĩu.

Nhưng hiện giờ, khi đã biết người trước mắt là Du Đường, loại cảm giác ghét bỏ ban đầu nháy mắt thăng cấp thành hưng phấn bí ẩn và dục vọng khó nén.

Một bàn tay lần mò theo xương sống Du Đường xuống phía dưới, lướt qua nửa thân trần trụi sau lưng, lòng bàn tay dán sát hấp thụ được nhiệt độ ấm áp, mềm mượt, bóng loáng của làn da, xúc cảm tuyệt hảo làm Thẩm Dục thích ý hơi hơi híp mắt lại.

Thời điểm sờ đến bên hông, đột nhiên căng thẳng hẳn lên, bèn dùng sức khóa chặt người vào lồng ngực.

Vải quần ngủ mỏng manh và váy da cọ xát vào nhau tạo ra tiếng động sột soạt.

Cả mặt Du Đường lúc này đã đỏ rần rần.

Hình như chuyện xấu sắp xảy ra rồi.....

Bàn tay hư hỏng kia của Thẩm Dục vẫn đang mày mò ở phía dưới, nghịch ngợm xoa nắn nơi săn chắc đang phập phồng, hai ngón tay luồn lách vào lông đuôi chó bù xù, lắc qua lắc lại.

"Cái đuôi này làm giống thật quá nhỉ. Tựa như sủng vật đang vẫy đuôi làm nũng với chủ nhân vậy."

Nụ hôn lướt qua vành tai nóng bỏng của Du Đường, dò dẫm đi xuống, hơi thở nóng rực phả vào ốc tai, mang theo thanh âm làm sống lưng tê dại.

"Đường Đường, anh nói xem, người làm chủ nhân."

"Có nên suy xét thưởng cho anh không?"

【 ngao ngao ngao! Chết mất thôi chết mất thôi! Không hổ là lão cáo già họ Thẩm!!!】 Tiểu Kim bịt mồm mà hô, hai bàn tay hưng phấn đến nỗi biến hình về lại thành măng cụt.

【 khen thưởng yyds(*)! 】

(*)"YYDS" xuất hiện trên mạng xã hội cuối năm 2019, theo Baidu và viết tắt cho phiên âm yǒnɡyuǎn de shén của cụm từ tiếng Trung mang nghĩa "Mãi mãi là thần" (nguồn: sưu tầm google)

Đúng lúc đó, Bạch Phong xuất hiện sau lưng Tiểu Kim, bàn tay to rộng che kín đôi mắt nó. Chỉ để lại một câu 'phi lễ chớ nhìn', sau đó lập tức ngắt kết nối với Du Đường.

Mà ở trong phòng tắm, Thẩm Dục đang chờ đợi lời hồi đáp của Du Đường, bàn tay còn lại cũng bận rộn chui xuống dưới, cực kỳ tự nhiên mà đặt trên một nơi phập phồng khó nói khác.

Bàn tay xoa nắn, ngón tay đùa bỡn cái đuôi.

Lắc qua trái rồi lại lắc qua phải, xoa bóp nắn tới nắn lui.

Ngón chân Du Đường cuộn tròn lại, mất hết sức lực dựa vào lồng ngực Thẩm Dục, cả người căng thẳng muốn chết.

Cái này mà là thưởng à!

Y cũng có phải là sủng vật thật đâu!

Hơn nữa, điều làm Du Đường cảm thấy thẹn nhất lúc này chính là, thế mà bản thân lại cảm thấy hưng phấn!

Thẩm Dục thấy Du Đường không trả lời thì cũng chẳng có vẻ gì là sốt ruột. Hắn giữ nguyên tư thế đó, gác cằm lên vai Du Đường, tiếp tục nói: "Chờ một chút, để em ngẫm nghĩ xem....."

"Ừm....."

Cố ý ngân nga giọng điệu, mang tới cảm giác mê hoặc mãnh liệt hơn, rạo rực hơn, khiến cho chân tay Du Đường mềm nhũn.

"Quyết định phần thưởng là một nụ hôn đi."

Ngoài dự đoán, Thẩm Dục chỉ đưa ra một yêu cầu đơn giản.

Đồng thời cùng lúc đó, đôi bàn tay hắn dời khỏi thân dưới của Du Đường, một tay luồn lên giữ chặt lấy gáy, một tay nhéo cằm vặn lại, ép Du Đường đang xấu hổ đến mức muốn chui tọt vào khe đất phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thẩm Dục hé môi, cất lên mệnh lệnh dịu dàng:

"Đường Đường ngoan, mở miệng ra."

------

Editor : Anh quan

Chỗ nào sến quá thì đi uống ngụm nước đi nha mấy bạn :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top