Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (10)

Khi Thẩm Dục vừa đưa Du Đường rời khỏi du thuyền, lại xui xẻo đụng phải người thân của Vương Đông và Lý Hải.

Cha của Vương Đông là chủ tịch hóa chất Kiến Nghiệp, mẹ là nghệ sĩ sân khấu nổi tiếng, ông ngoại là phó cục trưởng cục thuế đã về hưu.

Còn sau lưng công ty giải trí Ngọc Thành của Lý Hải là lão cáo già đứng đầu tập đoàn Giang thị.

Thân phận của hai người này đều không đơn giản, nếu một hai phải truy cứu trách nhiệm Thẩm Dục, sợ là về sau sẽ mang tới chút phiền toái cho nhà họ Thẩm.

Trước tiên, Thẩm Dục bố trí thuộc hạ ở cảng vây quanh bảo vệ sự an toàn của hắn và Du Đường, sau đó mới hướng mặt về phía người thân của Vương Đông và Lý Hải, sắc mặt hết sức cảnh giác.

Ba bên nhìn nhau giằng co, thật lâu sau, cha của Vương Đông, Vương Kiến Nghiệp mới nói: "Thẩm Dục, cậu không cảm thấy cậu khinh người quá đáng sao?"

"Người không phải do tôi giết." Đối mặt với sự chất vấn, Thẩm Dục không hề hoảng loạn chút nào, chỉ là ăn ngay nói thật: "Từ trước đến nay, tôi làm việc chú trọng nguyên tắc. Hận nhất là kẻ đổ tội danh lên đầu mình."

"Vương tiên sinh, ngài đứng ở đây so đo với tôi làm gì, chẳng bằng ngồi ngẫm kỹ lại xem thằng con trai nhà mình đắc tội với bao nhiêu người, lại đã làm ra bao nhiêu chuyện đáng chết, thế thì mới tìm ra hung thủ thật sự được."

Vương Kiến Nghiệp điên tiết gầm lên:

"Mày dám nói con trai tao đáng chết?!"

"Ờ, người khác nghĩ thế nào thì tôi mặc kệ." Thẩm Dục cười nhạo: "Nhưng Thẩm mỗ tự nhận là, hai tên kia không có tư cách làm người, sống ở trên đời này."

"Mày, thằng mất dạy!!" Vương Kiến Nghiệp vốn dĩ quá đau lòng bởi cái chết thương tâm của con trai yêu quý, nên mới tới tìm Thẩm Dục để vấn tội, lại nghe thấy câu trả lời mang tính khiêu khích tới vậy, trực tiếp nổi trận lôi đình gào thét ầm ĩ: "Mày nói con trai tao không xứng tồn tại, vậy mày thì xứng sao?! Những việc mày đã làm....."

"Tôi có nói tôi xứng sao?" Thẩm Dục cắt lời ông ta, thong dong đứng ở nơi đó, áo khoác màu xám trắng cơ hồ khiến hắn gần như chìm hẳn vào làn sương mù dày đặc âm u: "Tôi đã làm những việc gì, đương nhiên tôi rõ ràng hơn ông nhiều."

"Hơn nữa tôi đã chết rất nhiều lần, cho nên cái chết đối với tôi chẳng đáng là gì."

"Ông muốn lấy mạng tôi à, tất nhiên là có thể."

"Nhưng tiền đề là, ổng phải có cái bản lĩnh đó mới được."

Nói xong, hắn nhếch miệng cười khẽ, sau đó kéo Du Đường đang còn ngẩn người đi về hướng xe đậu bên kia: "Thôi, tôi đi đây, Vương tiên sinh ở lại tự giải quyết cho tốt."

【 Oa!! Thẩm đại lão quả thực có phong phạm của tổng tài bá đạo điển hình nha!!!】 Tiểu Kim chứng kiến toàn bộ quá trình, kích động kêu ngao ngao: 【 Mình ác mình tự biết mình ác luôn! Quả nhiên tam quan thường chạy theo ngũ quan, vai ác đẹp quá là không tốt đâu nha, em thậm chí bắt đầu muốn bỏ sáng theo tối, đứng về phe Thẩm Dục luôn rồi đó!】

Mặc dù Tiểu Kim đang phấn khích gào thét trong đầu, thế nhưng Du Đường hôm nay hiếm khi không phụ họa với nó mấy câu, chỉ im lặng chìm vào suy nghĩ.

Bởi lẽ y đã bắt đầu mơ hồ nhận ra tại sao Ngụy Uyên lại đưa cho mình thân phận này.

Có lẽ mục đích của hắn là.

—— giết Thẩm Dục.

Giết phách 'nộ' đã từng làm hết thảy những chuyện xấu xa.

Giết chính bản thân đã từng tra tấn sư tôn trong quá khứ.

Đây là sự tự trách và hổ thẹn bị hắn chôn giấu ở tận cùng linh hồn, đã biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn thông qua kiếp này.

Hai người ngồi vào trong xe, Liêu Vũ ngồi ở vị trí điều khiển lái xe đi.

Thẩm Dục kéo xuống tấm ngăn trong xe, lúc này hắn mới phát hiện Du Đường có chút rầu rĩ không vui.

"Làm sao vậy?" Thời điểm chỉ có hai người, Thẩm Dục cởi bao tay ra, nắm bàn tay Du Đường, nhẹ nhàng xoa xoa để sưởi ấm.

"Là bởi vì phải rời xa người bạn cảnh sát của anh nên anh không vui sao?"

Du Đường đột nhiên tỉnh táo lại.

Tiểu Kim cũng sợ tới mức kêu ầm lên: 【Ối trời ơi! Làm thế nào mà hắn đoán được??? Còn chưa hết 24 tiếng mà ngài đã lật xe rồi!! Vậy cũng hợp lý sao?? 】

Du Đường đè nén nỗi hoảng loạn, hỏi Thẩm Dục: "Ý em là sao? Cái gì mà người bạn cảnh sát cơ?"

"Viên Trì." Thẩm Dục nói: "Chẳng phải anh quen cậu ta à?"

"Anh....."

Một câu nói dối thường sẽ cần thêm nhiều câu nói dối khác để lấp liếm, sau khi theo bản năng cất lời phản bác Thẩm Dục, Du Đường chợt nhớ ra khi ở trên du thuyền, bản thân muốn thẳng thắn với hắn biết bao nhiêu.

Nhất thời, y rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nói? Hay là không nói?

Sau khi thẳng thắn mọi việc, mối quan hệ giữa hai người sẽ đi về đâu đây?

"Là sủng vật do tổ chức Y dạy dỗ nhưng trên người lại có rất nhiều sẹo, trên tay cũng có vết chai mỏng; vốn dĩ em suy đoán thân phận này là cảnh sát nằm vùng trà trộn vào buổi đấu giá; hơn nữa vị cảnh sát kia dường như có quen biết anh, cậu ta có vẻ rất phẫn nộ khi thấy em và anh thân mật với nhau, thậm chí còn có ý định muốn đẩy tay em ra khi em ôm anh."

"Còn anh thì." Thẩm Dục nhướng người tới gần Du Đường, tươi cười nói: "Anh đi tới hiện trường án mạng, không nhìn thi thể, không quan sát bốn phía, chỉ tập trung vào người Viên Trì. Theo em đoán thì là thế này, lúc đó anh sợ cậu ta xúc động làm lộ thân phận của anh, phá hỏng nhiệm vụ của anh, hay là anh sợ cậu ta quá xúc động, chọc giận em, tự rước họa sát thân vào người?"

"Nhưng bất kể là gì thì em đều cảm thấy ghen ghét."

"Đường Đường, em ghen ghét vì anh để ý đến cậu ta."

Hắn nắm bàn tay Du Đường, áp lên má mình, quyến luyến cọ tới cọ lui, tựa như đang làm nũng với người yêu.

"Còn nữa, em chán ghét anh lừa gạt em."

Thái độ nghiêm túc của Thẩm Dục mang đến cho người ta cảm giác bị áp lực khổng lồ đè ép.

Đặc biệt là đôi mắt sắc bén như rắn độc, tăm tối, sâu thẳm, lẳng lặng ngóng nhìn Du Đường, phảng phất như hóa thành thực thể, quấn quanh cơ thể y, nhăm nhe muốn cắn phập vào cổ, sau đó kéo cả người vào vực sâu.

Du Đường cứng đờ người, chậm chạp không biết phải phản ứng thế nào.

Thẩm Dục cũng không vội, hắn chờ một lát, lại tiếp tục nói: "Du Đường, em đã nói rồi, anh nói gì em cũng sẽ tin, cho nên anh đừng gạt em."

"Em muốn nghe anh nói thật."

Hắn hỏi.

"Anh có được ký ức của cơ thể này phải không?"

Đối mặt với từng bước ép sát của Thẩm Dục, Du Đường nhắm mắt lại, thở nhẹ ra một hơi, hoàn toàn bại trận, y nói:

"Đúng vậy."

"Anh và Viên Trì là đồng nghiệp, việc anh có mặt ở buổi đấu giá là vì chấp hành nhiệm vụ, dùng cái cớ hợp lý để ở bên cạnh em, tìm được chứng cứ phạm tội của em, sau đó giao cho tổng bộ. Dùng những bằng chứng đó để tiến hành quật ngã tập đoàn Thẩm thị và thế lực sau lưng em."

"Những ký ức đó khôi phục vào thời điểm anh sống lại ở thế giới này, thật ra anh vẫn luôn do dự không biết phải làm thế nào, rốt cuộc là nói thật hay giấu giếm em toàn bộ mọi chuyện."

"Bởi lẽ, lần này hai chúng ta đứng ở hai phía hoàn toàn đối lập....."

Bờ môi đột nhiên bị lấp kín, Du Đường ngơ ngác hơi mở to mắt.

Lát sau, khi hai đôi môi tách nhau ra, Thẩm Dục nhẹ nhàng ôm y vào trong lồng ngực.

"Không khác biệt lắm với những gì em đã đoán." Giọng hắn chẳng có vẻ gì là tức giận hay lo lắng, ngược lại còn vô cùng vui vẻ và tự hào: "Em nói rồi mà, Đường Đường của em mạnh mẽ thiện lương đến vậy, dù cho có sống lại cũng sẽ sống lại trong một thân phận tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, sao có thể là sủng vật mặc người đùa bỡn của tổ chức Y được?"

"Cảnh sát nằm vùng nha, thật sự rất lợi hại, mặc dù tương đối nguy hiểm."

"Nhưng mà thật may mắn làm sao, đối tượng nhiệm vụ của Đường Đường là em...."

Thẩm Dục siết chặt cánh tay đang ôm Du Đường, kề sát lại vành tai y, hào hứng hứa hẹn: "Chỉ cần anh mở miệng, cho dù là muốn mạng của em, em đều cho anh hết."

-------

Editor Anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top