Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (12)

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em là tiểu công chúa." Hai má Thẩm Dục ửng đỏ: "Lúc trước trên thuyền đã gọi em như vậy, lại còn gọi rõ to, em còn chưa tính sổ với anh đâu, hiện giờ lại gọi thế nữa....."

Thẩm Dục là ví dụ điển hình của vịt chết vẫn còn cứng mỏ.

Được Du Đường chủ động ôm, còn được nghe đối phương thốt lên những lời âu yếm.

Trái tim Thẩm Dục đã sớm nằm gọn trên mây, chỉ có thể thông qua những lời dỗi hờn để che giấu tâm tư của chính mình.

"Gọi em như thế là vì thương em. Em nghe nhiều thêm vài lần sẽ quen." Du Đường ép bản thân không nghĩ về kết cục cuối cùng của hai người ở thế giới này, chỉ muốn cố gắng quý trọng quãng thời gian hạnh phúc hiện tại.

Vì thế, nhẹ nhàng kiễng chân, hôn lên vành tai Thẩm Dục: "Tiểu công chúa? Em có muốn nghe anh kể chuyện trước khi ngủ không?"

Thẩm Dục cứng đờ người, sắc hồng lan từ vành tai ra hết cả khuôn mặt, hắn nắm bàn tay Du Đường, khàn giọng nói: "Đừng nghịch nữa, em sợ cơ thể anh không chịu nổi."

"???!!!"Du Đường ngớ người ra, chẳng qua ban nãy thấy hắn ngáp dài ngán ngắn, thầm nghĩ hẳn là hắn mệt nhọc, cho nên mới bảo sẽ kể chuyện cho hắn nghe trước khi ngủ, thật sự chỉ là đi ngủ mà thôi.

Nhưng y thật sự không ngờ tới việc Thẩm Dục thế mà vẫn còn sức lực đòi lăn giường với mình!

Cơ thể tên này là làm từ sắt thép à????

"Khụ khụ, Thẩm Dục, ý anh không phải thế." Du Đường vội vàng giải thích: "Anh là muốn hỏi em có muốn lên giường đi ngủ không."

"Em xem đấy, từ lúc ở trên du thuyền đến giờ em chưa được ngủ tí nào, chắc là mệt mỏi lắm rồi, bây giờ về đến nhà có thế nào cũng nên ngủ nghỉ một lát cho khỏe người....."

Không thể hiểu nổi, Du Đường cứ có cảm giác càng giải thích càng thấy quái quái.

Bởi thế, càng về sau giọng của y càng nhỏ dần.

Thẩm Dục xoay người, đối diện với gương mặt hoảng loạn của Du Đường, hỏi.

"À, có nghĩ là, ngủ nghỉ cho khỏe, khỏe thì lại 'làm'?"

"???"

"Giỡn anh chút thôi." Thẩm Dục cười khúc khích, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, làm cho người ta bất tri bất giác quên đi thân phận vốn dĩ của hắn.

Hắn lấy hai bộ đồ ngủ trong tủ quần áo ra, quay đầu hỏi:

"Anh tự thay hay là muốn em thay cho anh?"

Du Đường vội nói.

"Anh có phải trẻ con đâu!! Anh có thể tự thay được!!"

Nhưng thời điểm y cởi quần áo ra, lại phát hiện Thẩm Dục ngồi ở trên giường, im lặng quan sát mình, thoạt nhìn có vẻ như không hề có dự định nhúc nhích.

Ánh mắt hắn sáng rực, không thua kém gì tia X quang, phảng phất như muốn xuyên thấu qua cả người Du Đường.

"......" Du Đường bèn hỏi: "Sao em nhìn anh mãi thế, em không thay quần áo à?"

Lúc này Thẩm Dục mới hoàn hồn, hắn nói.

"Em chỉ là đang rất vui vẻ."

"Em vui về chuyện gì?"

Hắn nói: "Ngày trước, trong một quãng thời gian rất dài, anh luôn ốm đau bệnh tật, khi ấy anh rất gầy. Nhưng hiện giờ may mắn làm sao anh được sống lại trong một cơ thể vô cùng khỏe mạnh, còn có công việc tốt như vậy, dù cho em có rời xa anh đi chăng nữa, anh vẫn có thể bình an hạnh phúc sống hết cả một đời. Cho nên, khi nhìn thấy anh của hiện tại, em thật sự, thật sự rất vui vẻ."

Nghe đến đây, yết hầu Du Đường nghẹn lại.

Thẩm Dục nhận ra cảm xúc của y trùng xuống, bèn thức thời nhanh chóng chạy đi thay quần áo, nói lảng sang chuyện khác: "Đường Đường, vừa rồi anh nói sẽ kể chuyện cho em nghe trước khi ngủ, hiện giờ có còn giữ lời không?"

"Đương nhiên là giữ lời." Du Đường đè nén nỗi bi thương, bò lên trên giường, vừa mới chui vào chăn đã bị Thẩm Dục nhào vào ôm chầm lấy.

Lọn tóc dài của hắn đậu lên hõm vai Du Đường, một bàn tay đặt ở eo y: "Vậy anh kể đi, em muốn nghe xong rồi mới ngủ."

Du Đường cảm nhận được sự ỷ lại của hắn, trái tim cũng theo đó mà tan ra thành nước.

Y gối đầu trên gối mềm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đẹp đẽ của Thẩm Dục, hỏi hắn: "Em muốn nghe anh kể chuyện gì?"

"Công chúa Barbie đại chiến Kamen Rider được không?"

【 ha ha ha ha ha ha ha!!! Chủ nhân ngài hài hước quá đi! Quả thực là khôi hài bằng thực lực mà!】

Du Đường: Ta nghiêm túc.

Du Đường: Hơn nữa ngươi cứ chờ xem phản ứng của Thẩm Dục đi, em ấy chắn chắn muốn nghe.

【??? 】

Tiểu Kim còn đang há mồm ngạc nhiên, đã nghe Thẩm Dục tiếp lời: "Thật sự có truyện cổ tích có nội dung kiểu vậy sao?"

Y nghiêm túc trả lời: "Em muốn nghe thì anh có thể bịa ra cho em nghe."

"Ha ha ha ha ha......" Thẩm Dục bật cười thật to, hắn ôm Du Đường, cọ tới cọ lui: "Được, vậy anh bịa đi, em muốn nghe."

Khóe môi Du Đường khẽ cong lên, kéo chăn lên cao một chút, nghiêm túc bịa chuyện: "Ngày xửa ngày xưa....."

Cùng với tiếng kể chuyện chậm rãi của Du Đường, Thẩm Dục chui tọt vào rúc trong lồng ngực y, nhắm mắt lại, ngẫu nhiên cười khúc khích vài tiếng, lại cảm thán đôi ba câu, một lúc sau, hơi thở của hắn dần dần trở nên nhịp nhàng, phập phồng.

Khi Du Đường cho rằng hắn ngủ rồi, bèn dừng lại câu truyện cổ tích tự bịa không ra đâu vào với đâu, sau đó khẽ hôn lên vầng trán Thẩm Dục: "Chúc em ngủ ngon, có giấc mơ thật đẹp."

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Dục đã túm lấy cổ áo Du Đường, đặt một nụ hôn lên môi y.

Đôi mắt Du Đường mở to, ngơ ngác thừa nhận nụ hôn bất ngờ của hắn: "Em chưa ngủ à?"

Thẩm Dục buông tay ra, đôi con ngươi nhạt màu lập lòe ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ: "Em thích nhất là nghe anh kể truyện cổ tích về nàng công chúa ngủ trong rừng, hôm nay vì sao anh không kể?"

Dường như ánh mắt kia nhìn thấu được Du Đường, khiến cho bao nhiêu tâm tư của y không có chỗ che giấu khi đối mặt với hắn

"Bởi vì anh đã cải biên truyện cổ tích nàng công chúa ngủ trong rừng sang bản hắc ám." Du Đường bất đắc dĩ cười cười, hỏi hắn: "Nội dung cốt truyện đều đã bị thay đổi, hơn nữa còn không phù hợp với trẻ em, em có còn muốn nghe không?"

Thẩm Dục hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: "Anh kể đi, em càng thích mấy câu chuyện có nội dung không phù hợp với trẻ em hơn."

---------

"Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa sống trong lâu đài nọ, nàng là kết quả sau một đêm quốc vương say rượu cưỡng hiếp thị nữ. Từ khi còn bé, nàng đã là cái đinh trong mắt của mẹ con hoàng hậu, bọn họ chỉ hận muốn giết chết nàng cho sảng khoái, bọn họ cầm tù nàng, tra tấn nàng, khiến nàng sống không bằng chết."

"Khi nàng công chúa vừa tròn mười hai tuổi, phù thủy lẻn vào trong lâu đài, thả tự do cho nàng công chúa, còn châm lửa thiêu chết quốc vương và mẹ con hoàng hậu."

"Nhưng cái giá để trao đổi cho sự tự do chính là, phù thủy hạ một lời nguyền lên nàng công chúa, rằng mười năm sau, nàng sẽ vĩnh viễn rơi vào giấc ngủ say. Chỉ khi nào có người thật lòng yêu nàng tới trao cho nàng một nụ hôn, nàng công chúa mới có thể tỉnh dậy."

"Vốn dĩ nàng công chúa chẳng hề quan tâm đến lời nguyền, bởi lẽ nàng không hề tin vào tình yêu, nàng chỉ muốn đạp tất cả mọi người xuống dưới chân, ngạo nghễ ngồi trên vương tọa mười năm. Cho nên nàng đã làm rất nhiều việc xấu xa, đẩy cả quốc gia vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, dân chúng phẫn nộ kêu gào muốn giết chết nàng, gào thét muốn khiến cho ác ma trong lòng họ vĩnh viễn biến mất."

"Chín năm sau, một vị hoàng tử đi ngao du qua vương quốc, được dân chúng trao cho trọng trách giết chết công chúa, thế là chàng tự mình bước vào trong lâu đài để gặp nàng công chúa. Thế nhưng trong thời gian chung sống, hai người lại lỡ phải lòng nhau."

"Nàng công chúa rất thông minh, nàng phát hiện ra nhiệm vụ của hoàng tử, bởi thế cho nên, vì để hoàng tử không bị dân chúng phỉ nhổ thóa mạ, nàng cam tâm tình nguyện để hoàng tử giết chết nàng."

"Nàng nói với hoàng tử rằng, phù thủy đã ếm lời nguyền lên người nàng, chờ thời hạn mười năm vừa tới, nàng sẽ vĩnh viễn rơi vào giấc ngủ say. Đến lúc đó, hoàng tử hãy phóng lửa thiêu cháy lâu đài, thiêu nàng công chúa đã làm hết thảy những việc xấu xa thành tro tàn."

"Nàng còn nói, được hoàng tử tự tay giết chết, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời này của nàng."

Nói đến đây, Du Đường nhìn Thẩm Dục, cười một cái.

Rồi mới tiếp tục kể: "Chàng hoàng tử đồng ý với yêu cầu của nàng rồi."

"Sau khi nàng công chúa rơi vào giấc ngủ say, chàng hoàng tử châm lửa thiêu cháy lâu đài, tiếp theo chàng chậm rãi ngồi xuống, tựa lưng vào mép giường của công chúa, lẳng lặng lắng nghe tiếng hò reo vui mừng của dân chúng bên ngoài lâu đài, chàng chạm tay lên chiếc chăn mềm mại."

"Cuối cùng, chàng bò lên trên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng công chúa đang say giấc......."

Thẩm Dục bỗng chốc mở to hai mắt, nắm chặt cánh tay Du Đường theo bản năng, hắn hỏi: "Tại sao chàng hoàng tử lại làm vậy? Tại sao chàng lại không nghe lời nàng công chúa?"

"Chàng nghe rồi, cũng đã làm theo lời nàng rồi."

Du Đường vươn tay ôm trọn Thẩm Dục vào lòng, nhẹ giọng nói:

"Nhưng mà, đây là kết cục hoàng tử tự lựa chọn cho chính mình."

"Một kết cục viên mãn cùng gắn bó sinh tử với người chàng yêu."

--------

Editor Anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top