Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (13)

Thẩm Dục đẩy Du Đường ra, lại túm cổ áo y, gằn giọng hỏi: "Du Đường, anh điên rồi sao?"

Hắn biết kết cục của câu chuyện cổ tích Du Đường cải biên chính là ám chỉ cho kết cục của hai người họ. Nhưng mà, hắn thật sự cảm thấy mọi chuyện không cần thiết phải diễn ra như vậy.

Kết cục của hắn là do hắn xứng đáng, nhưng Du Đường chưa từng làm qua chuyện xấu, cho nên không cần phải cùng chịu chết với hắn.

"Chỉ là một câu chuyện cổ tích mà thôi." Bàn tay Du Đường phủ lên mu bàn tay đang túm cổ áo y của Thẩm Dục, tươi cười thản nhiên nói: "Ban đầu anh đã nói rằng câu chuyện này đã bị anh cải biên thành cổ tích hắc ám có nội dung không phù hợp với trẻ em rồi mà, là chính em đòi nghe. Nghe xong rồi cần gì phải xem là sự thật?"

"......" Cổ họng Thẩm Dục nghẹn đắng, hắn chưa bao giờ va phải việc khó giải quyết đến nhường này.

Câu chuyện của Du Đường rõ ràng có ý ám chỉ rành rành ra đó, hiện giờ lại quay phắt không chịu thừa nhận, làm hắn nhất thời tiến thoái lưỡng nan, muốn ' hưng sư vấn tội' cũng không tìm thấy lý do.

Cuối cùng, đành phải cắn răng thốt ra một câu.

"Du Đường, anh đừng làm bậy."

"Nếu như nàng công chúa biết hoàng tử lựa chọn chết cùng nàng, nàng chắc chắn sẽ không cảm thấy vui vẻ."

"Vậy tự tay giết chết công chúa, hoàng tử sẽ cảm thấy vui vẻ sao?"

"......"

Lời phản bác của Du Đường cắm thẳng vào tim phổi.

Thẩm Dục liếc y một cái, rồi lại nhanh chóng quay mặt đi, bàn tay thô ráp dày đặc vết sẹo chồng chất đan xen siết chặt lấy chăn đệm, cuối cùng thì suy sụp buông lỏng ra.

Hắn kéo chăn lên đắp ngay ngắn, nói: "Câu chuyện này không hay, về sau đừng kể nữa."

Bàn tay nằm dưới tấm chăn lần mò nắm lấy tay Du Đường, đôi con người u ám của hắn ánh lên nét cầu xin: "Ngủ đi, em mệt rồi."

Trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích ta tích tắc đong đưa.

Du Đường nhận ra hắn muốn trốn tránh cái đề tài này, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng kéo cao chăn lên, nhích người dựa sát vào Thẩm Dục: "Ừ, ngủ thôi."

......

Tại bến cảng, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác cổ đứng màu đen, tay đeo bao tay da, khoan thai chỉnh lại mũ dạ trên đỉnh đầu, đôi mắt gã ta màu xanh xám, sáng rực như cú vọ.

"Tiên sinh, mong ngài phối hợp kiểm tra, cho phép chúng tôi kiểm tra bên trong rương."

Viên Trì ngẩng đầu nhìn người đàn ông thoạt nhìn vô cùng xuất chúng trước mắt, cậu bị đôi mắt xanh xám kia dòm lom lom, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

"Có lệnh khám xét không?"

Viên Trì lấy lệnh khám xét ra.

Người đàn ông kia nhìn thật kỹ, sau đó rút điện thoại ra gọi đi.

"Tôi mang theo vài món quà tặng ngài, vâng, đúng vậy, thật sự không tiện để người khác nhìn thấy. Ha ha, được, vậy lát nữa gặp."

Sau vài lời đưa đẩy, người đàn ông cất điện thoại, mỉm cười đứng im nhìn Viên Trì.

"Tiên sinh, ngài có ý gì vậy?" Viên Trì thấy cảnh khuyển vây quanh cái rương gầm gừ ầm ĩ, lại thấy người kia không hề có ý nhúc nhích, bắt đầu sốt ruột định thúc giục.

"Ồ, cậu cảnh sát, đừng nóng vội, cậu chờ tôi một chút." Gã ta vẫn đứng im như tượng, lẩm nhẩm đếm số, khi gã đếm lùi về số 1, tiếng chuông di động Viên Trì đột nhiên vang lên.

"Chuyện gì?" Viên Trì nhận điện thoại, người đầu dây bên kia càng nói, sắc mặt cậu càng tối sầm xuống.

Hàm răng nghiến ken két, bàn tay nổi cả gân xanh, cơ hồ muốn bóp nát điện thoại, nhưng cuối cùng chỉ đành phun ra một câu: "Được, tôi hiểu rồi."

Sau khi cúp máy, Viên Trì quay sang nói với gã đàn ông kia: "Tiên sinh, ngài có thể đi rồi."

"Ừ, tốt lắm, cảm ơn cậu cảnh sát, cậu tri kỷ quá. Bớt hẳn cho tôi cả đống việc."

Gã tươi cười giả lả khách sáo, sau đó sai thuộc hạ đẩy rương đi, lại nghe thấy Viên Trì đứng sau nói vọng lại: "Tôi mặc kệ anh là ai, nhưng nếu anh đã bước vào lãnh thổ của nước L, thì phải tuân thủ pháp luật của quốc gia chúng tôi. Còn hy vọng tiên sinh về sau hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm, bằng không tôi nhất định sẽ dốc hết sức bắt ngài phải trả giá cho hành vi của chính mình."

"Ồ, thế cơ à?" Bước chân gã ta khựng lại, sau một lúc lâu, gã xoay người, nụ cười như ma nơ canh treo trên khóe môi đột ngột vặn vẹo, ngoác miệng ra cười như ác quỷ, khiến đám cảnh khuyển bên cạnh Viên Trì đột nhiên co rúm đuôi lại, sau đó thì điên cuồng sủa ầm ĩ, nếu không phải bị cảnh sát giữ lại, sợ là chúng nó đã ngay lập tức nhào lên cắn xé gã đàn ông kia.

"Tôi mong chờ lắm đấy."

Gã ta để lại một câu rồi xoay người thong dong bước đi, chẳng hề có vẻ gì là sợ hãi đám cảnh khuyển đang điên cuồng giằng dây xích.

Viên Trì xì một tiếng, bảo anh chàng cảnh sát đứng cạnh đưa cho cậu chìa khóa xe, rồi lập tức đánh xe tới sở cảnh sát.

Cậu bắt đầu mơ hồ nhận ra, nhiệm vụ mà cấp trên giao cho anh Dã dường như cũng không hề đơn giản như cậu tưởng.

......

Trên lầu ba của biệt thự La Giang, trong phòng khách.

Rầm ——

Chiếc rương gỗ đặt ở giữa phòng bị gã đàn ông đạp ngã nghiêng trên mặt đất, Hàn Tử Thần cứ thế mà lăn vòng vòng ra khỏi rương, buột miệng chửi thề : "Đ*t m*!" (tục quá, mấy bạn tự hiểu nha)

"Vasily anh điên rồi à?!"

Mới vừa nói ra một câu, Hàn Tử Thần đã bị giày da đạp lên ngực, dùng sức mà nghiến, đau đến trắng xanh mặt mày.

"Với dăm ba cái trò cỏn con của mày mà đòi đấu với Thẩm Dục? Mày mà cũng xứng?" Vasily giơ chân đá văng Hàn Tử Thần, lạnh nhạt nói: "Đã bảo mày nhịn đi một chút, dựa theo kế hoạch mà làm, giờ thì tại mày mà cảnh sát nước L đã bắt đầu chú ý đến tao, nếu mặt mũi tao không đủ lớn, mày cảm thấy mày còn có khả năng đứng ở đây mà lằng nhằng với tao sao?"

"Tôi có đứng đâu, chẳng phải đang nằm đây à?" Hàn Tử Thần hít sâu một hơi, cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, gã quỳ bò tới trước mặt Vasily, nói: "Ban đầu tôi định gây cho hắn chút phiền phức, để tổ chức liệt hắn vào sổ đen, nhưng ai có thể ngờ tới việc trên thuyền có cảnh sát trà trộn vào đâu?"

"Có lẽ đó cũng không phải việc ngoài ý muốn." Hàn Tử Thần ám chỉ cho Vasily về sự kiện cảnh sát trà trộn lên du thuyền.

Vasily đột nhiên nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Viên Trì, chợt nảy ra một phỏng đoán.

"Mấy năm nay nước L bắt đầu có động thái mạnh bạo hơn xưa, lần này lại có cảnh sát trà trộn lên du thuyền, khẳng định không phải chỉ là trùng hợp."

"Chúng ta hành động nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được, làm gì cũng phải để lại đường lui, tuyệt đối không thể bị cảnh sát nước này bắt được nhược điểm."

Trong mắt Hàn Tử Thần lóe lên một tia ác độc, lại nhanh chóng che giấu đi, gã nói với Vasily: "Vâng, tôi hiểu rồi."

"Tốt nhất là mày nên hiểu cho kỹ." Vasily rũ mắt nhìn Hàn Tử Thần, lạnh nhạt nói: "Đối với tao mà nói, mày chẳng qua chỉ là con chó dẫn đường mà thôi."

"Thân là chó thì phải có tự giác của một con chó, nếu còn dám vi phạm mệnh lệnh, tao sẽ có vô số biện pháp khiến mày sống không bằng chết."

Hàn Tử Thần giương mắt, khi đối diện với đôi mắt xanh xám kia, cả người gã co rúm lại, gật đầu lia lịa không ngừng, tỏ vẻ đã hiểu.

......

Thời tiết cuối thu, ngày ngắn đêm dài, khi chạng vạng tối, ánh hoàng hôn đỏ lửa xuyên qua rặng mây, nương theo khe hở màn che cửa sổ, chiếu rọi xuống mặt đất một mảng sáng nho nhỏ.

Trong ngôi nhà ấm áp yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, nhợt nhạt.

Đệm chăn đột nhiên giật nhẹ lên, Thẩm Dục mở trừng hai mắt, hô hấp dồn dập, vội vàng vươn tay sờ soạng chạm vào mặt mũi Du Đường, đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người bên cạnh, hắn mới thoáng bình tĩnh trở lại.

Nhẹ nhàng kéo tay Du Đường qua, chậm rãi vuốt ve từng ngón, từng ngón tay, lại nhướng người hôn lên gương mặt, vầng trán y.

Thẳng đến khi đánh thức Du Đường, hắn mới nhận ra được hành vi của mình có phần hơi quái lạ.

"Xin lỗi, đánh thức anh rồi." Thẩm Dục hỏi: "Anh có muốn ngủ thêm một lát không?"

"Em cứ thế này, có ngủ tiếp cũng sẽ bị em đánh thức thêm lần nữa thôi." Du Đường bất đắc dĩ trả lời.

Y vươn tay luồn vào mái tóc Thẩm Dục, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi hắn: "Em mơ thấy ác mộng à?"

Thẩm Dục chột dạ quay mặt đi chỗ khác: "Không có."

"Mồ hôi lạnh vã đầy người rồi mà còn bảo không có?" Du Đường sờ lên thái dương ẩm ướt của hắn, lại bị bắt lấy bàn tay: "Tại trời nóng quá nên mới đổ mồ hôi."

"Mạnh miệng."

Du Đường cũng không chất vấn hắn thêm nữa, ngủ một giấc tỉnh dậy bỗng nhiên thấy vừa đói vừa khát, tính tính thời gian một lúc, chợt nhận ra từ tối hôm qua đến giờ hai người chưa có gì trong bụng, bèn đẩy đẩy Thẩm Dục đang quấn vòng vòng trên người mình ra, nói: "Có thấy đói bụng không? Muốn ăn món gì? Anh nấu cho em ăn."

Thẩm Dục trả lời không chút do dự: "Mì trứng cà chua."

---

Editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top