Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (16)

Thẩm Dục hành động sấm rền gió cuốn, thực hiện đủ ba tiêu chí nhanh gọn, đơn giản, thô bạo.

Hắn bảo Lục Tử mang theo vài người đi tìm những người đã từng là nạn nhân của Vương Đông, là hai sinh viên may mắn sống sót sau khi bị bắt tham gia một bữa tiệc BDSM. Hai người này vẫn đang trong quá trình điều trị tâm lý.

Bọn họ tràn đầy hận thù với Vương Đông, đáng tiếc họ thấp cổ bé họng chẳng thể nào lay động nổi cây đại thụ to lớn nhà họ Vương. Cho nên vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, hiện giờ Thẩm Dục lại đưa than trong ngày tuyết rơi, ngỏ ý muốn giúp hai người họ báo thù, tức khắc hy vọng trong lòng họ lại lần nữa bốc cháy ngùn ngụt.

Bọn họ vẫn còn giữ báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh viện, chứng nhận thương tật, giấy tờ chẩn đoán chi tiết về chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Và còn tất cả lịch sử chat, cả ảnh chụp và băng ghi hình.

Còn cả bằng chứng chứng minh Vương Đông đã uy hiếp bọn họ, rằng nếu như không im lặng thì Vương Kiến Nghiệp sẽ khiến cho cha mẹ họ thất nghiệp, và bọn họ cũng sẽ không thể bước chân đến trường được nữa.

Có được số bằng chứng này, Thẩm Dục lập tức gọi đoàn đội xã giao của Thẩm thị tới, căn cứ vào sự thật, biên soạn thành vô số câu chuyện thê thảm khiến người ta phải căm phẫn, đăng lên trên mạng.

Trong khoảng thời gian cực ngắn, khiến cho toàn thể cư dân mạng phải kinh hoàng khiếp sợ.

Bởi lẽ hóa chất Kiến Nghiệp là doanh nghiệp lớn có tầm ảnh hưởng xuyên quốc gia, Vương Đông là điển hình của cậu ấm miệng ngậm thìa vàng, sinh ra đã ở vạch đích, mẹ là diễn viên nổi tiếng toàn quốc, ông ngoại là phó cục trưởng cục thuế đã về hưu, thân phận hiển hách khiến người người ngưỡng mộ.

Sinh ra trong một gia đình như vậy, lại có thể làm ra chuyện kinh tởm đến nhường này!

Cả nước dậy sóng, đại chúng nổi giận.

Mọi người điên cuồng đăng bài mắng chửi phỉ nhổ Vương Đông, chửi bới Vương Kiến Nghiệp, đám mặt người dạ thú lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo.

Vương Kiến Nghiệp thấy tình hình đã phát triển tới mức không thể khống chế, bèn vội vàng ra mặt lên tiếng, phát biểu rằng đó đều chỉ là lời đồn vô căn cứ, mà con trai yêu của lão dù sao cũng đã qua đời, người chết là hết, chỉ mong mọi người thương tiếc.

Nhưng Thẩm Dục đương nhiên đã sớm đoán được nước đi này của lão, hắn dặn dò nhân viên xã giao tiếp tục tiến hành bước tiếp theo kế hoạch, đưa đề tài: Vương Đông thành lập câu lạc bộ sex, tổ chức các bữa tiệc thác loạn, dụ dỗ lừa gạt cưỡng hiếp nam nữ trong độ tuổi vị thành niên, tiện thể đưa hết tất cả các chứng cứ mà Thẩm Dục đã lấy được từ trước lên mạng.

Nước đi này làm cho Vương Kiến Nghiệp hoàn toàn bó tay chịu chết, sự bình tĩnh ban đầu cũng đã biến mất. Lão bắt đầu chi tiền để dìm tin tức xuống, thậm chí còn phải cầu cứu đến các mối quan hệ của bố vợ để cưỡng chế quét sạch mạng xã hội.

Nhưng càng cố dìm thì sóng lại càng to, làn sóng bình luận mắng chửi cứ cuộn trào lên như cơn sóng dữ hết đợt này đến đợt khác, có muốn dìm xuống cũng dìm không nổi.

Sự việc càng lúc càng ầm ĩ, cảnh sát mở cuộc điều tra, bắt đầu từ hai sinh viên đã từng là nạn nhân may mắn sống sót và những gia đình người bị hại khác.

Cảnh sát được giao trọng trách điều tra về vụ án chấn động này tên là Viên Trì.

Sau khi nghe xong lời trần thuật của nạn nhân, cầm được tài liệu, chứng cứ trên tay, Viên Trì bước ra ngoài, lẳng lặng đứng một góc hút thuốc.

Tuy rằng cậu biết Vương Đông và Lý Hải chẳng phải loại người tốt đẹp gì, thế nhưng cậu không ngờ trên lưng hai kẻ đó lại gánh nhiều mạng người đến vậy.

Quả thực là không bằng súc sinh!

Kẻ như vậy dù cho có chết cũng chưa hết tội.

Mà cậu lại đang phụ trách vụ án giết hại Vương Đông Lý Hải.

Điều tra rõ chân tướng vụ án là bổn phận và chức trách của cậu, thế nhưng ngay lúc này đây, cậu lại đang bị dao động.

Kẻ đáng chết đã chết, là hung thủ là ai quan trọng sao?

"Đang nghĩ gì đó?" Một bàn tay đột nhiên thò ra, quơ quơ trước mặt Viên Trì, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Viên Trì ngước mắt lên nhìn, người vừa tới khoác áo khoác màu xám, trên cổ quàng khăn, mặc quần bò nâu nhạt, đeo mũ đội khẩu trang kín mít, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời.

"Anh là...?"

Du Đường tháo khẩu trang xuống, nhe răng cười một cái.

"Anh Dã!" Mắt Viên Trì sáng rỡ, nhào vào ôm chầm lấy Du Đường.

"Mấy ngày nay không thấy anh liên lạc về, em cứ tưởng rằng anh xảy ra chuyện rồi!"

Cả người Du Đường cứng ngắc.

Nhanh chóng đẩy cậu ta ra, vội vàng quay đầu nhìn chiếc Cayenne đang đậu cách đó không xa, thấy bên kia không có động tĩnh gì mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Sau đó, kéo Viên Trì tới một góc khuất tránh né tầm mắt người khác, nhét một cái USB loại nhỏ vào trong tay cậu ta.

"Anh không sao, hết thảy mọi chuyện đều rất thuận lợi" Y nói: "Đây là chứng cứ trốn thuế của Vương Kiến Nghiệp, còn có chứng cứ tập đoàn hóa chất của lão tinh lọc chất thải không đạt tiêu chuẩn đã xả thải làm ô nhiễm nguồn nước xung quanh, gây ra dị dạng thai nhi ở các thôn làng gần đó, nếu như phía trên có người che đậy cho lão thì đó là người thuộc về phe phái phía Nam của bố vợ lão, em phải để ý thật kỹ kẻ đó, sau đó báo cáo với lãnh đạo, tuyệt đối không thể để lão ta có cơ hội xoay chuyển thế cục."

"Sao anh lại lấy được thứ này?" Viên Trì trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

Du Đường không hề có ý định giấu giếm, bèn nói thẳng: "Thẩm Dục đưa cho anh."

"Hắn phát hiện ra thân phận của anh rồi??" Viên Trì khiếp sợ tóm lấy bả vai Du Đường: "Hắn không làm khó anh chứ?"

Du Đường đỡ trán.

"Nếu em ấy làm khó anh thì hiện giờ anh tuyệt đối không thể đứng trước mặt cậu đâu."

"Sau khi Thẩm Dục phát hiện ra thân phận của anh thì đã quyết định giúp anh chấp hành nhiệm vụ, không chỉ vạch trần tội ác của nhà họ Thẩm mà còn muốn khiến tất cả những tên tội phạm mà em ấy biết vào tù. Cũng coi như chuộc tội."

"Chuộc tội cái gì?" Viên Trì hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Du Đường, cậu ta hỏi: "Anh Dã, sao anh lại có thể đặt niềm tin vào loại người như hắn, anh thật sự nghĩ hắn muốn cải tà quy chính sao?"

"Nếu thật sự muốn chuộc tội thì ngay lập tức ra tự thú mới đúng chứ! Hắn ta làm gì có can đảm đó, giao cho anh số bằng chứng này chẳng qua là muốn mượn tay chúng ta để xử lý kẻ thù mà thôi! Hắn đang lợi dụng anh đó, anh Dã!"

Phản ứng của Viên Trì hết sức bình thường, đương nhiên Du Đường hiểu rõ điều này, nhưng vẫn có chút khó chịu vì cậu ta nói bậy về Thẩm Dục.

"Em ấy sẽ tự thú." Du Đường nhìn thẳng vào Viên Trì, nói: "Chẳng qua không phải bây giờ."

"Viên Trì, chỗ chứng cứ này cậu cầm đi." Y khép lòng bàn tay Viên Trì lại, nói: "Anh có thể bảo đảm tính chân thật của cái USB này. Mặc kệ cậu có bao nhiêu nghi ngờ với Thẩm Dục, nhưng tội ác đang hiện hữu trước mặt cậu, chứng cứ để vạch trần tội ác cũng đang ở trong tay cậu, làm gì với nó là quyền của cậu."

Nghe lời này, trong lòng Viên Trì nhộn nhạo một chút, mây mù luẩn quẩn cũng theo đó mà tiêu tán hết.

Cậu chợt nhớ tới những lời kêu khóc của người bị hại, cắn chặt răng, quyết định nhận cái USB.

"Em không tin hắn sẽ thật sự ra tự thú." Nói đến đây, cậu dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Nhưng mà em thay mặt những người bị hại gửi lời cảm ơn tới Thẩm Dục."

Du Đường hơi ngỡ ngàng, sau đó cười tủm tỉm, nói: "Anh sẽ gửi lời cho em ấy."

Sau khi quay đầu định rời đi, Viên Trì gọi giật Du Đường lại: "Anh Dã, phía trên đã bổ nhiệm cục trưởng mới tới nhận công tác, lần này chắc hẳn phía lãnh đạo sắp có động thái quyết liệt rồi."

"Anh đi theo Thẩm Dục, nhất định phải thật cẩn thận."

Du Đường gật đầu: "Anh biết rồi."

Nói xong, y bước về hướng xe đang đậu bên kia, lại bất ngờ bị túm chặt cánh tay kéo ngược lại.

"Làm sao vậy?"

Mặt Viên Trì đỏ bừng, cậu ta tháo bùa bình an trên cổ xuống, đặt vào trong lòng bàn tay Du Đường: "Đây là bùa bình an mẹ em lên chùa xin cho em, anh cầm đi, có thể phù hộ anh bình an."

"Không cần không cần." Du Đường nào dám nhận món đồ này?

Nếu như bị Thẩm Dục nhìn thấy, đêm nay y "chết" chắc rồi!

"Anh không cần bùa bình an."

Viên Trì thấy y từ chối dứt khoát, lại đẩy đẩy về phía trước, năn nỉ:

"Anh Dã, anh nhận đi mà. Đây là thứ duy nhất em có thể giúp anh!"

Anh hai của tôi ơi, anh mau đeo lại bùa lẹ lẹ lên đi anh ơi! Anh đừng tặng nữa mới là giúp tôi đó!

Nội tâm Du Đường khóc ròng.

Y liếc thấy chiếc Cayenne đậu bên kia bắt đầu chuyển động, có xu hướng chạy về phía này, bèn dứt khoát dúi lại chiếc bùa bình an vào giữa ngực Viên Trì. Hô to một câu: "Không được! Tôi không thể lấy nó được!"

Sau đó, co giò cắm đầu chạy thẳng.

Du Đường chạy hết tốc lực trên đường, chiếc Cayenne nhàn nhã chạy đằng sau đuổi theo y.

Tiểu Kim vừa cắn hạt dưa vừa hóng chuyện, truyền âm cho Du Đường:【 ngài chạy, hắn đuổi, có mà chạy đằng trời. 】

Du Đường:...... Không nói được cái gì tốt đẹp thì cắt cái mỏ vứt đi đi, nhé!

Thẳng đến khi chạy thật xa khỏi chỗ Viên Trì, Du Đường mới dừng lại thở dốc, chiếc Cayenne cũng dừng lại ngay bên cạnh.

Kính cửa sổ ghế sau hạ xuống, gương mặt đẹp trai của Thẩm Dục dần dần hiện ra.

"Đường Đường, vừa rồi anh sờ tay cậu ta ba lần, cậu ta nắm bả vai của anh một lần, túm cánh tay anh hai lần, còn ôm anh một lần."

"Cộng lại, tổng cộng bảy lần."

Thẩm Dục cong cong mi mắt, mỉm cười, thoạt nhìn đẹp như hoa, nhưng lại phun ra một câu vô cùng mất nhân tính.

"Cho nên, đêm nay bảy lần, thế nào?"

--------

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top