Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (19)

Hai người giằng co căng thẳng, đám người đang vây quanh hóng hớt, theo bản năng lùi về chỗ mà họ cảm thấy an toàn.

Bởi lẽ, bọn họ sợ hai con chó điên ở kia lao vào cắn xé nhau, thì họ lại xui xẻo bị tai bay vạ gió

Thật lâu sau, Vasily rốt cuộc cũng lên tiếng, gã tươi cười giả lả nói: "Thẩm, tôi chỉ đùa vài câu thôi, ngài hà tất phải nổi giận tới vậy sao? Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi, thế đã được chưa? Về sau không đề cập tới chuyện này nữa, không đề cập nữa."

Gã ta biểu đạt thái độ thành khẩn hết sức nhuần nhuyễn, còn giả vờ thân thiết định vươn tay khoác vai Thẩm Dục, nhưng giữa đường lại bị gậy chống giơ lên cản lại.

"Thẩm mỗ không thích bị người khác động chạm vào người, nếu còn muốn làm ăn với nhau thì tốt nhất anh đừng làm loại động tác rút ngắn khoảng cách như vậy nữa."

Hắn lùi về phía sau nửa bước, mỉm cười hiền lành, nói: "Thế nhưng thân là chủ nhân của nơi này, tôi hy vọng anh sẽ có trải nghiệm tốt đẹp khi tới tham quan trang trại nuôi ngựa của nhà họ Thẩm chúng tôi."

Nói xong thì kéo tay Du Đường bước đi, theo sát nhân viên trang trại đang không ngừng lau mồ hôi, đi chọn kỵ mã cho chính mình.

Câu nói 'không thích bị người khác động chạm vào người' của Thẩm Dục, thông qua cái nắm tay của hai người, đã xem như sự châm chọc lớn nhất dành cho Vasily.

Những người chung quanh cũng đều lủi nhanh như chớp, ai nấy đều sợ bị vạ lây không dám đứng gần gã.

"Cũng có ý tứ quá nhỉ." Vasily thật ra cũng không nổi giận.

Nhiệm vụ của gã lần này là lật đổ thế lực nhà họ Thẩm, mở rộng thị trường ma túy tổng hợp ở nước L, nếu giết chết được Thẩm Dục là tốt nhất.

Nhưng nhất thời chưa cần phải vội.

Rốt cuộc thì gã và Thẩm Dục đã đấu với nhau rất nhiều lần, Vasily hiểu rõ ràng người này lợi hại cỡ nào.

Nếu như tùy tiện hành động, nhất định tốn công vô ích, còn có khả năng khiến cho hành trình đến nước L lần này của gã có đi mà không có về.

Chẳng qua hiện giờ Thẩm Dục chủ động dâng nhược điểm lên cho gã, nhưng thật ra làm gã đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa đột phá.

"Một tên sủng vật à, trân trọng đến vậy sao?"

Vasily mỉm cười, trầm ngâm suy nghĩ: Quả nhiên, Thẩm Dục cũng không phải thật sự là động vật máu lạnh không có tình người.

......

"Người tên Vasily kia rốt cuộc là kẻ nào?" Khi hai người đã đi thật xa, Du Đường mới lo lắng hỏi Thẩm Dục.

"Một kẻ bán mạng mà sống thôi." Thẩm Dục nói: "Gã cũng giống em, bên ngoài là doanh nhân bình thường, trên thực tế lại là quỷ đội lốt người."

Hắn nhìn chằm chằm vào Du Đường, nghĩ đến những việc mà Vasily đã từng làm, trầm ngâm suy tư một lúc mới nói: "Xem ra em vẫn chưa thể ra tự thú được, em còn phải làm một chuyện."

"Em định làm gì?"

"Giết Vasily."

Du Đường khựng lại, ngạc nhiên nhìn Thẩm Dục, y không chất vấn hắn tại sao còn chưa hối cải, tại sao còn muốn giết người.

Bởi lẽ Du Đường biết hắn nói như vậy nhất định là có lý do.

"Bởi vì nếu em không ra tay, người chết sẽ là em và anh." Thẩm Dục nói: "Hơn nữa một khi em bị bắt, nhà họ Thẩm suy sụp, kẻ được lợi lớn nhất sẽ là Vasily và thế lực sau lưng gã ở nước E."

"Hiện giờ có em ở đây, bọn chúng đang còn dè chừng, nhưng nếu em vào tù, Vasily lập tức sẽ đại diện cho thế lực nước E, ngấm ngầm phát triển thị trường buôn bán ma túy ở nước L. Đến lúc đó thành phố D sẽ còn loạn hơn cả bây giờ."

"Sòng bạc ngầm, quán bar, câu lạc bộ, các phòng trà đều sẽ trở thành vùng đất màu mỡ để kinh doanh ma túy."

"Em rất hiểu gã ta." Thẩm Dục nói: "Vasily sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, cho nên suy đoán của em tuy rằng không thể đảm bảo chính xác trăm phần trăm, nhưng nhất định là sờ được một nửa chân tướng."

"Hay là báo cảnh sát bắt gã."

Thẩm Dục lắc đầu: "Hiện giờ chúng ta không có chứng cứ, không thể bắt gã được"

"Hơn nữa, gã là người nước ngoài, dù cho có chứng cứ thì tỉ lệ gã bị phán án tử ở nước L vô cùng thấp, một khi bị dẫn độ về lại nước E, sớm muộn gì cũng có ngày gã ta ngóc đầu trở lại."

"Cho nên." Thẩm Dục cười nói với Du Đường: "Đen ăn đen thôi, em lưỡng bại câu thương với gã, hoặc là em trực tiếp giết chết gã, làm bại lộ bản thân, vậy thì phía cảnh sát sẽ có chứng cứ trực tiếp nhất để bắt em mang ra trước công lý, đó chính là biện pháp tốt nhất hiện giờ."

"........." Du Đường siết chặt nắm tay, ý niệm muốn ngăn cản Thẩm Dục chợt lóe lên trong đầu lại bị chủ nhân hung hăng dìm xuống.

Lại lần nữa ngước mắt lên, nét mặt đã trở nên kiên nghị, y nói.

"Anh đồng ý với suy nghĩ của em."

"Nhưng em phải cho phép anh giúp em."

Bởi lẽ bên phía cảnh sát làm việc đều phải chú trọng quy củ và trình tự, chỉ cần có một phân đoạn bị ngăn trở thì sẽ dễ dàng thua hết cả bàn cờ. Đặc biệt là đối với loại người còn chưa xác thực được chứng cứ là phần tử khủng bố như Vasily, chỉ có thể đề phòng, không thể trực tiếp tấn công.

Nhưng tình hình đến nước này, một khi gã ta quyết định hành động, thì có làm gì cũng đều đã chậm.

Cho nên, việc Thẩm Dục quyết tâm bỏ đi toàn bộ quy củ, tùy ý làm xằng tuy là con dao hai lưỡi, nhưng cũng là biện pháp duy nhất lúc này.

"Thật ra không cần...."

Du Đường thấy Thẩm Dục định từ chối, bèn kéo cổ áo hắn qua, hung hăng cắn lên môi dưới một cái, rồi cười nói: "Đã nói cùng điên với nhau, hiện giờ lại đổi ý, anh sẽ thất vọng về em đó."

Thẩm Dục hoàn hồn, nhìn gương mặt tươi cười không có một chút mảy may thương cảm của Du Đường.

Trong lòng chợt bốc lên ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

"Em, tuyệt đối sẽ không khiến anh phải thất vọng."

Rồi sau đó, hắn nhấc chân nhảy lên kỵ mã cao quá đầu người, xoay thân ngồi lên trên, vươn tay ra với Du Đường: "Lên đây."

Khi ở thế giới thứ tư Du Đường cưỡi ngựa rong ruổi trên chiến trường suốt ngày đã thành quen, y nắm tay Thẩm Dục, mượn lực nhảy lên lưng ngựa, bị hắn ôm vào trong lòng.

Đôi tay luồn qua nách Du Đường, khi đang định huy động dây cương, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của người ngồi đằng trước.

"Ôm chặt anh." Du Đường vừa dứt lời thì giằng lấy dây cương từ trong tay Thẩm Dục, hô lên một tiếng : "Cha!"

Thẩm Dục là người của thế giới hiện đại, tuy rằng ưu tú về mọi mặt, nhưng luận riêng về kỹ thuật cưỡi ngựa, làm thế nào có thể so bì với đại tướng quân của Bắc cửu thành?

Hắn bị bất ngờ vì hành động của Du Đường, cảm giác thân thể hơi lung lay, lập tức phản xạ ôm chặt eo người đằng trước.

Kỵ mã tung vó lướt như bay trên đồng cỏ, xa xa là mây mù lượn lờ quẩn quanh đồi núi trập trùng, gió đầu đông lạnh lẽo thổi tốc vạt áo bay phấp phới.

Làn da đau đớn vì rét buốt, hơi thở mang theo không khí lạnh băng.

Thế nhưng giờ phút này, cảm giác vui sướng lại vượt xa khỏi các cảm quan khác của cơ thể.

Du Đường cười sang sảng, kéo Thẩm Dục cùng xé gió, làm bạn với những đám mây.

"Đường Đường." Thẩm Dục ôm thật chặt eo Du Đường, hét thật to: "Anh hoang dã quá."

"Anh sẽ xem đây là lời khen." Hai chân Du Đường kẹp bụng ngựa, khiến nó chạy càng lúc càng nhanh, cười trêu: "Đi, hoàng tử Du Đường sẽ đưa tiểu công chúa Thẩm Dục chạy thêm hai vòng nữa."

"........." Thẩm Dục trả lời: "Đổi tiểu thành lão, bỏ đi chữ chúa, em sẽ càng vui vẻ."

(*)(tiểu công chúa bỏ tiểu bỏ chúa thêm lão đằng trước sẽ thành lão công~ nghĩa là ông xã đó)

"Ha ha ha tưởng bở!"

.........

Đầu mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, Du Đường chạy vài vòng thì bắt buộc phải ngừng lại, y không nhịn được xoa xoa tay hà hơi thổi ấm: "Hừ, biết thế thì lúc đầu mang theo đôi bao tay rồi."

Bởi vì Thẩm Dục nhất thời hứng lên, cho nên hai người chưa mặc trang bị đầy đủ đã nhảy lên ngựa.

May mà kỹ thuật cưỡi ngựa của Du Đường điêu luyện, nếu là người khác thì phỏng chừng giờ này đã ngã chổng bốn vó lên trời, lại còn không mặc đồ bảo hộ, ngã gãy xương phải chuyển hộ khẩu vào bệnh viện rồi.

Kỵ mã thong dong đi bộ, đi rất chậm.

Thẩm Dục tháo bao tay ra, không màng tới sự ngăn cản của Du Đường, nhất quyết đeo lên cho y.

"Chẳng phải em có bệnh khiết phích sao? Cứ đeo đi, đừng tháo."

"Có anh ở đây, bệnh của em cũng đỡ hơn nhiều." Thẩm Dục chẳng hề để ý mà nói: "Thường ngày em mang bao tay cũng chỉ là không muốn bị những kẻ đáng ghét động vào."

"À."

Nhiệt độ cơ thể Thẩm Dục cao, bao tay vẫn còn độ ấm lưu lại, rất ấm áp.

Du Đường vô thức rụt rụt vào lồng ngực hắn, thoải mái híp mắt lại.

Thẳng đến khi......một đôi tay trần trụi ấm áp không hề cách trở luồn vào làn da bên hông.

Du Đường: "!!!"

---------

Editor anh quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top