Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (22)

Cùng lúc đó, Cố Trạch cũng trùng hợp xin phép Giang Thanh Quốc đi WC, tạm thời rời khỏi hội trường.

Du Đường không xa không gần bám theo cậu ta.

Sau khi Cố Trạch bước vào, y cũng theo vào trong WC.

"Ngài Thẩm bảo anh tới tìm tôi à?"

Kết quả vừa nhấc một chân vào trong, đã thấy Cố Trạch đang đứng dựa tường nhìn mình chằm chằm.

Trong lòng thầm than rằng cậu trai này cũng thật tinh tường, Du Đường gật đầu: "Đúng vậy, tôi tìm cậu để nói chuyện hợp tác."

"Trước đó đòi lấy tới 7 phần thù lao để từ chối tôi, hiện giờ lại muốn bàn chuyện hợp tác với tôi?"

"Hơn nữa tác phong nhất quán hệt như hoàng đế, nguyên tắc miệng vàng lời ngọc nói được thì phải làm được của Thẩm Dục ai mà không biết, phải không? Anh ta nhất quyết đòi lấy 7 phần, tôi không chấp nhận được điều đó, kết cục của chuyện này đã định, tôi cũng không tin chuyện anh ta sẽ thay đổi ý định ban đầu mà hạ mức giá xuống."

Du Đường chờ Cố Trạch nói xong, mới tiếp tục nói: "Đúng vậy, chúng tôi sẽ không hạ giá cho cậu, nhưng chúng tôi có thể giúp cậu một việc lớn khác."

"Giúp việc gì?"

"Giúp cậu lật đổ Giang Thanh Quốc, khống chế Giang thị."

"!"Cố trạch trừng mắt: "Anh nói đùa cái gì vậy? Hơn nữa tại sao các người lại biết....."

Nói đến đây, cậu ta dừng lại, nhếch môi cười khẩy.

"À, đáng lẽ tôi không nên hỏi làm gì."

"Trước mặt ngài Thẩm, không ai có thể có bí mật."

"Ngài Thẩm cảm thấy cậu xứng đáng đứng ở vị trí cao hơn bây giờ." Du Đường nói với Cố Trạch: "So với lão già bại hoại, suy đồi đạo đức như Giang Thanh Quốc, ngài Thẩm càng hy vọng cậu có thể ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo của giới kinh doanh ở thành phố D hơn. Cũng coi như an ủi vong linh cha mẹ cậu trên trời."

Nói xong lời này, Du Đường im lặng chờ đợi, cho Cố Trạch thời gian để suy ngẫm.

Trong đầu còn tranh thủ truyền âm buôn chuyện với Tiểu Kim: Tiểu Kim, bát súp gà cho tâm hồn ta rót vào tai cậu ta thế nào? Có đủ sức thuyết phục không?

【 Rất đáng thưởng thức đó ạ. 】 Tiểu Kim giơ ngón tay cái: 【 Thoạt nhìn chủ nhân vừa ngay thẳng, vừa ôn hòa lễ độ, lại chính khí ngời ngời, chỉ cần là súp gà do ngài tự tay rót vào tai, đảm bảo không ai là không đổ ngả đổ nghiêng. 】

【Em cảm thấy Cố Trạch khẳng định không gồng được bao lâu nữa đâu. 】

Quả nhiên, chưa đến một phút, Cố Trạch thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.

"Thôi được, tôi đồng ý."

Du Đường cười rộ lên, nói: "Vậy chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, nếu như cậu có thời gian, tôi sẽ đưa cậu đến gặp Thẩm Dục."

"Vâng..... Tiên sinh cẩn thận!"

Cố Trạch đột nhiên thét lên, ngay lúc này Du Đường cũng chú ý ra sau lưng.

Bước chân dịch sang bên phải, cúi thấp người, khiến cho mũi dao của gã đàn ông kia lập tức trượt về phía trước, chưa kịp thu dao lại đã bị Du Đường nhanh chân tóm gọn cổ tay, quăng qua vai ngã đập người vào bồn rửa, loảng xoảng một tiếng, bồn rửa vỡ tan tành, gã đàn ông kia ngã chổng vó trên mặt đất.

"Đ*t...."

Gã kia rên đau một tiếng, con dao trong tay lại cố tấn công về phía Du Đường, rồi lại bị dẫm thật mạnh vào mu bàn tay, con dao theo đó văng ra ngoài.

"Tiên sinh còn có người!" Cố Trạch la to nhắc nhở Du Đường.

Y nhìn về phía hai gã bảo tiêu cao to đang nhào tới, đành bất đắc dĩ rút súng ra, kề vào đỉnh đầu gã đàn ông đang quỳ rạp dưới đất, quát to:

"Không muốn gã ta chết thì đứng im!"

Quả nhiên, hai gã bảo tiêu nháy mắt đứng khựng lại.

Du Đường vươn tay giật khẩu trang của gã đàn ông dưới chân mình ra, phát hiện hóa ra là người quen cũ.

"Hàn Tử Thần?"

"Sao mày biết tao? Mày không phải tên thế thân Thẩm Dục mua về à?" Hàn Tử Thần vô cùng bất ngờ.

Vasily sai gã đi bắt cóc tên thế thân cho Du Đường đã chết để uy hiếp Thẩm Dục, nhưng người này lại nhận ra gã ngay từ ánh mắt đầu tiên, việc này quá bất hợp lý!

"Chậc." Du Đường tự biết đã nói lỡ miệng, không muốn nhiều lời với Hàn Tử Thần, bèn dứt khoát dùng sống dao phang ngất gã ta, họng súng vẫn chỉ thẳng vào đầu gã, liếc xéo hai tên bảo tiêu kia.

"Vasily sai mấy người tới à?"

Hai gã bảo tiêu ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chả hiểu vì sao tên 'sủng vật' 'nhu nhược yếu đuối' trong miệng Vasily, lại có thể bộc phát ra thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn được trang bị cả súng......

Tình huống hiện tại đột nhiên trở nên cực kỳ khó giải quyết.

"Không có miệng à?" Du Đường gằn giọng: "Nói chuyện!"

"Vâng...." Một gã bảo tiêu vô thức buột miệng thốt ra một chữ, gã bên cạnh lập tức đá lăn chậu hoa bên cạnh về phía Du Đường, sau đó thì cả hai nhanh chân quay đầu chạy mất dạng!

Hàn Tử Thần hôm nay khẳng định không thoát được rồi, bọn họ phải nhanh chóng báo lại việc này cho Vasily!

Cho nên lựa chọn duy nhất hiện tại chính là chạy!

Hơn nữa, bọn họ dám cá rằng Du Đường sẽ không nổ súng!

Du Đường đúng là không dám nổ súng thật.

Bởi vì nếu bây giờ mà nổ súng thì Thẩm Dục chắc chắn sẽ bị liên lụy, không thể làm như vậy.

Cũng vì sợ Hàn Tử Thần chạy thoát nên không thể đuổi theo hai người kia.

Xoay người nhìn thoáng qua Cố Trạch còn đang sợ mất hồn mất vía, Du Đường vươn tay về phía cậu ta, nói: "Tháo cà vạt ra cho tôi mượn."

"Để, để làm gì?"

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Cố Trạch nhìn thấy súng.

Hơn nữa một loạt các động tác mạnh bạo dữ dội và ánh mắt đằng đằng sát khí của Du Đường đều khiến cho cậu ta quá sợ hãi, não bộ cũng theo đó nhất thời chết máy.

Du Đường đá vào người Hàn Tử Thần đang nằm xụi lơ trên mặt đất.

"Trói người."

.........

Thẩm Dục nhận ra điều bất thường nên tới WC kiểm tra, thời điểm hắn bước vào bên trong, Cố Trạch đang đưa thắt lưng cho Du Đường, tay còn lại thì nắm chặt lưng quần, thoạt nhìn vô cùng "nhẫn nhục phụ trọng".(*)

(*)Nhẫn nhục phụ trọng: nhịn nhục vì việc lớn.

Thẩm Dục: "........."

"Thẩm Dục, tới đúng lúc đó." Du Đường nhanh nhẹn dùng thắt lưng của Cố Trạch xâu chuỗi hai chân hai tay đã bị bó chặt của Hàn Tử Thần vào với nhau, sau đó mới quay sang hỏi Thẩm Dục:

"Em nói đi, tiếp theo nên làm gì?"

Thẩm Dục nhìn Du Đường, lại nhìn sang Cố Trạch, rồi lại liếc qua Hàn Tử Thần đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Sắc mặt hắn lúc này cực kỳ xuất sắc.

Vừa rồi, khi nhận ra dáng vẻ thong dong của Vasily có điểm bất thường, hắn lập tức vội vã chạy tới đây, cho rằng Du Đường đã gặp chuyện. Kết quả thì bắt gặp tình huống này.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Dục cảm thấy hơi đau đầu.

Hắn dở khóc dở cười thừa nhận, đúng là hắn đã xem nhẹ thực lực của Du Đường.

Thẩm Dục hỏi: "Trong lòng anh có dự định rồi sao?'

"Mang về nhốt lại để thẩm vấn."

Thẩm Dục nhướng mày: "Em còn tưởng anh sẽ bảo em đưa gã tới sở cảnh sát."

"Ban đầu anh cũng định làm vậy." Du Đường thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà anh chợt nghĩ đến một chuyện, gã ta hẳn là biết rất nhiều thông tin về Vasily, hơn nữa vừa rồi anh đã rút súng, nếu bị cảnh sát phát hiện thì chắc chắn sẽ khiến em phải chịu liên lụy, cho nên anh mới muốn tạm thời hoãn lại việc giao gã ta cho cảnh sát."

"Anh rút súng?" Thẩm Dục nhíu mày: "Chẳng lẽ kẻ tấn công anh không chỉ có một mình Hàn Tử Thần?"

"Ừ, còn có hai gã bảo tiêu, dáng người rất cao to, nếu như anh không rút súng thì sợ là bọn họ sẽ bắt cóc Cố Trạch để uy hiếp anh."

"Vậy bọn chúng bây giờ đang ở đâu?"

"Chạy rồi."

"Hỏng rồi." Sắc mặt Thẩm Dục khẽ biến, ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Là người đó! Người đó có súng!" Hai gã bảo tiêu ban nãy dẫn cảnh sát chạy vào trong, chỉ thẳng vào Du Đường, nói: "Tôi thấy anh ta đánh người kia đến hôn mê, còn dùng súng định bắn chết người kia! Tôi quá sợ hãi đành phải chạy trốn."

"Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải tống tên tội phạm mang theo súng ống đến nơi công cộng, uy hiếp sự oan toàn của người dân vào tù mới được!"

Đến lúc này, Du Đường rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thẩm Dục lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Đây là cái bẫy do Vasily thiết kế sẵn.

Gã ta tính hết tất cả các biến số vào cái bẫy này, bao gồm cả sự quan tâm quá sẽ bị loạn của hai người.

Du Đường ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Vasily đứng lẫn trong đám đông, nở nụ cười thắng lợi với hai người bọn họ.

Tròng mắt màu xanh xám ánh lên vẻ khoái trá khi được xem kịch vui.

Gã ta đang gấp không chờ nổi muốn thấy Thẩm Dục nổi điên và vẻ mặt thống khổ của Du Đường khi bị bắt.

Nhưng ngoài dự đoán, Du Đường cũng nở nụ cười, vô cùng bình tĩnh tự nhiên nói với một đồng chí cảnh sát: "Thanh giả tự thanh, đồng chí cảnh sát, tôi sẽ đi cùng các vị về đồn."

Đùa chứ, y là cảnh sát, đương nhiên có tư cách sử dụng súng.

Vasily ngàn tính vạn tính cũng không thể tính đến điểm này.

Sau khi về sở cảnh sát, Du Đường cũng có thể thuận tiện bảo Viên Trì thẩm vấn Hàn Tử Thần, bắt gã nôn hết thông tin gã biết về Vasily ra ngoài!

Chỉ là làm khổ Thẩm Dục......

Trước lúc đi, Du Đường quay đầu lại nhìn Thẩm Dục đang siết chặt lấy gậy chống trong tay, dịu dàng nói với hắn: "Đừng tự trách mình, này không phải em sai."

Nhưng Thẩm Dục lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn thật chặt.

Không khẳng định cũng không phản bác.

-------

Editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top