Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (23)

Du Đường ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn Viên Trì ngồi ngay đối diện.

Trong đầu lại suy nghĩ miên man tới cái câu Thẩm Dục nói với y lúc trước về cuộc đối thoại "39 chữ" với Viên Trì.

Sau đó, lại bật cười vì chính cái ý tưởng không đâu vào với đâu của mình.

"Anh Dã, anh cười gì vậy?" Viên Trì khó hiểu hỏi.

"À, à, không có gì, chỉ là nghĩ tới vài chuyện vui thôi."

"Vẫn còn tươi tỉnh quá nhỉ?" Viên Trì cạn lời: "Anh cũng không biết em phải tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được lãnh đạo đâu."

"Bị nhiều người nhìn thấy sử dụng súng ở nơi công cộng, thân phận cảnh sát của anh lại không thể công khai, thế này là nhiệm vụ của anh hoàn toàn thất bại rồi còn gì."

Cậu ta gãi đầu gãi tóc một chút rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Nhưng mà vậy cũng tốt, dù gì cũng đã tới nước này rồi, em có thể xin lãnh đạo cho ngừng hẳn nhiệm vụ của anh, để anh quay về vị trí cũ."

Viên Trì nói: "Còn khẩu súng anh sử dụng lúc nãy hẳn là của Thẩm Dục đưa cho anh phải không? Chỉ cần bây giờ anh khai hắn ra thì chúng ta sẽ có lý do xin lệnh bắt Thẩm Dục, cũng xem như một mũi tên bắn trúng hai con chim."

Du Đường nhíu mày, nét mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên. Y liếc qua camera giám sát phòng thẩm vấn, lại nhìn về phía Viên Trì.

Cậu ta hiểu ý bèn nói: "Em tắt cam rồi."

"Đây là cuộc đối thoại bí mật giữa hai người chúng ta."

"Vậy thì tốt." Du Đường ngồi thẳng lưng, mở miệng nói: "Anh không đồng ý ngừng nhiệm vụ."

"Anh hy vọng cậu có thể giúp anh nói đỡ bên phía lãnh đạo, để anh tiếp tục chấp hành nhiệm vụ ở bên cạnh Thẩm Dục."

Viên Trì buột miệng thốt lên.

"Vì cái gì?!"

Chợt nghĩ đến điều gì, cậu ta nói: "Anh Dã, anh thật sự có tình cảm khác với Thẩm Dục à?"

"Anh mới là người biết rõ nhất tội ác của hắn mà, anh có biết thành phố D đã có bao nhiêu mạng người chết dưới tay hắn không?"

"Tuy rằng trong số những mạng người đó có những tên tội phạm có chết cũng chưa hết tội, thế nhưng tội phạm phải do pháp luật xử lý, hắn không có quyền định tội và xử quyết! Những việc Thẩm Dục đã và đang làm là coi rẻ pháp luật! Nếu như tất cả mọi người đều giống như hắn thì xã hội này sẽ hỗn loạn đến nhường nào?"

"Còn tội buôn bán súng ống đạn dược! Hắn bán đi thu tiền về là xong chuyện! Nhưng đó chính là buôn bán vũ khí giết người, là gián tiếp giết người! Hắn phá hủy sự bình an của quốc gia! Tội của hắn đếm kỹ ra thì đủ để hắn nhận án tử mấy trăm lần!"

"Hắn là tội phạm, anh sinh ra tình cảm khác với hắn nghĩa là mắt anh bị mù, lương tâm anh đặt dưới mông!"

"Cho nên anh sẽ tự tay giết Thẩm Dục!" Du Đường đột ngột đứng lên, đấm tay xuống bàn, vành mắt đỏ hồng: "Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình!! Anh cũng chưa bao giờ phủ nhận chuyện em ấy là người xấu! Anh chỉ là....."

Yết hầu Du Đường nghẹn đắng, lặp lại lần nữa: "Chỉ là...muốn tự tay giết em ấy."

Viên Trì ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt.

Thật lâu sau, cậu ta nặng nề thở dài, nói: "Em hiểu rồi."

.........

Lúc sau Viên Trì lần lượt lấy khẩu cung của Du Đường, Hàn Tử Thần, Cố Trạch và hai gã bảo tiêu.

Cũng may Cố Trạch đứng về phía Du Đường, thành thật khai hết tình huống lúc đó.

Hàn Tử Thần tỉnh lại thì kêu gào thảm thiết rằng Du Đường tự dưng đánh gã rồi định bắn chết gã, gã chẳng qua chỉ là nạn nhân vô tội.

Đáng tiếc hắn giết hại Vương Đông và Lý Hải, chứng cứ vô cùng xác thực, dù cho có bôi nhọ Du Đường thì cũng không thể rời khỏi cục cảnh sát, còn bị giam lại chờ lần thẩm vấn tiếp theo.

Mà bởi vì Hàn Tử Thần và hai gã bảo tiêu không được tiếp xúc, thế nên khẩu cung của ba người không khớp nhau, Viên Trì tóm được điểm này, tổng cổ cả ba vào trại tạm giam.

Vasily ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đến việc gã mất một lúc ba tên tay sai.

"Vasily có mối quan hệ mật thiết với cục trưởng Trần." Viên Trì nói với Du Đường: "Khi gã ta rời khỏi du thuyền đã mang theo một cái rương rất lớn, hẳn là Hàn Tử Thần trốn trong rương, em vốn dĩ muốn giữ gã ta lại để điều tra, kết quả gã gọi cho cục trưởng Trần một cuộc điện thoại, em bắt buộc phải thả gã đi."

"Nhưng mà may mắn làm sao, hiện giờ cục trưởng Triệu đã được bổ nhiệm thay thế, không khí ở sở cũng tốt hơn rất nhiều."

"Chắc hẳn những hành động tiếp theo của anh cũng sẽ dễ dàng hơn dưới sự hỗ trợ của cục trưởng Triệu."

"Ừ." Du Đường gật đầu, nói: "Hàn Tử Thần đã ở cạnh Vasily một thời gian rất dài, nhất định nắm được không ít bí mật của gã, các cậu hãy dùng chút thủ đoạn để moi hết thông tin từ miệng Hàn Tử Thần."

"Còn nữa...." Du Đường thở ra một hơi, nói: "Thẩm Dục thật sự muốn ra tự thú, chẳng qua em ấy muốn kéo theo cả Vasily phải đền tội. Vào thời điểm thích hợp, anh sẽ lập tức liên hệ với cậu, cậu nhất định phải nhanh chóng dẫn đội tới ngay."

Viên Trì nhận ra quyết tâm của Du Đường, bèn gật đầu đồng ý.

"Vâng."

.........

Du Đường vì phải tránh đầu sóng ngọn gió, chỉ còn cách để Viên Trì tống mình vào tù nửa tháng mang tính tượng trưng.

Trong khoảng thời gian đó Thẩm Dục có tới thăm y.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mà dáng vẻ của hắn đã âu sầu đi quá nhiều.

Dù cho lúc nói chuyện với Du Đường vẫn có vẻ bình thường, còn ngẫu nhiên nói vài lời đùa giỡn, nhưng Du Đường vẫn cảm nhận được trạng thái tâm lý của Thẩm Dục không ổn định.

"Em đừng lo cho anh, anh không sao đâu." Khi Du Đường nhắc lại câu này lần thứ ba, Thẩm Dục mới trả lời lại: "Vâng, em biết rồi, em tin tưởng anh."

"Vậy thì em về nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, đừng miên man nghĩ ngợi linh tinh, nhé?"

Thẩm Dục lại ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng bóng lưng rời đi lại cô đơn ủ rũ, làm cõi lòng Du Đường chua xót.

Nửa tháng sau, Du Đường được bí mật phóng thích, trước khi đi, y năn nỉ mãi mới xin lại được khẩu súng Thẩm Dục tặng mình về.

Quý trọng vuốt ve thân súng trong chốc lát, sau đó mới cẩn thận cất vào trong ngực áo.

Du Đường rời khỏi nhà tù bằng cửa sau, vừa ra đã thấy chiếc xe hơi của Thẩm Dục đậu ngay bên ngoài.

Không biết là do trùng hợp hay sao mà ngày hôm nay lại đúng vào dịp lễ Giáng Sinh.

Cũng là ngày mà Du Đường bị bắn chết ngay trước mắt Thẩm Dục.

Thấy Du Đường bước ra ngoài, cửa xe lập tức bật ra, Thẩm Dục mặc áo khoác, đội mũ, quàng khăn quàng cổ, chạy thật nhanh về hướng Du Đường.

"Thẩm Dục, em......"

Chỉ là khoảng cách mấy chục mét ngắn ngủn, Du Đường thấy Thẩm Dục chạy bổ nhào về phía mình, bởi vì chân bị tật, dáng chạy của hắn hơi cà nhắc chân thấp chân cao.

Mới đầu Du Đường không hiểu vì sao hắn phải chạy vội đến thế.

Thẳng đến khi Thẩm Dục nhào lên ôm chặt Du Đường vào lòng, thẳng đến khi cảm nhận được sự run rẩy của đối phương, nghe thấy hắn nói: "May mắn quá, lần này không sao rồi."

Y mới đột nhiên nhận ra.

Hóa ra, Thẩm Dục vẫn luôn sợ hãi.

Chẳng qua là cố giấu nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, mới có thể gắng gượng bình tĩnh qua được quãng thời gian này.

"Về nhà thôi." Du Đường vòng tay ôm đáp lại Thẩm Dục, nói với hắn: "Lễ Giáng Sinh năm nay chúng ta về nhà ăn lẩu."

Còn nói đùa một câu: "Còn tiểu công chúa nữa, đón nó về nhà đi, đừng để nó ở lại nhà Tống Thành mãi, cũng không biết đâu mới là nhà của nó."

Thẩm Dục siết tay ôm ghì lấy Du Đường thật chặt, bao nhiêu tự trách và thống khổ hắn phải chịu đựng nửa tháng qua thoáng giảm bớt, nhưng trái tim vẫn nhói đau từng cơn.

Trong lòng hắn bỗng nảy sinh một ý niệm, chỉ muốn giấu người này đi, chôn giấu người này vào thật sâu trong huyết nhục, hòa lẫn vào xương cốt.

Đến chết, cũng không thể chia lìa.

"Ừm, chúng ta về nhà thôi."

-------

Editor ANh qUAN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top