Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (25)

Thẩm Dục sững sờ ngồi im tại chỗ.

Chờ mãi không thấy hắn trả lời, Du Đường không nhịn được lại thúc giục thêm lần nữa, chợt nhìn thấy nước mắt rơi lã chã trên gương mặt đỏ bừng vì say của Thẩm Dục, tí ta tí tách nhỏ giọt xuống bàn.

Trước kia Thẩm Dục rất hiếm khi khóc.

Lúc này, đại khái là do tác dụng của cồn, nước mắt không kìm nén nổi cứ thế mà tuôn ra ngoài.

Du Đường đứng lên nhướng người qua, hôn lên khóe mắt Thẩm Dục, lè lưỡi liếm một cái, nói: "Hơi mặn."

Sau đó cười rộ lên.

"Lớn to đầu còn khóc, mất mặt quá."

Hai cái con ma men nhìn nhau, người khóc, người cười.

Du Đường cầm nhẫn tự đeo lên cho chính mình, lại cầm chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của Thẩm Dục, ngắm nghía một chút rồi tuyên bố.

"Cưỡng chế chấp hành!" Y cười: "Em không có quyền cự tuyệt."

Thẩm Dục nhìn chiếc nhẫn trên tay, cũng thoáng tỉnh táo lại một chút, hắn duỗi tay chùi qua loa nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười: "Em cũng không định từ chối."

"Hơn nữa nếu như có kiếp sau, em chắc chắn sẽ cầm nhẫn đi tìm anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm với em."

.........

Bởi vì phải giấu giếm tin Du Đường được thả với Vasily, hai người bọn họ rốt cuộc cũng được trải qua một quãng thời gian bình an hiếm hoi.

Đương nhiên, chủ yếu là Du Đường trải qua quãng thời gian bình an hiếm hoi.

Nói đúng hơn là, y bị nhốt ở trong nhà.

Bởi vì sự cố lần trước, Thẩm Dục cực kỳ tự trách, cho nên hắn cưỡng chế bắt Du Đường phải ở trong nhà, tự mình đi đối phó với Vasily.

Du Đường cũng không thật sự ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà, mà âm thầm liên hệ với Cố Trạch. Trong bữa tiệc lần trước, Cố Trạch và Du Đường đã ngầm ký kết mối quan hệ hữu nghị "thâm sâu".

Hơn nữa, cậu ta vốn không rõ lắm về Vasily, cho nên nếu để lựa chọn, Cố Trạch sẽ lựa chọn hợp tác với Thẩm Dục. Lại có Du Đường đại diện cho Thẩm Dục tới nói chuyện, thoạt nhìn bề ngoài y cũng rất lợi hại, nhưng không đáng sợ như Thẩm Dục, cũng khiến Cố Trạch có thiện cảm hơn một chút.

Đông đi xuân tới, đảo mắt một cái đã gần tới Tết Nguyên Đán.

Lúc này, Thẩm Dục và Du Đường nhận được một tin xấu.

Giang Thanh Quốc quyết định bắt tay hợp tác với Vasily.

Điều này có ý nghĩa rằng Vasily sẽ có con đường tuồn vũ khí đạn dược, súng ống và ma túy vào nước L, tin tức này là do Cố Trạch liều lĩnh báo về.

Sau khi gửi một tin nhắn thoại cho Du Đường, cậu ta nhanh chóng xóa bỏ đoạn ghi âm tin nhắn thoại.

Du Đường lập tức gửi tin này cho Viên Trì, Viên Trì nhanh chóng báo với cấp trên, phía hải quan tiến hành siết chặt các con đường vận chuyển.

Thẩm Dục khoanh tay cau mày nói: "Hiện giờ, điều em lo lắng nhất là Giang Thanh Quốc sẽ bí mật thành lập nhà máy điều chế ma túy tổng hợp cho Vasily ở trong quốc nội.

"Nếu như bên hải quan đã siết chặt việc vận chuyển hàng hóa mà vẫn không điều tra ra được gì, chứng tỏ bọn chúng rất có khả năng đã bắt đầu ngấm ngầm điều chế ma túy tổng hợp ngay trong nước."

"Súng ống cũng có thể tách ra thành linh kiện, trộn lẫn vào từng bọc hàng hóa, sau đó vận chuyển từng phần riêng lẻ, cuối cùng giao lại cho Vasily để tiến hành lắp ráp."

"Nếu cứ để như vậy, chúng ta sẽ lâm vào tình thế bị động."

Nếu như để Thẩm Dục thẳng tay làm ác, hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để đạt mục đích. Nhưng nếu bắt hắn đi bước nào tính bước đó, còn phải bảo vệ sự an toàn công cộng thì mọi việc trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Chuyện này cũng thể hiện được một điều, cảnh sát chấp hành nhiệm vụ chưa bao giờ là dễ dàng, rốt cuộc thì bảo hộ so với phá hủy còn khó hơn gấp bội.

"Vậy thì chúng ta chủ động thôi." Du Đường nói: "Nhiệm vụ của anh được cục trưởng Triệu dốc toàn lực hỗ trợ, tai mắt của em và tai mắt cảnh sát ở khắp mọi nơi, không sợ không moi ra nổi chứng cứ phạm tội của đám Giang Thanh Quốc và Vasily trong thành phố D này."

Thẩm Dục quay đầu nhìn hắn, kìm nén nỗi bất an xuống đáy lòng, gật đầu đồng ý.

.........

Hai người bọn họ chưa từng cùng nhau trải qua cái Tết Âm Lịch nào.

Lần này may mắn không bị bệnh tật ốm đau liên lụy, tuy rằng kết cục của cả hai được chú định sẽ là bi kịch, nhưng hưởng thụ khoảnh khắc hiện tại mới là điều quan trọng nhất.

Thẩm Dục dần dần giảm bớt số lượng công việc, tranh thủ về nhà sớm cùng quét tước vệ sinh nhà cửa với Du Đường.

Hắn còn tự mình chưng màn thầu và bánh gạo, cũng không sợ thất bại, ngược lại càng làm hỏng càng hăng.

Thẳng đến khi nhìn thấy Du Đường nếm thử rồi nở nụ cười hài lòng mới dừng lại nghỉ ngơi.

Bởi vì nghe Du Đường nói thích nghe tướng thanh, hắn bèn cố ý download cả một tuyển tập tướng thanh rồi mở suốt cả ngày.

Tuy hơi ồn ào nhưng lại cực kỳ ấm áp.

"Thẩm Dục, sinh nhật em là ngày nào?" Du Đường ngồi xếp bằng trên sô pha, nói: "Trước đến giờ anh chưa bao giờ nghe thấy em nhắc tới chuyện ăn sinh nhật."

Hai bàn ngón tay đang nhào bột của Thẩm Dục khựng lại một chút: "Em chưa bao giờ ăn mừng sinh nhật cả."

"Em cũng không biết sinh nhật của em là ngày nào."

"Nhiều năm qua đi, cảm thấy dù sao cũng không phải chuyện quan trọng nên cũng không điều tra, cũng lười làm tiệc sinh nhật."

Du Đường trợn mắt: "Sinh nhật mà không quan trọng thì cái gì quan trọng?"

Y suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nếu không thì lấy ngày Tết Nguyên Đán làm ngày sinh nhật đi! Về sau mỗi khi Tết đến chính là sinh nhật của em, anh sẽ mở tiệc chúc mừng sinh nhật cho em."

"Anh.....chúc mừng sinh nhật em sao?" Thẩm Dục rũ mắt nhìn xuống, nhếch môi cười, tự giễu: "Lại còn lần sinh nhật nào nữa đâu."

"Sao cơ?"

"Không có gì." Thẩm Dục hoàn hồn, nói: "Em nói là 'được, em đồng ý.'"

Có lẽ ban đầu, khi quyết định ra tự thú, trạng thái tâm lý của hắn còn rất thoải mái, cũng quyết tâm đi đầu thú chuộc tội. Nhưng mà theo thời gian dần trôi, được ở bên Du Đường, cảm nhận được tình yêu, có được quãng thời gian hạnh phúc hiếm hoi.

Hắn lại bắt đầu.......luyến tiếc.

Mỗi ngày trôi qua, trong lòng đều có hai thanh âm cãi nhau kịch liệt.

Một bên nói mày hãy đưa anh ấy chạy trốn khỏi nơi này, ra nước ngoài sống chẳng phải tốt hơn sao? Dù cho anh ấy có không muốn, mày cũng có thể ép anh ấy ở bên cạnh mình, rõ ràng mày có năng lực này, hà cớ gì một hai phải đi đầu thú để tìm chết?

Một bên nói không được, mày muốn Du Đường có thể hoàn thành nhiệm vụ, vinh quang quay lại vị trí. Hơn nữa mày đã làm quá nhiều việc xấu, đã sớm hóa thành ung nhọt của xã hội, mày có chết cũng không hết tội, đó là sự chuộc tội tất yếu của mày.

Trước kia, những lúc tự sát, hắn thật sự chẳng hề cảm thấy sinh mệnh này có gì đáng giá.

Hiện giờ, lại bởi vì có vướng bận, có người yêu, mà tham luyến phong hoa của thế gian.

Có chút, thật đáng buồn.

.........

Đêm giao thừa, Thẩm Dục và Du Đường cùng nấu một bàn thức ăn thật hoành tráng.

Lại lôi kéo hết đám thuộc hạ của Thẩm Dục từ bên ngoài vào nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên.

Trước đó, việc này tuyệt đối không thể phát sinh, bởi vì Thẩm Dục là người vô cùng cẩn thận lại có thói khiết phích cực nặng.

Thế nhưng, hiện giờ đã có Du Đường ở bên, hết thảy những việc không có khả năng đều biến thành sự thật.

"Quả nhiên cơm tất niên phải nhiều người cùng quây quần ăn uống mới vui."

Du Đường khui chai rượu trắng, một anh chàng vệ sĩ đứng cạnh lập tức nhận lấy chai rượu, đi vùng quanh rót cho tất cả mọi người.

"Anh Du, sau khi anh đến đây, tính tình Thẩm gia quả thực thay đổi 180 độ, rất nhiều lần tôi phạm phải sai lầm, cứ tưởng mình chết chắc rồi, nhưng Thẩm gia vẫn nể mặt mũi anh tha cho tôi hết lần này đến lần khác." Liêu Vũ nâng ly rượu lên, nói: "Đây đều là công lao của anh! Tôi xin kính anh một ly!"

Trong khoảng thời gian này, Liêu Vũ ngày càng thân thuộc với Du Đường, anh ta mơ hồ đoán được Du Đường chính là người mà lão đại nhà mình yêu đến chết đi sống lại.

Rốt cuộc thì anh ta đi theo Thẩm Dục lâu như vậy, đương nhiên biết rõ tính cách hắn ác độc, tinh tường và nguyên tắc đến mức nào. Nếu Du Đường chỉ đơn thuần là thế thân cho người kia, Thẩm Dục tuyệt đối sẽ không bỏ ra nhiều tình cảm như vậy.

Cho nên anh ta càng khách khí tôn trọng Du Đường hơn.

"Anh thật sự càng ngày càng không có chí tiến thủ." Thẩm Dục trừng mắt liếc xéo Liêu Vũ, nói: "Ở đây đòi kính rượu Du Đường, chẳng thà ngồi tự suy ngẫm lại làm sao để bớt phạm sai lầm đi thì hơn!"

Hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu, mân mê cái ly rỗng một chút, sau đó mới nói tiếp:

"Rốt cuộc thì tôi cũng không ở đây để quản các anh mãi được."

----

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top