Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (27)

Di động đang mở loa ngoài, thế nên những lời này đều rõ ràng rành mạch rót vào tai hai người.

Nét mặt Thẩm Dục dần dần trở nên khủng khiếp, đôi mắt đen nhánh tỏa ra sát khí khiến người ta sợ hãi.

"Mày cảm thấy có thể mang cái mạng của Cố Trạch ra uy hiếp tao à?"

"Muốn giết thì giết luôn đi, tao không có ý kiến."

Nói xong, cũng không màng ánh mắt kinh hoàng của Du Đường, dứt khoát cúp điện thoại.

"Thẩm Dục? Sao em lại kích động gã ta như vậy?" Du Đường thảng thốt, nhưng chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt thoáng cái sáng rực lên: "Em có biện pháp khác rồi à?"

"Vâng, có rồi." Thẩm Dục đưa điện thoại lại cho Du Đường: "Anh gọi điện cho Viên Trì, bảo cậu ta dẫn đội đi bao vây nhà máy điều chế ma túy tổng hợp, nhưng nhất định phải cẩn thận cho đội gỡ bom mìn đến trước, Vasily có khuynh hướng hủy diệt rất mạnh, không chừng còn đang định lợi dụng cơ hội này để nổ chết vài cảnh sát nước L."

"Ý em là Vasily hiện giờ không còn ở đó nữa à? Cố Trạch cũng vậy?"

"Đúng vậy, theo như tình hình hiện tại, có lẽ bọn họ đã ngồi trên tàu thủy chạy trốn ra biển, nếu như em liều lĩnh giao anh ra, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, hành động tiếp theo cũng sẽ gặp bất lợi."

"Bước kế tiếp em định làm thế nào?"

"Anh gọi điện thoại trước đi. Sau khi báo tin cho Viên Trì xong thì em sẽ nói kế hoạch cho anh nghe."

Du Đường gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho Viên Trì, thông báo tình hình, xin cấp trên điều lệnh phong tỏa cảng, dẫn đội bao vây nhà máy điều chế ma túy tổng hợp, điều quân tới cảng chờ lệnh chi viện.

Vừa mới cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy Thẩm Dục nhoẻn miệng cười với mình một cái.

Tiếp theo, gáy Du Đường đau nhói lên, tầm mắt tối sầm, ngã xuống hôn mê bất tỉnh trong tiếng thét ầm ĩ của Tiểu Kim.

Thẩm Dục đặt Du Đường nằm lên giường, sau đó đứng dậy, lấy USB bên trong gậy chống ra, lại viết qua loa một phong thư đặt bên dưới USB, cẩn thận đắp chăn cho Du Đường, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán y.

Bước ra khỏi phòng ngủ, hắn nói với Lục Tử: "Tập trung mười người lại đây, trong số đó phải có người biết lái thuyền, trang bị súng ống vũ khí cẩn thận, gọi người chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền, chúng ta lập tức di chuyển tới bến cảng, đuổi theo chiếc du thuyền vừa xuất phát có điểm đến gần với nước E nhất."

Vasily có thể đoán được chuyện Thẩm Dục đang ở cạnh Du Đường, Thẩm Dục cũng có thể đoán được đường đi nước bước của gã.

Mà nhiệm vụ của hắn chính là, dù có phải trả cái giá lớn tới mức nào, cũng bắt buộc phải dừng chiếc du thuyền đang chở Vasily lại trước khi nó chạy ra khỏi vùng lãnh hải, tiến vào vùng biển quốc tế.

Nghĩ đến đây, Thẩm Dục nhếch môi cười tự giễu.

Không ngờ một đời này được gặp lại Du Đường trên du thuyền, lại cũng cắt đứt mạng sống của mình trên một chiếc du thuyền.

Hôm qua là sinh nhật, ngày hôm nay lại thành ngày giỗ.

Lúc này đây bước chân lên thuyền, nhất định dữ nhiều lành ít.

Chỉ đáng tiếc rằng, sủi cảo mừng năm mới hắn còn chưa kịp ăn.....

——

Phía chân trời, hừng đông dần dần ló dạng.

Du Đường rốt cuộc cũng tỉnh lại nhờ tiếng kêu gào ầm ĩ của Tiểu Kim, bật dậy nhìn màn hình di động thì phát hiện ra bản thân đã hôn mê mất mười lăm phút.

Liếc nhìn tờ giấy một cái, trên mặt giấy chỉ có duy nhất một câu: Ngày mai Cố Trạch sẽ được đưa về an toàn.

"Cái tên nhãi ranh!" Du Đường tức tối hùng hùng hổ hổ xoa cái ót, nhảy vọt xuống giường đi lấy súng và dao quân dụng, gài súng vào bên hông, cột vỏ dao lên cánh tay, cắm dao vào vỏ.

【 chủ nhân, Thẩm Dục đã dặn dò Liêu Vũ canh chừng ngài, sợ rằng ngài khó có thể rời đi được.】

Du Đường: Ta biết.

Y nhanh tay giật tung ga giường, biến nó thành dây thừng cột vào lan can ban công, nhẹ nhàng đu dây nhảy xuống mặt đất. Chứng kiến một chuỗi các hành động lưu loát liên tiếp nhau, Tiểu Kim vô thức nín thở theo vì hồi hộp, nó hỏi.

【 Hiện tại Thẩm Dục còn năm phút nữa sẽ đến bến cảng, ngài định tới đó bằng cách nào?】

Du Đường: Phụ cận nơi này có xe máy không?

【 Để em check thử......có một gia đình vừa lái xe máy về đến nhà, hiện giờ đang tháo mũ bảo hiểm. 】

Du Đường: Thông báo vị trí cho ta!

Sau khi lấy được vị trí chính xác, Du Đường chạy điên cuồng về hướng Tiểu Kim chỉ dẫn, chưa đầy mười giây đã giật được mũ bảo hiểm trên tay người đàn ông và chiếc xe máy vẫn còn cắm chìa khóa.

"Người anh em, cho tôi mượn một lát, sau này sẽ trả."

"Ủa? Ủa? Anh, anh! Quân ăn cướp!!" Chờ đến khi Du Đường đã khởi động xe chạy được một quãng thật xa, anh chàng kia mới hoàn hồn, dậm chân dậm tay gào thét ầm ĩ.

"Xe đó đắt lắm! Tôi sẽ báo cảnh sát! Sao an ninh khu này kém vậy, ngay cả xe máy cũng bị cướp! Hôm nay ngày gì đâu không, mẹ nó chứ, xui muốn chết!"

Đáng tiếc Du Đường đã chạy quá xa, nào có nghe được cái gì nữa đâu.

Trải qua biết bao nhiêu thế giới, xe máy chính là thứ mà Du Đường lái giỏi nhất. Tiếng xé gió rít gào bên tai, mặt đất trơn trượt vì tuyết đọng, kỳ thật đua xe vào những ngày này rất nguy hiểm, một khi không cẩn thận thì đến mạng cũng chẳng còn.

Nhưng Du Đường không hề sợ hãi những thứ đó, điều mà y đang sợ nhất hiện tại chính là kết cục của thế giới này.

Sợ rằng thời điểm gặp lại Thẩm Dục lần nữa, hắn đã trở thành một cái xác lạnh băng.

Cảng Thành Độ, Thẩm Dục và đám thuộc hạ bị cảnh sát tuần tra ngăn lại, bọn họ đã nhận lệnh của thượng cấp phải tiến hành kiểm tra tất cả những người có ý định ra biển ngay lúc này.

Thẩm Dục cau mày, hắn biết rõ nếu cứ để mọi việc tiếp diễn thì sợ là thời gian sẽ không còn kịp nữa.

Lục Tử và mười người còn lại thấy thế, ngầm hiểu ý nhau, lặng lẽ bước về vị trí chờ đợi mệnh lệnh.

Thẩm Dục nói: "Vị cảnh sát này, tôi là người bên tập đoàn Thẩm thị...."

"Cục trưởng Triệu bảo tôi đưa Thẩm tổng đi chấp hành nhiệm vụ, mong các vị có thể châm chước!"

Một giọng nói sang sảng vang lên cắt ngang lời Thầm Dục, đồng thời cùng lúc đó là tiếng động cơ xe máy nặng nề gầm rú, chiếc xe máy hất đuôi bằng một phong thái rất hoàn mỹ, ngừng lại ngay bên cạnh.

Người đàn ông cao ráo tháo mũ bảo hiểm, xuống xe, nhanh chân bước tới, y rút từ trong túi áo ra giấy chứng nhận đưa cho cảnh sát tuần tra.

"Đây là giấy chứng nhận của tôi, hy vọng có thể được cho phép thông hành."

Hai cảnh sát tuần tra thấy rõ giấy chứng nhận thì ngay lập tức thả cho bọn họ tiến vào bến cảng.

Du Đường rảo bước thật nhanh, không cho Thẩm Dục có cơ hội cự tuyệt, y nhảy thẳng lên thuyền, sau đó quay đầu vươn tay ra với Thẩm Dục, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh chói mắt bởi ánh sáng đèn chiếu ở bến cảng.

Thẩm Dục không nói gì, hắn cắn chặt môi dưới đến rướm máu, nhưng cuối cùng vẫn bắt lấy tay Du Đường, bước lên trên thuyền.

Hai người ngồi sát rạt nhau, Du Đường cho hắn mặt mũi, không đánh hắn trước mặt thuộc hạ, chỉ kề sát tai Thẩm Dục, gằn giọng nói: "Muốn bỏ rơi anh à, không có cửa đâu."

"Chờ khi nào về đến nhà sẽ dạy dỗ em một phen."

Sau đó vươn tay nhéo cằm Thẩm Dục, ép hán hé miệng ra, nhét ngón tay của chính mình vào giữa hai hàm răng của hắn.

"Đừng có tự mình hại mình. Thích cắn thì cắn ở đây này, ngón tay của anh cho em cắn thoải mái."

Chỉ một câu đã đá đổ cả bức tường phòng bị trong tâm lý của Thẩm Dục.

Hàm răng hắn run run, sao mà dám cắn xuống được?

Du Đường đã đến, chỉ trong nháy mắt thắp sáng thế giới đen tối của hắn, rồi lại khiến hắn rơi vào ưu phiền và sợ hãi đến cực hạn.

Trước đó mặc dù chính miệng hắn đã nói sẽ cùng Du Đường điên cuồng lật tung bầu trời âm u của thành phố D, nhưng chẳng qua đó chỉ là mạnh miệng nhất thời mà thôi, hiện giờ đối đầu với Vasily là dùng súng thật đạn thật, chỉ cần hơi sơ sẩy thì sẽ mất mạng.

Hắn thật sự rất sợ Du Đường sẽ. ......chết trước mặt hắn thêm một lần nữa.

"Lại suy nghĩ miên man gì đó?" Du Đường nói: "Để anh đoán xem."

Y sờ cằm, làm bộ như đang đau khổ suy nghĩ, sau đó kéo khóe miệng méo xệch, mếu máo khóc chít chít: "Hu hu hu, Đường Đường sao lại không nghe lời như vậy? Rõ ràng đã không cho anh ấy tới, vậy mà anh ấy một hai chạy tới đây, nếu như Đường Đường xảy ra chuyện gì, sao mình có thể sống nổi, hu hu hu, đều tại mình hết, tại mình nên anh ấy mới bị thương, sợ quá, sợ anh ấy lại chết trước mặt mình lần nữa, mình sợ quá, hu hu hu hu....."

Thẩm Dục: "............"

-------

Editor anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top