Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (30)

Khả năng quan sát, năng lực tính toán, trực giác nhạy bén và cả kinh nghiệm nhiều năm liếm máu trên lưỡi dao của Thẩm Dục khiến cho quá trình tìm kiếm Vasily trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Ước chừng nửa giờ sau, đội năm người do Lục Tử dẫn đầu nhận nhiệm vụ tới phòng điều khiển báo tin về: Kế hoạch tiến hành thuận lợi, du thuyền đã dừng lại.

Du thuyền ngừng lại ngay trên vùng lãnh hải của nước L.

Hiện giờ, tất cả mọi việc đang phát sinh trên chiếc du thuyền khổng lồ này đều đủ để cả Vasily và Thẩm Dục bị phán xử tử hình.

Cùng lúc đó, di động của Du Đường cũng nhận được cuộc gọi của Viên Trì báo tin rằng phía cảnh sát đã tháo gỡ được bom gài ở xưởng điều chế ma túy tổng hợp, đồng thời bọn họ cũng đã tìm được chứng cứ phạm tội của Vasily ở đó, hiện giờ trực thăng quân dụng đang trên đường tới nơi, sẽ nhanh chóng xuất hiện bên trên bầu trời của du thuyền.

Du Đường nói: "Ưu tiên bảo vệ sự an toàn hành khách và nhân viên trên thuyền, không thể làm người vô tội bị thương. Nếu đụng phải người của Vasily có trang bị vũ khí, lập tức hạ gục ngay tại chỗ."

Viên Trì nói " Đã rõ" một tiếng, sau đó lại dặn dò Du Đường phải chờ đến khi chi viện tới mới được đi tìm Vasily.

Du Đường và Thẩm Dục tránh ở chỗ ngoặt, nhìn hai bên giao chiến, đáp lại Viên Trì: "Không được, trong tay gã có con tin."

"Một khi gã biết cảnh sát đã bao vây nơi này thì nhất định sẽ phát cuồng, đến lúc đó con tin sẽ rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc."

Viên Trì trầm mặc hai giây, sau đó nói: "Vậy anh nhớ phải chú ý an toàn."

Du Đường treo điện thoại, Thẩm Dục nói với y: "Lối đi đã được dọn dẹp sạch sẽ, đằng trước chúng ta có ba căn phòng, hẳn là Vasily đang ở một trong ba căn phòng đó.

"Vẫn chưa biết Cố Trạch có ở gần cửa ra vào hay không, cho nên không thể dùng lựu đạn, cũng không thể bắn phá ngay khi xông vào bên trong."

Du Đường nhíu mày, nhìn móc sắt dùng để leo lên du thuyền lúc nãy treo bên hông, chợt nảy ra một ý: "Dùng móc sắt móc lấy tay nắm cửa rồi kéo giật ra."

Thẩm Dục sáng mắt lên, gật đầu: "Được, làm vậy đi."

Phương pháp của Du Đường rất hay, hạn chế thiệt hại về nhân mạng đến mức nhỏ nhất.

Vả lại, đi đến được tận đây, ngoại trừ y và Thẩm Dục, những người còn lại đều đã bị thương.

Thẩm Dục bảo đám thuộc hạ trốn vào trong một góc khuất, sau đó dùng móc sắt giật từng cánh cửa ra.

Khi mở đến cánh cửa thứ ba.

Đoàng đoàng đoàng ——

Khác với sự tĩnh lặng khi mở hai cánh cửa trước, lần này, khoảnh khắc khi cánh cửa thứ ba bật mở ra, bên trong điên cuồng bắn ra một loạt đạn liên tục.

Uy lực khủng khiếp đến mức bắn gần như nát bươm cả ván cửa, cả một băng đạn găm lỗ chỗ lên vách tường.

"Chậc." Vasily không thấy được cảnh máu me tung tóe, nét mặt gã đang từ khoái chí chuyển sang méo mó vì nuối tiếc.

"Tới rồi thì ra đi." Gã để lại một câu rồi đứng dậy nhảy vọt ra đằng sau chiếc giường, giật dây xích kéo Cố Trạch dậy, dùng cơ thể cậu ta làm bia đỡ đạn.

"Anh có mang theo gương." Du Đường và Thẩm Dục ngồi xổm ở góc khuất ngoài cửa, móc trong túi ra một chiếc gương nhỏ hình tròn, mặt sau bọc vải da, to bằng lòng bàn tay người lớn, sau đó nói với Thẩm Dục: "Anh nhớ kỹ thuật phi dao của em rất tốt."

"Có thể sử dụng phi dao đính gương lên khung cửa không?"

Thẩm Dục ngầm hiểu ý Du Đường, bọn họ bắt buộc phải thấy rõ tình hình hiện tại của Vasily và Cố Trạch, lúc này cần phải dùng đến gương.

Hắn rút một thanh phi đao từ vỏ đao gắn bên hông ra, mũi dao sắc bén, thon dài vừa tay.

Xỏ qua khe hở giữa hai bề mặt gương.

Du Đường lấy lựu đạn khói ra làm động tác chuẩn bị, rút chốt, ném văng ra, quả nhiên, lại một băng đạn nữa từ trong phòng xả ra bên ngoài, găm thẳng lên vách tường, khiến cho mảnh vụn da bọc trên thành vách bắn tóe ra ngoài.

Thẩm Dục lựa chọn đúng lúc tiếng đạn vừa ngừng, làn khói chưa tan đi, trong nháy mắt đó, ném phi dao về phía khung cửa.

Vững vàng găm chắc vào chỗ cao nhất trên khung cửa!

"Tuyệt!" Du Đường phấn khởi thì thào, Thẩm Dục liếc nhìn y một cái, cũng nở nụ cười.

Hai người nhìn thông qua ảnh phản chiếu trong gương mơ hồ thấy được bố trí trong phòng.

Vào cửa là chỗ để giày dép khá ngắn, tiếp theo là thảm trải sô pha, quầy rượu, tủ quần áo, tận cùng bên trong là giường, ở trên vách tường bên cạnh giường có một cánh cửa sổ bằng kính, có thể nhìn thấy mặt trời đang từ từ nhô đầu lên khỏi đường chân trời, rọi sáng bừng cả mặt đại dương xanh thẳm.

,Vasily ngồi ở dưới đất sát mép giường trong, dựa đầu vào cánh cửa sổ, Cố Trạch bị gã túm xích kéo ra chỗ thành giường làm bia đỡ đạn.

Nhờ chiếc gương, Du Đường và Thẩm Dục cũng thấy rõ Giang Thanh Quốc đang nằm trên mặt đất.

Máu thịt bầy nhầy nát bét thành bãi, trông vô cùng kinh dị.

"Quả nhiên, gã giết người rồi." Thẩm Dục nói: "Nhưng đây chẳng qua cũng là Giang Thanh Quốc tự làm tự chịu. Dám hợp tác với quỷ sát nhân nổi tiếng của nước E, không thể có kết cục tốt."

Sắc mặt Du Đường trắng bệch, lúc này, y thật sự rất hối hận vì tối qua lỡ mồm ăn quá nhiều.

Chậm rãi hít thở để điều chỉnh cảm xúc, Du Đường nói: "Nhìn dáng vẻ của Cố Trạch hiện giờ thì hẳn là cậu ấy đã mất đi năng lực phản kháng, không có khả năng tự cứu."

"Cánh cửa sổ kia." Thẩm Dục nghĩ tới cánh cửa sổ đằng sau lưng Vasily: "Phòng tổng thống có cửa sổ khá lớn, tuy rằng đã bị dán kín nên không thể mở ra, nhưng chỉ cần đập nát kính là có thể chạy trốn."

"Cũng có nghĩa là, nếu chúng ta có thể đánh lén từ bên ngoài cửa sổ vào trong, hẳn sẽ có cơ hội giết chết Vasily."

"Nhưng điều chúng ta có thể nghĩ đến thì gã ta cũng sẽ nghĩ đến. Nếu như chúng ta cứ trốn mãi ở đây không hành động thì gã sẽ sinh nghi, bởi thế hai chúng ta phải tách ra.'

Nét mặt Thẩm Dục rất bình tĩnh: "Em sẽ đứng ra đàm phán với Vasily, hấp dẫn sự chú ý của gã, anh cầm theo dây thừng leo lên trên, nhớ kỹ vị trí, trượt xuống dưới, dùng súng bắn xuyên qua cửa kính, tốt nhất có thể thuận tiện bắn xuyên qua đầu của gã, kế hoạch của chúng ta đến lúc đó sẽ thành công."

Du Đường nhíu mày: "Không được."

"Anh sẽ đứng ra đàm phán, em leo lên trên kia."

Thẩm Dục gõ gõ vào chân: "Chân em có tật, anh quên rồi à? Nếu trượt xuống từ trên cao để đánh lén thì em không thể linh hoạt được như anh, đến lúc đó sợ rằng cả hai chúng ta sẽ rơi vào nguy hiểm."

Hắn xoa má Du Đường, nói: "Đường Đường, lần này em không có cố ý bỏ rơi anh, bởi vì em tin tưởng vào năng lực của anh nên mới cho anh đi đánh lén."

"Mà em nhận nhiệm vụ phối hợp yểm trợ cho anh, trước lúc anh thành công đánh lén gã ta, em nhất định sẽ bảo đảm sự an toàn của cả em và Cố Trạch."

"Càng để lâu thì Vasily càng dễ sinh nghi, cho nên nhất định phải hành động thật nhanh." Thẩm Dục buông tay, đẩy Du Đường ra.

"Đi đi, Đường Đường."

"Đi mau."

Du Đường nắm tay siết chặt rồi lại thả lỏng ra, sau đó kéo cổ áo Thẩm Dục, hôn lên bờ môi kia, hung hăng cắn lên vết cắn cũ trên cánh môi của hắn đến rướm máu. Sau đó, kéo giãn khoảng cách của cả hai, cặp con người màu nâu nhạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào của Thẩm Dục.

"Trước lúc anh tự tay giết chết em."

Du Đường buông tay xoay người rời đi, chỉ để lại cho Thẩm Dục một bóng lưng và hai chữ.

"Đừng chết."

Thẩm Dục thở nhẹ một hơi, nhấp nhấp cánh môi bị thương, cầm khẩu súng lục đã được lắp đầy đạn, tiến lên phía trước ba mét.

Lúc này, khoảng cách từ chỗ hắn tới cửa phòng Vasily chỉ còn tầm hai mét.

Sau đó hắn cố ý che miệng lại, giả vờ như tiếng từ xa vọng lại.

"Vasily, mày muốn tao làm thế nào thì mày mới thả Cố Trạch?"

Giọng Vasily vọng ra ngoài: "Tao đã nói bao lần rồi, đổi thằng người yêu của mày với nó là được!"

"Đã đến nước này, tao đương nhiên biết hôm nay tao chết chắc rồi, nhưng mà tao muốn nhìn thấy mày khóc lóc quỳ xuống xin xỏ tao, tao muốn mày liếm giày cho tao! Tao muốn thấy mày khóc thê khóc thảm!"

"Tao nói cho mày biết, Thẩm Dục, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn! Nếu như mày không mang thằng Đường Đường kia giao cho tao, tao sẽ giết Cố Trạch!"

"Nhưng anh ấy bị thương rồi." Giọng của Thẩm Dục trộn lẫn hận thù và thống khổ: "Vừa rồi vì để bảo vệ tao, anh ấy bị trúng đạn, rơi vào hôn mê, tao đã bảo thuộc hạ cõng anh ấy đi tìm bác sĩ trên thuyền, hiện giờ chỉ có một mình tao ở ngoài cửa."

"Tao đã đồng ý với anh ấy ràng nhất định sẽ cứu được Cố Trạch ra ngoài."

"Vậy cho nên Vasily, mày muốn tao làm gì tao cũng sẽ đồng ý với mày, tao sẽ giúp mày chạy trốn, chỉ mong mày đừng làm hại Cố Trạch, đừng để Đường Đường tỉnh lại sẽ thất vọng đối với tao...."

Du Đường vừa mới bước ra khỏi khoang thuyền, nghe Tiểu Kim thanh thanh giọng nói giả giọng Thẩm Dục mô tả lại đoạn đối thoại vừa rồi một cách truyền cảm.

Bèn thở dài cảm thán:

"Giải ảnh đế lại có thêm một ứng cử viên nữa rồi."

-------

Editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top