Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (31)

Du Đường cầm cuộn dây thừng tránh né tầm mắt hành khách, bò lên trên nóc thuyền, cả quá trình chỉ tốn khoảng thời gian chưa tới năm phút, khi đứng được ở nơi cao nhất trên du thuyền, y nhìn xuống boong thuyền.

Ở đó đang tập trung rất nhiều hành khách. Họ còn đang bận rộn bàn luận về vụ nổ ban nãy, nhưng thoạt nhìn thì không có ai trong số họ bị thương.

Có người thậm chí còn nhân cơ hội này để ngắm mặt trời mọc trên đại dương mênh mang.

Rốt cuộc thì vào thời gian này thường ngày bọn họ còn đang nằm ngáy khò khò trên giường, làm sao có thể ngắm nhìn được quang cảnh đại dương mênh mang xanh thẳm, từng cơn sóng cuộn lên nổi bọt trắng xóa, ở đằng xa, vầng thái dương dần dâng lên từ phía dưới đường chân trời.

Du Đường đứng trên đỉnh của du thuyền, dùng chân đo lường khoảng cách, phối hợp với chỉ dẫn của Tiểu Kim, thuận lợi tìm được điểm rơi tốt nhất.

Buộc một đầu dây thừng vào bụng, đầu còn lại buộc chắc vào lan can, Du Đường chống chân lên vách khoang thuyền, nắm lấy dây thừng, nhanh chóng tuột xuống. Dưới chân y là mặt biển xanh biếc, óng ánh lóa mắt, ở khoảng cách xa như vậy, nếu như ngã xuống biển chắc chắn sẽ không hề dễ chịu, xui hơn thì sóng gió sẽ cuốn cơ thể chìm sâu xuống dưới. Nhưng Du Đường vẫn lựa chọn buộc lỏng dây thừng.

Cố ý không buộc chặt, cũng là để dễ dàng hành động.

Vì Du Đường đang sợ, vạn nhất mình không bắn trúng nơi yếu hại của Vasily thì cũng có thể nhảy vào trong phòng để áp chế gã.

Không cho Vasily có cơ hội làm hại đến Thẩm Dục.

......

"Mày thật sự có thể giúp tao chạy trốn?" Bên trong phòng, Vasily nửa tin nửa ngờ hỏi vọng ra bên ngoài.

Bởi lẽ từ trước đến nay gã chưa từng nghe đến chuyện Thẩm Dục chịu thua.

Chẳng lẽ người kia thật sự bị thương?

Cho nên Thẩm Dục mới suy sụp đến mức này?

Đến mức phải quỵ lụy cầu xin?

"Tao cũng không chắc chắn có thể làm được hay không." Thẩm Dục cũng không đáp ứng gã ngay lập tức, hắn nói: "Mày cũng biết đấy, bên phía cảnh sát đã biết tin rồi, không bao lâu nữa, họ sẽ bao vây chỗ này, đến lúc đó tao sẽ rất khó để đưa mày chạy trốn."

"......" Vasily im lặng suy nghĩ một lát.

Vừa rồi, gã điên cuồng ăn nói bậy bạ cũng chỉ là vì cảm thấy bản thân không có đường sống, tính toán kéo theo Thẩm Dục và người hắn yêu nhất làm đệm lưng cho mình mà thôi.

Thế nhưng con người là một sinh vật rất kỳ lạ.

Ngay khi biết được có cơ hội sống sót, lập tức sẽ không tự chủ được bị dao động.

Ba giây sau, Vasily hỏi Thẩm Dục.

"Mày nói xem, nếu bây giờ tao đồng ý thả Cố Trạch đi, mày định giúp tao kiểu gì?"

Khóe môi Thẩm Dục nhẹ cong lên, ngữ điệu vẫn bình tĩnh thong dong như thường: "Tao sẽ đưa mày lên chiếc thuyền mà tao dùng để tới đây, nó đã được cải tạo lại, tốc độ cực kỳ nhanh, có tao đi chung yểm trợ, mày sẽ chạy ra được vùng biển quốc tế, đến lúc đó cảnh sát nước L chắc chắn sẽ không có biện pháp bắt mày nữa."

"Tao không tin mày sẽ có lòng tốt đến thế." Vasily nói: "Tao có chạy trốn cũng sẽ phải mang con tin theo, khi nào thoát khỏi đây....."

"Mày bị ngu phải không?" Thẩm Dục trào phúng một câu, rồi lại nói: "Mày dẫn theo con tin chạy trốn, cảnh sát sẽ có lý do bắt mày, dù cho con tin có là công dân vô tội như Cố Trạch hay là người yêu của tao, mày dẫn theo người nào thì bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho mày."

"Vậy ý mày là muốn tao từ bỏ con tin?" Vasily mắng: "Mày định chơi tao đúng không?"

"Dẫn tao theo là được."

Thẩm Dục nói: "Chuyện tới nước này, tao cũng không cần thiết phải gạt mày nữa. Người yêu của tao thật ra là cảnh sát nằm vùng, ở bên cạnh tao chẳng qua chỉ để thu thập bằng chứng tống tao vào tù, mà bởi vì tao yêu anh ấy, cho nên mới giúp đỡ anh ấy nhiều lần."

"Sự sống chết của tao đối với quốc gia này không hề quan trọng, bởi thế, mày dẫn tao theo mới là quyết định an toàn nhất."

"........." Vasily im lặng hai giây rồi trợn mắt chửi ầm lên: "Thẩm Dục, bà mẹ mày chơi cái trò tình cảm chó má gì với tao đó? Chỉ có thằng ngu mới tin loại người như mày sẽ vì một người mà từ bỏ hết thảy! Hơn nữa, nếu như tao mang theo mày, đến lúc đó mày đâm sau lưng tao một nhát thì tao chết còn thảm hơn!"

Thẩm Dục thấy gã mất bình tĩnh, cười thầm trong lòng, tiếp tục nói: "Tin hay không thì ở mày cả thôi, tao đã cho mày thấy thái độ của tao rồi, hiện giờ thời gian cũng không còn nhiều, chính mày tự chọn đi."

"Còn nữa, cho phép tao bổ sung một chút." Thẩm Dục nói: "Bây giờ người yêu tao còn đang hôn mê, nơi này chỉ có mình tao, người muốn cứu Cố Trạch là anh ấy, không phải tao."

"Cho nên Vasily, mày......" Thẩm Dục ném ra quả bom cuối cùng: "Không uy hiếp được tao."

"Thẩm Dục!!" Không cần biết trước đó Thẩm Dục đã nói những gì, nhưng lời cuối cùng này đã chọc Vasily nổi điên.

Gã gào lên: "Tao muốn mày ra đứng ở trước cửa!"

Thẩm Dục ngửa bài, hỏi: "Việc gì tao phải ra đứng trước cửa? Để làm bia ngắm cho mày à?"

"Mày! Mày!" Vasily ngắc ngứ vài chữ, chợt bình tĩnh trở lại chỉ trong khoảnh khắc, nói: "Tao đồng ý với yêu cầu của mày."

"Mày tới đây, tao sẽ thả Cố Trạch ra, sau đó mày phải đưa tao rời khỏi cái đất nước chết tiệt này."

"Bây giờ tao muốn mày ra đứng ở cửa, sau đó đặt vũ khí trên người xuống mặt đất, giơ tay lên rồi đi đến trước mặt tao!"

"Vậy thì tao cũng có một yêu cầu." Thẩm Dục nói: "Mày để Cố Trạch đi đến chỗ cửa ra, để tao có thể nhìn thấy cậu ta."

"Nếu tao làm thế, cậu ta thừa cơ chạy trốn thì sao?"

Thẩm Dục bình tĩnh trả lời.

"Tao tin mày tự có cách."

Vasily ở trong phòng trầm mặc suy nghĩ hai giây, sau đó cởi đầu xích quấn quanh chân giường ra, rồi đá đá vào người Cố Trạch, ra lệnh: "Tự mày bò qua đó."

Cố Trạch nỗ lực động đậy tứ chi, ý chí muốn sống mãnh liệt cuộn sóng trong lòng, cậu dùng hết sức bình sinh gian nan bò về phía cửa, trái tim đập nhanh như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Nhưng khi tới được chỗ cửa ra, không hiểu vì cớ gì Cố Trạch lại quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Vasily không biết đã rút súng lục bên hông ra từ lúc nào.

Họng súng lục sâu hoắm, đen nhánh, đang nhắm thẳng vào đầu của cậu.

Cùng lúc đó, Thẩm Dục cũng thấy được đầu Cố Trạch lộ ra khỏi phòng.

Cổ cậu bị xiềng xích quấn chặt, mặt mũi bầm dập, khóe mắt sưng húp tràn ra nước mắt, khe khẽ lắc đầu ám chỉ với hắn.

"Thẩm Dục!" Vasily hét to: "Ra đây đi!"

Thẩm Dục nhìn qua hình ảnh phản chiếu trong gương, đã biết tình hình hiện tại trong phòng.

Ngay lúc này, hắn nhảy vọt qua, túm lấy xiềng xích đang quấn cổ Cố Trạch, tung chân đá vào hông cậu ta, Cố Trạch bị đá văng ra ngoài cửa, Thẩm Dục nghiêng thân mình, dùng cơ thể đỡ viên đạn đang hướng thẳng vào đầu Cố Trạch.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng vài giây, Thẩm Dục bị thương, quỳ rạp xuống đất, hắn giơ hai tay lên trời, thả tay ném súng xuống đất, đối diện là Vasily đang vác súng máy nhắm ngay Thẩm Dục và Cố Trạch.

Thẩm Dục hô: "Vasily! Tao đã làm theo lời mày nói! Đừng nổ súng!"

Sức phá hủy của súng máy quá lớn, Thẩm Dục không có tự tin có thể bảo vệ tốt bản thân và Cố Trạch trước thứ này.

"Vừa rồi còn mạnh miệng nói không quan tâm tới sống chết của Cố Trạch, thế mà nhảy ra chắn đạn không chút do dự nhỉ."

Vasily ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào cửa sổ đằng sau, nhìn thấy Thẩm Dục hèn nhát như vậy thì tâm trạng gã đột nhiên tốt hơn một chút.

Gã ngoắc tay với Thẩm Dục: "Mày lại đây."

Thẩm Dục liếc qua Cố Trạch một cái, nói nhỏ: "Đi mau." Sau đó thì dùng tay bịt miệng vết thương ngay eo sườn, khập khiễng đi vào trong phòng.

Vừa rồi, viên đạn bắn xuyên qua mô mềm, may mắn không làm tổn thương tới nội tạng, nhưng do mất máu nhiều nên sắc mặt Thẩm Dục tái nhợt đi.

Vậy mà khóe môi hắn lại khẽ cong nhẹ lên.

Lời hứa với Du Đường nhất định sẽ cứu Cố Trạch, hắn đã làm được rồi.

Hiện giờ chỉ còn thiếu mỗi cảnh hoàng tử cầm súng giáng từ trên trời xuống, làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu nàng công chúa què chân đáng thương là hắn nữa thôi thì mọi việc sẽ kết thúc.

Hắn tin tưởng Du Đường, nhất định sẽ thành công.

-------

Editor Anh Quan

Chỗ nào lủng củng mấy bạn hoan hỉ bỏ qua, chứ bản QT của chương này khó hiểu khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top