Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm(01)

Trong không gian linh hồn, Du Đường mở choàng mắt, thấy rõ quang cảnh chung quanh, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Y nhìn về phía mảnh nhỏ linh hồn lấp lánh ánh sáng kim sắc đang ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay, hồi tưởng lại mấy chục năm ở bên Tiêu Lẫm, trong mắt đong đầy nét cười.

Sau khi đại điển phong đế kết thúc, bọn họ ở lại kinh thành thêm mười lăm năm, chung tay cùng gầy dựng Tiêu Quốc trở thành cường quốc, đồng thời duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các tiểu quốc chung quanh, các bên liên quan cùng có lợi cộng thắng, né tránh việc xảy ra tranh chấp gây mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh.

Thành công sáng lập nên một thời đại vĩnh thịnh thịnh thế.

Tiếp theo đó, bọn họ trao hết thảy cho đệ đệ Tiêu Lẫm năm ấy tròn 17 tuổi, là Thập hoàng tử Tiêu Chước.

Tiêu Chước được sinh ra sau khi Tiêu Thịnh Đế chết một khoảng thời gian, được Tiêu Lẫm cho người thường xuyên để ý, tận tình chăm sóc nuôi nấng.

Sau đại điển phong đế, Du Đường mới đưa ra ý kiến mong muốn được dạy dỗ Tiêu Chước, Tiêu Lẫm đồng ý.

Cứ như vậy, Du Đường trở thành thầy dạy võ học cho Tiêu Chước, nếu có thời gian rảnh rỗi Tiêu Lẫm cũng sẽ cầm tay chỉ bảo Tiêu Chước phương pháp trị quốc.

Dù sao hai người họ cũng muốn nhanh chóng dạy dỗ ra một vị minh quân, sau đó được thảnh thơi đi du sơn ngoạn thủy, trải qua những khoảnh khắc riêng tư trong thế giới của hai người, thế cho nên ai cũng tận tâm tận lực dạy dỗ Tiêu Chước.

Bởi lẽ đó, đến năm 17 tuổi, Tiêu Chước đã có được phong phạm của Tiêu Lẫm trước kia, cũng đủ khả năng gánh gồng đại nghiệp.

Tiêu Lẫm vừa rời đi, Thái Tử Tiêu Chước lập tức thuận lý thành chương kế vị, trở thành Hoàng Đế đời tiếp theo.

Du Đường và Tiêu Lẫm thì lên đường đi ngao du khắp nơi trên phiến đại lục ấy, đến cuối cùng hai người lại quay trở về bắc cảnh.

Lúc này Kiều Vũ và Lục Hàn Thanh đã ở bên nhau, bốn người họ tụ hội lại, vừa uống rượu vừa hàn huyên tán gẫu.

Lại kéo cả nhà Triệu Lâm, nhà Lý Văn và cả nhà Tiểu Tứ tới phủ tướng quân, mở tiệc nhậu nhẹt tưng bừng, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt đông vui.

Nửa đời sau, hai người bình dị trải qua ở bắc cảnh, trong lúc ấy Tiêu Lẫm phát hiện ra Du Đường là ngọc linh kỳ thật sẽ không già đi.

Hắn biết Du Đường chỉ vì muốn săn sóc cho tâm trạng của hắn, cho nên mới khiến cho vẻ ngoài của mình dần già đi theo tháng năm cùng với hắn.

Bởi vậy, đôi khi cũng sẽ khó chịu, uất ức tủi thân mà nói với Du Đường: "Tướng quân, ta đã già rồi, không còn giữ được vẻ đẹp như xưa, có khi nào đến một ngày nào đó, ngươi sẽ không yêu ta, không cần ta nữa hay không?"

Mỗi lần Du Đường nghe thấy hắn nói như vậy, đều sẽ búng trán hắn một cái, sau đó luống cuống mắng hắn một phen mới có thể làm hắn an tâm.

Mà Tiêu Lẫm nhìn thấy đối phương sốt ruột đến mức nổi giận, sẽ nở nụ cười đặc biệt vui vẻ.

Bởi vì chuyện này chứng minh rằng tướng quân của hắn thật sự rất yêu rất yêu hắn.

Sau này, Tiễu Lẫm đã già lắm rồi, đến đi đường cũng đi không đặng, Du Đường ở bên chăm sóc hắn tỉ mỉ mọi bề, dìu hắn đi, cõng hắn đi, và đến thời khắc cuối cùng trước khi sinh mệnh kết thúc, hắn hỏi: "Tướng quân, kiếp sau, ta còn có thể nhìn thấy ngươi không?"

Thấy Du Đường gật đầu, mới an tâm nhắm mắt lại, mỉm cười mãn nguyện rời xa nhân thế.

Mà sau khi thi thể Tiêu Lẫm được hỏa táng, Du Đường đứng trên đỉnh tòa thành lâu cao ngất của Bắc Nhất Thành, biến trở về nguyên hình là miếng ngọc bội, gieo mình rơi tự do xuống dưới.

Vào khoảnh khắc miếng ngọc nát tan, y mới kết thúc sinh mệnh ở thế giới thứ tư.

Khi mở mắt ra lần nữa, Du Đường đã quay trở về không gian linh hồn.

"Tiểu Kim, thế giới tiếp theo, chúng ta sẽ gặp được tiểu ác ma rồi." Du Đường suy nghĩ một chút, lại nói: "Cũng không biết Lục Thanh Uyên sẽ sắp xếp cho ta sống lại trong thân phận gì?"

【 Lục Thanh Uyên đại biểu cho "ác", nhưng đã được ngài cảm hóa từ lâu, phỏng chừng sau khi ngài rời đi, hắn cũng giống Trình Lạc và Tiêu Lẫm, vẫn luôn dốc sức làm việc thiện?】

"Ừ, bản tính tiểu ác ma không xấu, hẳn là sẽ làm như vậy."

Du Đường tươi cười hãnh diện, nói với Tiểu Kim rằng, đi tới thế giới thứ năm nào.

*

Mới vừa vừa mở mắt ra, đã thấy bản thân đang bóp cổ một người đàn ông, nhấc cả cơ thể của người đó lên, nhấn lên trên tường, chỉ cần bóp mạnh tay thêm một chút nữa thôi thì người đàn ông trước mặt chắn chắn sẽ chết ngạt.

Hai người đang đứng ở phần thềm nối giữa hai tầng cầu thang, nơi góc khuất mà CCTV không quay lại được.

Du Đường có thể cảm nhận được, trong cơ thể y có nguồn sức mạnh rất mạnh mẽ rất dữ dội, tuyệt đối không phải thứ sức mạnh mà con người bình thường có thể có được.

"Cứu —— mạng ——" Người đàn ông kia mặc quần áo bệnh nhân, trên trán quấn băng gạc, mặt mũi tím tái, không ngừng giãy giụa, đập đánh vào mu bàn tay Du Đường.

Trong ánh mắt người đàn ông đó tràn đầy khát vọng cầu sinh và sự sợ hãi đối với kẻ đang định giết mình.

Du Đường ngẩn người, buông lỏng bàn tay theo bản năng.

Thế là người đàn ông kia vội vàng vừa lăn vừa bò ra bên ngoài, liên mồm gào thét rằng có người muốn giết mình, kêu cứu nhân viên của bệnh viện, bảo họ nhanh bắt Du Đường lại.

Lúc sau, ở bên ngoài bắt đầu ồn ào nhốn nháo lên, bảo vệ của bệnh viện kéo nhau rầm rập chạy tới phần thềm nối cầu thang, rõ ràng Du Đường vẫn đang đứng ở đó, thế nhưng mọi người đều không hề nhìn thấy y, tất cả đều khó hiểu nói: "Làm gì có ai đâu?"

Mà cùng lúc đó, Du Đường cũng nhận được thông báo của Tiểu Kim và tiếp nhận được ký ức sẵn có của cơ thể này.

Biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên có hơi quái quái.

Bởi lẽ thân phận của y ở thế giới này là ác ma.

Hơn nữa lại còn là một ác ma với thực lực vô cùng mạnh mẽ, tính cách vô cùng bạo lực, là vật chứa mà Thần Hắc Ám dày công tạo ra sau khi bị mất vật chứa lý tưởng là Lục Thanh Uyên.

Ý thức tự chủ của ác ma này vốn dĩ vẫn luôn bị phong ấn, kể từ khi được sinh ra đã là con rối của Thần Hắc Ám, đi theo con đường trước kia của Lục Thanh Uyên, giết hại nhân loại để tích góp linh hồn.

Do đó, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, phản phệ cũng theo đó mà ngày càng nặng nề.

Chẳng qua đến bây giờ vẫn chưa phát tác ra ngoài mà thôi.

Nếu như phản phệ thật sự phát tác, ý thức Du Đường sẽ lập tức bị hủy diệt, cơ thể này cũng sẽ bị Thần Hắc Ám chiếm mất.

Mà điều tuyệt vời nhất ở đây chính là, lúc này Lục Thanh Uyên đã trở thành thiên sứ.

Hơn nữa còn là cánh tay phải đắc lực của Thần Ánh Sáng, nói là người kế thừa của Thần Ánh Sáng cũng không quá lời.

Tiểu Kim nói: 【 Ngày trước, sau khi ngài hiến tế linh hồn và rời đi, chỉ trong vòng một ngày Lục Thanh Uyên đã khôi phục ký ức, tuy rằng đau đớn muốn chết, nhưng vì cho rằng linh hồn của ngài vẫn đang ở bên trong cơ thể, nên hắn không tìm đến cái chết, mà không ngừng làm việc thiện, tích trăm năm công đức, rốt cuộc Thần Ánh Sáng cũng giáng thế, ban cho hắn một điều ước.】

【 Lúc ấy, hắn đã ước nguyện với Thần Ánh Sáng mong muốn hồi sinh ngài, nói rằng linh hồn của ngài đang ở trong cơ thể hắn, chỉ cần tách linh hồn ra ngoài, lấy năng lực của Thần Ánh Sáng, hẳn là có thể khiến cho ngài sống lại. Thế nhưng ngay thời điểm đó, Thần Ánh Sáng đã nói ra sự thật với hắn là linh hồn của ngài vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại bên trong cơ thể hắn, Lục Thanh Uyên phát điên, khẩn cầu Thần Ánh Sáng hủy diệt triệt để linh hồn của hắn, khiến cho hắn không có cơ hội bước vào luân hồi. 】

【 Thế nhưng Thần Ánh Sáng đã không đồng ý với lời khẩn cầu của hắn, mà đưa ra một yêu cầu, rằng Thần Ánh Sáng sẽ hủy đi thân phận ác ma của hắn, biến hắn trở thành thiên sứ, nếu 20 năm sau, hắn vẫn còn giữ nguyên nguyện vọng được hồn phi phách tán, thì Thần Ánh Sáng sẽ làm theo lời ước của hắn.. 】

【 hiện giờ còn thiếu một năm nữa là đến thời hạn hai mươi năm, hắn được Thần Ánh Sáng giao cho một nhiệm vụ.】 Nói đến đến, Tiểu Kim có chút dở khóc dở cười, nói: 【 chính là đi cảm hóa tên đại ác ma giết người như gặt lúa nhà ngài đấy!】

【 không ngờ khi quay lại đây lần nữa, thân phận của hai người đã hoàn toàn tráo đổi cho nhau, em thật sự rất ngạc nhiên với cách sắp xếp thân phận độc lạ của Chủ Thần đại nhân nha.】

Du Đường sững sờ trong chốc lát, mới chợt nhận ra vì sao mấy anh chàng bảo vệ của bệnh viện không nhìn thấy y.

Bởi lẽ thiên sứ và ác ma có khả năng tự ẩn thân khỏi ánh mắt nhân loại, trừ phi bọn họ muốn, bằng không thì con người sẽ không thể nhìn thấy bọn họ.

Hơn nữa, khi Du Đường thử thả cánh ra.

Xọat ——

Đôi cánh đen bung ra không phải là cánh chim màu đen như cánh quạ giống Lục Thanh Uyên trước kia, mà là đôi cánh dơi khổng lồ đầy xương cốt lởm chởm, không có lông chim, chỉ có xương cốt đen tuyền bén nhọn và màng cánh liên kết với nhau, thoạt nhìn cực kỳ sắc bén.

Trong lòng khẽ lẩm nhẩm vài từ, ở chỗ xương cùng lại lòi ra thêm một cái đuôi ác ma có chóp đuôi hình mũi tên, lắc tới lắc lui, nom rất là thần kỳ.

Sau khi hoàn toàn tiếp nhận được ký ức của cơ thể, y nhìn về phía người đàn ông ban nãy vừa bị mình bóp cổ, trong con ngươi lóe lên sát ý.

Bởi lẽ người đàn ông kia đã tạo ra một vụ tai nạn giao thông để giết hại chính người vợ kết tóc xe tơ của mình, sau đó lại giả dạng làm người vô tội, khóc lóc thảm thiết giả vờ giả vịt đau đớn vô cùng vì cái chết của người vợ.

Lại bởi vì trước kia, gã ta đã sắm vai một người chồng mẫu mực hết mực yêu thương gia đình, đến nỗi ngay cả mẹ của vợ gã cũng cảm thấy đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Trong khoảng thời gian gã nằm viện, bà còn tới lui chăm sóc gã, an ủi gã.

Màu sắc linh hồn kẻ này vẩn đục chưa từng thấy, và đứng ngay bên cạnh gã ta lúc này chính là quỷ hồn cả người đẫm máu chảy nhỏ giọt của người vợ

Quỷ hồn kia dùng ánh mắt mong chờ nhìn Du Đường, phảng phất như đang cầu xin y giết gã chồng khốn nạn đến cùng cực của mình.

Đến lúc này, Du Đường đã nhận ra mối quan hệ giao dịch giữa y và quỷ hồn của người vợ chết oan kia.

Hôm nay y xuất hiện tại đây là để thực hiện giao dịch.

Khẽ gật đầu với quỷ hồn, Du Đường dùng pháp thuật, khiến cho ngoại trừ gã đàn ông kia, tất cả mọi người đều không nhìn thấy mình.

Sau đó, nhàn nhã thong dong bước từng bước một, hướng về phía gã đàn ông đã sợ đến choáng váng.

Gã ta chỉ thẳng vào Du Đường, tay còn lại thì túm lấy quần áo của bảo vệ bệnh viện, hét lên: "Ở ngay đó kìa! Đó không phải người, nó là quái vật! Mấy anh mau bảo vệ tôi! Bắt nó lại đi!"

"Ở đó làm gì có cái gì đâu?" Cả mấy anh chàng bảo vệ và y bác sĩ cùng theo tới đều ngẩn người ra, mặt mũi ai nấy đều đầy vẻ nghi hoặc.

Một cô y tá thậm chí còn âm thầm gọi điện thoại cho khoa tâm thần, hỏi xem có phải có người bệnh chạy ra khỏi khu điều trị bệnh thần kinh hay không.

Gã đàn ông kia thấy không ai tin mình, bèn thối lùi lại vài bước, hoảng hốt nhắm mắt nhắm mũi cắm đầu chạy trốn.

Du Đường bèn đuổi theo ngay sát đít gã ta, vờn qua vờn lại tựa như mèo đuổi chuột.

Chờ đến khi gã ta chạy thở không ra hơi, tuyệt vọng dừng lại thở hồng hộc, y mới bước tới, xách gáy gã đàn ông kia, bay lên sân thượng của bệnh viện, đứng bên ngoài lan can, chênh vênh ngay mép sân thượng, xách cổ áo đối phương, treo gã ta lủng lẳng ngay giữa không trung.

"Đại ca, quái vật đại ca, tha mạng! Tôi, tôi không, không muốn chết!!!" Giữa không trung cao chót vót, gió lạnh lồng lộng rít gào, gã đàn ông sợ đến mức vãi cả ra quần, trong thanh âm tràn đầy nỗi sợ hãi, nức nở khóc lóc: "Anh muốn thứ gì, tôi đều có thể cho anh, xin anh đừng giết tôi, được không?"

Du Đường nhìn gã đàn ông đã tè ướt cả quần, khẽ nhíu mày.

Y hỏi Tiểu Kim: Lục Thanh Uyên sắp tới chưa?

Tiểu Kim trả lời: 【 Tới liền bây giờ đó! 】

Trong lòng Du Đường thầm đếm ngược đến số 0, rồi nhe răng cười tươi rói với gã đàn ông kia.

Tiếp theo, mở miệng nói ra hai chữ rõ ràng rành mạch: "Không được."

Sau đó, thả tay ra không chút do dự!

--

Editor Anh Quan

Chắc Tiêu Chước áp lực lắm =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top