Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm(03)

Lục Thanh Uyên mỉm cười nhìn Du Đường, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi: "Đoán đúng rồi thì sao, có được thưởng không?"

Du Đường hỏi hắn: "Em muốn được thưởng cái gì?"

"Em hy vọng anh có thể đồng ý với một nguyện vọng của em."

"Được thôi." Du Đường hiếu kỳ: "Mà nguyện vọng gì thế?"

"Còn chưa nghĩ ra, thế nhưng em muốn anh đồng ý với em, dù cho nguyện vọng của em đưa ra là gì đi chăng nữa thì anh cũng bắt buộc phải đồng ý."

Sở dĩ Lục Thanh Uyên nói như vậy là bởi vì hắn biết sau khi thân phận của hai người tráo đổi, đến một ngày nào đó, Du Đường sẽ bị phản phệ giống hắn ngày xưa.

Nếu thật sự không còn bất cứ cách nào khác để giải quyết, hắn sẽ làm hệt như Du Đường trước kia, hy sinh bản thân.

Dù sao hắn cũng đã sống đủ rồi.

Cuộc đời gần hai trăm năm dài dòng vô cùng nhàm chán, khi còn là con người thì bị người người khi dễ, sau khi chết lại ký hiệp nghị với Thần Hắc Ám, trở thành con rối của đối phương, vất vả lắm mới gặp được Du Đường, ngay lúc hắn có cảm giác thực sự được sống, hắn lại tự tay hại chết thiên sứ mà hắn yêu nhất trên đời.

Từ sau ngày đó, cuộc sống của hắn chỉ còn lại một màu xám trắng, thứ duy nhất tồn tại trong trái tim hắn chỉ có nỗi đau chết lặng.

Cho nên, hiện giờ Du Đường đã trở về, đương nhiên Lục Thanh Uyên rất đỗi vui mừng.

Bởi lẽ hắn có thể hưởng thụ tất cả những khoảnh khắc xán lạn cuối cùng này, sau đó mang hết thảy mọi thứ bản thân đang có tặng cho Du Đường, cuối cùng thì an tâm rời đi.

Xem như hai người bọn họ chưa từng gặp gỡ.

Nếu nhất định phải có một người chết đi, vậy thì hắn sẽ nỗ lực hết sức để người hắn yêu được sống một cuộc sống hoàn chỉnh.

"Ừm.....Vậy cũng được." Du Đường không biết những suy nghĩ trong đầu Lục Thanh Uyên lúc này, chỉ đơn giản nghĩ rằng đối phương đưa ra yêu cầu như vậy phỏng chừng là để đòi "ăn uống" vô tội vạ mà thôi, bèn nói tiếp: "Thế thì em cũng phải đoán đúng trước mới được."

"Tuy rằng thiên sứ và ác ma không thể can thiệp quá mức vào thế giới nhân loại, thế nhưng vẫn có thể đứng bên cạnh dẫn đường." Lục Thanh Uyên thấy Du Đường đồng ý thì nét mặt cũng thoải mái hơn một chút, hắn nói: "Mà ở thế giới nhân loại, bọn họ cũng có cách xử lý riêng đối với những hành vi phạm tội, đó chính là pháp luật."

"Em đoán anh đang định dùng tới pháp luật để giải quyết sự kiện lần này, đúng không?" Hắn nói: "Bởi lẽ hiện nay, hệ thống pháp luật của thế giới nhân loại đã không còn trăm ngàn chỗ hở để luồn lách như thời đại mà em sinh sống."

"Ừ, đúng vậy." Du Đường kề sát vào Lục Thanh Uyên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới thiên sứ tràn ngập hơi thở thánh khiết trước mắt, nói: "Em đoán đúng rồi."

Y vươn tay xoa xoa mái tóc đen hơi xoăn của Lục Thanh Uyên: "Quả nhiên, trong khoảng thời gian anh không có ở đây, em đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng không còn tỏa ra hơi thở nguy hiểm như xưa nữa."

"Nhưng thật ra anh đây thì......" Du Đường xòe bung đôi cánh dơi xương cốt lởm chởm và thả cái đuôi nhọn hoắt ra, nói: "Hiện giờ anh đang cực kỳ thèm khát máu tươi và linh hồn thuần khiết, trước kia em cũng vẫn luôn cảm thấy như vậy sao?"

"Ngoại trừ máu tươi và linh hồn thì còn gì nữa không?" Lục Thanh Uyên nhìn thấy dáng vẻ này của Du Đường, ánh mắt tối đi, tiến lên một bước, vươn tay bắt lấy cái đuôi đang phe phẩy!

"A......" Du Đường chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy từ xương cùng đến hết sống lưng, rồi lại chạy ra toàn thân, vừa tê dại vừa nhức nhối, làm y không nhịn được phát ra tiếng kêu khiến bản thân cũng phải đỏ mặt.

Đến khi phản ứng lại mới cuống quýt bịt miệng, bàn tay còn lại thì nắm lấy cổ tay Lục Thanh Uyên, đôi con ngươi bắt đầu chuyển sang màu đỏ: "Dừng lại, buông tay ra!"

"Thiên sứ lãnh đạm, còn ác ma lại thèm khát dục vọng, trên cơ thể ác ma, nơi mẫn cảm nhất chính là cái đuôi này......" Lục Thanh Uyên dùng mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng nắn bóp cái đuôi trong tay, vui vẻ cười nói: "Cho nên, thường thì ác ma sẽ không bao giờ thả đuôi của mình ra ngoài, bởi vì sợ nhược điểm của bản thân bị rơi vào tay người khác."

"Anh trai này, anh không biết tự phòng vệ gì cả, may mà anh gặp được em đấy, nếu như đổi thành những kẻ khác......" Hắn vươn bàn tay còn lại nhéo cằm Du Đường, nhoẻn miệng cười nom cực kỳ phản diện: "Sợ rằng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy."

"......" Du Đường vốn dĩ đang cảm thấy rất xấu hổ, thế nhưng vừa nghe được lời này, lập tức bình tĩnh trở lại chỉ trong nháy mắt.

Bởi lẽ y cảm thấy người vừa nói ra lời kịch của tổng tài bá đạo trong văn niên đại như Lục Thanh Uyên mới là người nên cảm thấy xấu hổ mới đúng!

Thế là ngón tay y dùng sức bẻ một cái, khiến cho Lục Thanh Uyên bị đau phải buông tay ra.

Trong chớp mắt, cái đuôi đã biến mất, Du Đường nói: "Cám ơn vì đã nhắc nhở."

"Về sau mà để em bắt được đuôi thêm lần nữa thì anh không phải họ Du."

Lục Thanh Uyên suýt xoa cổ tay, trả lời: "Hừ, đồ thiên sứ bạo lực."

"Quả nhiên, ác ma mới là bản tính thực sự của anh!"

"May mà nhờ có em nhắc thì anh mới để ý." Du Đường nhướng người qua, vươn đầu ngón tay nhấc cằm Lục Thanh Uyên lên, nói: "Sau này em không được gọi anh là Tiên ông nữa, phải gọi anh là đại ác ma mới đúng."

"Mà em thì....." Y cười: "Sẽ được anh gọi là tiểu thiên sứ."

Hắn lập tức phản đối: "Tại sao cứ đến lượt anh thì là đại? Còn đến phiên em thì lại thành tiểu? Em nhỏ chỗ nào?"

Du Đường liếc xuống phía dưới, nhếch môi cười, hỏi lại: "Em nói xem?"

Và vào thời điểm mà Lục Thanh Uyên đỏ mặt tía tai định nổi giận, y lại giơ bàn tay phải lên đè lại cái trán của đối phương, cưỡng chế trở về vấn đề chính: "Được rồi, đừng quấy nữa, vào việc chính thôi."

Vậy là hai người ngồi xuống trò chuyện với quỷ hồn của người vợ chết oan kia.

Chị tên là Lý Thúy Lan, năm nay 42 tuổi, cha mất sớm, trong nhà chỉ còn lại một mẹ già.

Chị kết hôn lần thứ hai với Trương Hải, chính là gã đàn ông đang nằm bẹp một đống ở kia.

Hai người đều có con riêng, thế nhưng con của Trương Hải ở với vợ trước của gã, mà gã ta lại thành thật kiên định ở bên chăm sóc yêu thương Lý Thúy Lan và con riêng của chị.

Trương Hải nói với chị rằng, bản thân gã mở một nhà hàng ở thành phố B, làm ăn rất khấm khá, không phải lo đến vấn đề tiền bạc, bảo Lý Thúy Lan yên tâm từ chức, ở nhà nội trợ quán xuyến gia đình.

Trước khi xảy ra vụ tai nạn, Lý Thúy Lan còn đang nghĩ tới việc bàn bạc với Trương Hải, dự định sinh thêm một đứa trẻ nữa, dù cho sản phụ lớn tuổi sẽ có nguy hiểm trong quá trình sinh nở, chị vẫn muốn có một đứa con với gã.

"Nguyên nhân chính của vụ tai nạn xe cộ lần này là vì thời tiết mưa to, ô tô quẹo qua khúc cua với tốc độ cao dẫn đến bánh xe bị trượt, xe ô tô tông vào hàng rào bảo hộ, sau đó lăn vài vòng rồi rơi xuống sông. Trương Hải dùng hết sức lực mở cửa xe thoát thân, không còn đủ sức để lôi Lý Thúy Lan ra ngoài, khi lực lượng phòng cháy chữa cháy đến nơi, cứu được hai người lên bờ, Trương Hải chỉ bị xây xát nhẹ, còn Lý Thúy Lan bởi vì xui xẻo ngồi ở ghế phụ, nơi trực tiếp va chạm với hàng rào bảo hộ, khiến cho cơ thể bị đa chấn thương, xuất huyết nhiều nơi, hơn nữa còn bị thiếu ô xy trong thời gian dài, đã chết vì ngạt khí trước khi được cứu lên bờ."

Sau khi Du Đường tổng kết đầu đuôi câu chuyện, Lục Thanh Uyên nhếch mép cười nhạo: "Thoạt nhìn thì đúng là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn vô cùng hoàn hảo."

"Vào ngày hôm ấy, trời mưa rất to, gã đột nhiên nói nhà hàng có việc gấp cần phải xử lý ngay, bởi vì trước kia tôi từng làm kế toán, có thể giúp được gã, cho nên gã kéo tôi lên ngồi ở ghế phụ." Lý Thúy Lan kể lại: "Từ nhỏ tôi đã bị bệnh động kinh, tuy rằng đã rất lâu không tái phát, nhưng trước đó mấy ngày, tôi bỗng cảm thấy rất mệt mỏi trong người nên nhờ Trương Hải đi mua thuốc, sau khi uống thuốc mà gã ta mua về, không những không khá hơn mà càng lúc lại càng đau đầu choáng váng. Sau khi bị kéo lên ghế phụ, chẳng hiểu vì sao tôi mơ mơ màng màng ngủ quên mất lúc nào không hay, chờ đến khi tỉnh lại, tôi mới phát hiện bản thân đã chết......"

"Sau khi chết, tôi vẫn luôn đi theo gã, lúc này mới phát hiện ra, mặc dù bề ngoài gã ta tỏ vẻ đau đớn khổ sở khôn cùng, cả ngày kêu trời khóc đất, thoạt nhìn những tưởng gã yêu tôi vô cùng tận, trên thực tế lại lén gọi điện thoại kêu bạn chí cốt của gã tới nhà của chúng tôi, mang đi một cái va li, bên trong va li là hợp đồng bảo hiểm mà gã đã mua cho tôi trước kia, lúc này tôi mới biết, người được lợi nhất trong hợp đồng bảo hiểm đó đều là gã ta, trên đó không hề có tên của con tôi và mẹ tôi! Số tiền bồi thường mà gã ta nhận được từ bảo hiểm nếu như tôi tử vong ngoài ý muốn lên đến mấy trăm chục triệu tệ!

Editor Anh Quan.

Chỗ nào lủng củng hay bị bug thì các bạn hãy thông cảm bỏ qua cho mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top