Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm (10)

"Mẹ......" Dương Thanh Châu bước đến bên cạnh người phụ nữ kia, muốn ôm chặt mẹ mình, an ủi đối phương.

Thế nhưng mỗi một lần vươn tay đều xuyên qua cơ thể Lưu Vạn Mai, không cách nào chạm vào người dì.

Du Đường thở dài, ánh mắt dừng trên người An Dung.

Cô bé cúi gục đầu, trong đôi mắt kia không hề có ánh sáng.

Tựa như cô bé đã tạo nên một bức tường chắn, ngăn cách bản thân với mọi sự vật sự việc xung quanh, cả người quạnh quẽ ngập tràn tử khí.

Du Đường chắc chắn rằng, nếu Dương Thanh Châu thật sự mãi mãi không tỉnh lại, cô bé sẽ bỏ lại hết thảy để đi theo cậu.

Vương Thiệu Quyên đứng chôn chân một chỗ, hai tay siết chặt quai túi xách, khuôn mặt không trang điểm kỹ càng tỉ mỉ như thường ngày, để lộ chút tiều tụy mỏi mệt.

Thế nhưng xưa nay tính cách chị vốn dĩ mạnh mẽ, lúc này nhất quyết không chịu nhượng bộ và cúi đầu, dứt khoát nói thẳng: "Cứu con gái của tôi là do con trai chị tự ý quyết định, vả lại xung quanh hiện trường lúc ấy không hề có CCTV, chẳng ai biết tình hình thật sự lúc đó là thế nào, chị đừng có mà trút giận vô cớ lên người con gái tôi!"

"Còn nữa, tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí chữa trị, nằm bệnh và thuốc men của con trai chị, cho nên tôi mong hai người đừng gây khó dễ cho Dung Dung nhà tôi. Bằng không tôi cũng không ngại đi trình báo với cơ quan chức năng, tố cáo hai người tội cố ý gây thương tích trẻ vị thành niên."

Dứt lời, chị vươn tay kéo An Dung định bỏ đi.

"Dung Dung, chúng ta đi."

Nhưng lúc này đây, An Dung lại không ngoan ngoãn nghe lời như ngày thường, cô bé hất tay mẹ mình ra, dùng ánh mắt khổ sở nhìn chị.

Sau đó, cô bé quỳ gối xuống trước mặt Lưu Vạn Mai và Trương Chí Bình.

Một cánh tay cô bé bị nứt xương, lúc này đang được nẹp lại bằng ván kẹp, cô bé bèn dùng bàn tay còn lại và hai đầu gối, bò đến gần Lưu Vạn Mai, eo lưng cong sụp xuống, da đầu gần như dán vào mũi giày Lưu Vạn Mai.

Nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, khản đặc.

"Thực sự xin lỗi......dì Lưu, cháu thực sự xin lỗi......"

"Nếu Dương Thanh Châu không thể tỉnh lại, cháu sẽ trả giá cho hành động của chính mình."

"Thực sự.....thực sự xin lỗi......"

"Trả giá cái gì?!" Vương Thiệu Quyên nghe đến đây, đôi mắt đã đỏ hoe, chị vươn tay kéo An Dung đứng dậy, vừa kéo vừa quát: "Vả lại con sai ở chỗ nào? Vì sao lại quỳ xuống lạy lục người khác! Con không cảm thấy mất mặt sao?! Con là con gái của Vương Thiệu Quyên, là một người ưu tú có ăn có học đàng hoàng, sao có thể ăn nói khép nép trước mặt kẻ khác như vậy!"

Nào ngờ An Dung lại lần nữa hất tay mẹ mình ra, còn đẩy một cái khiến chị lảo đảo.

Ngay lúc này, cô bé tựa như thú hoang bị nhốt trong lồng sắt lâu ngày, phát ra tiếng gào rống dữ dội đầy bất lực: "Con là một đứa kém cỏi! Con không hề thông minh! Con không thi đậu nổi vào đại học Thanh Bắc! Con không so nổi với đứa con kia của ba! Từ trước đến nay con chưa từng là người ưu tú......"

"Con mãi mãi không thể đạt được mục tiêu mà mẹ đặt ra! Con chỉ là một đứa vô dụng ngu ngốc! Mẹ, nếu như người mẹ muốn chỉ là một An Dung giỏi giang ưu tú, vậy thì bây giờ mẹ có thể đi rồi."

Nước mắt giàn giụa chảy đầy gương mặt non nớt của An Dung, cô bé nhìn thẳng vào Vương Thiệu Quyên lúc này đang sững sờ chẳng nói nên lời: "Bởi vì người tên An Dung đó, đã chết vào cái ngày mà Dương Thanh Châu ngã lầu vì cứu cô ta rồi."

Cuối cùng, Vương Thiệu Quyên thất hồn lạc phách rời khỏi bệnh viện, nhưng chị không đi xa, mà ngồi trên hàng ghế dài ở trạm xe buýt, ngẩn người thẫn thờ thật lâu.

Sắc mặt chị xanh mét, đầu óc choáng váng, lúc này mới chợt nhớ tới hôm nay vẫn chưa uống thuốc điều trị cao huyết áp, bèn vội vàng mở túi xách để lấy thuốc uống, hai bàn tay với vào trong túi xách run lên lẩy bẩy, gần như không cầm nổi hộp thuốc.

Trong đầu chị vẫn đang ngập tràn những lời mà An Dung nói với chị ban nãy.

Đây lần đầu tiên An Dung cãi lời chị.

Khi chị nhận được tin con gái nhảy lầu tự sát, bề ngoài tuy vẫn bình tĩnh như thường, thế nhưng trên thực tế, chị đã phải chịu cú sốc tinh thần rất lớn.

Nhưng đến lúc thấy An Dung không bị làm sao, chị mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nỗi lòng sợ hãi cũng thoáng thả lỏng ra.

Chị cũng biết mình và con gái có lỗi với gia đình Dương Thanh Châu, nhưng trong tình huống như ban nãy, đối phương đánh con gái mình, còn mắng mình và con gái bằng những lời như vậy, chị làm sao có thể nhịn được?

Thế nhưng đến bây giờ, khi đã bình tĩnh lại, nhớ đến những lời mình nói trong bệnh viện ban nãy, lại nghĩ đến phiếu chẩn đoán bệnh trầm cảm rối loạn lo âu của An Dung, nhất thời cũng cảm thấy hối hận và sợ hãi.

Nhưng mà chị lại không hiểu rốt cuộc thì bản thân sai ở đâu.

Chị yêu cầu con gái của chị phải ưu tú là sai sao?

Những giáo viên dạy thêm đều nói rằng, với thành tích của An Dung, chỉ cần cố gắng hết sức mình là sẽ có hy vọng đậu vào Thanh Bắc, đây mà cũng gọi là áp lực sao?

Vả lại vốn dĩ chị luôn muốn chứng minh cho cả thế giới biết rằng, một mình chị cũng có thể nuôi dạy An Dung thành người, không cần đến gã đàn ông tệ bạc kia nhúng tay, Dung Dung chỉ cần ngoan ngoãn cố gắng hết sức mình để thi đậu đại học tốt nhất nước.....Chị chỉ yêu cầu con bé vài điều như thế, chẳng lẽ là chị sai sao?

Vương Thiệu Quyên cứ mải chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình, không hề chú ý tới có một người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh chị.

"Chị ơi, tôi thấy sắc mặt chị không tốt, trong lòng chị đang phiền muộn chuyện gì sao?"

Thanh âm êm dịu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man, Vương Thiệu Quyên quay đầu nhìn về phía Du Đường đang ngồi bên cạnh.

Người đàn ông anh tuấn mặc áo thun trắng, áo gió khoác ngoài màu vàng đậm, tóc đầu đinh, mặt mày dịu dàng, nụ cười xán lạn, khiến cho người ta vô thức cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân, nảy sinh thiện cảm chỉ bằng một ánh nhìn.

"Tôi....." Vương Thiệu Quyên cũng biết, người vô cớ đến gần hỏi chuyện như vậy rất có khả năng là kẻ lừa đảo.

Nhưng chẳng hiểu vì sao mà chị lại bị lời của Du Đường hấp dẫn, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Tôi mới vừa cãi nhau với con gái."

"Thì ra là thế." Du Đường tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu, sau đó mới nói: "Đối với cha mẹ, con cái luôn là báu vật rất quan trọng, chị cực khổ nuôi dạy con gái lớn khôn, hiện giờ con gái lại không màng đến công ơn sinh thành dưỡng dục mà lại đi cãi nhau với chị, chị khó tránh khỏi sẽ cảm thấy đau lòng."

"Đúng vậy, sao nó có thể nói chuyện hỗn hào với tôi như thế?" Vương Thiệu Quyên thấy Du Đường đồng cảm với chị thì cảm xúc nhất thời vỡ òa, xổ ra một tràng: "Cái gì nó muốn mà tôi không cho nó? Tôi cho nó học trường tốt nhất, cho nó học lớp học thêm tốt nhất, cho nó thi vào đại học tốt nhất, con đường tôi sắp xếp sẵn cho nó đi là con đường tốt nhất, tôi chỉ mong nó có thể trở nên giỏi giang ưu tú, sau này có được chỗ đứng vững chắc trong xã hội, nó chẳng hiểu nỗi khổ của tôi thì chớ, lại còn đi kiếm chuyện gây sự khóc lóc ồn ào, nói rằng bản thân bị trầm cảm, còn đòi nhảy lầu tự sát, còn nói không muốn làm con gái của tôi! Sao nó lại không hiểu chuyện như vậy!"

"Còn cậu trai kia cũng đâu có phải do tôi hại chết! Sao nó dám nổi giận với tôi? Tôi có thể hiểu được nguyên do mà cha mẹ Dương Thanh Châu giận cá chém thớt mẹ con chúng tôi, thế nhưng cái gì có thể làm tôi đều đã làm cả rồi. Mấy triệu tiền viện phí, tôi nói tôi trả là tôi trả, tôi có làm gì họ đâu! Tôi chẳng qua chỉ là không thể nhìn dáng vẻ con gái tôi khom lưng uốn gối trước mặt kẻ khác, đã bị người dưng nước lã đánh đập rồi còn quỳ gối trước mặt bàn dân thiên hạ để xin lỗi người ta? Mặt nó còn đang sưng vì bị đánh, tay còn đang nứt xương kia kìa.....Quỳ cái gì mà quỳ....."

Càng nói, giọng điệu của chị càng nghẹn ngào nức nở: "Còn tự mắng bản thân là đồ ngu ngốc vô dụng, con gái của tôi rõ ràng là đứa trẻ ưu tú nhất......nó là đứa trẻ mà tôi yêu thương nhất trên đời.... rốt cuộc thì tôi đối xử tệ bạc với nó chỗ nào mà đến nỗi nó phải nhảy lầu......Nếu như nó thật sự nhảy xuống thì nó bảo tôi làm sao mà sống tiếp được nữa đây....."

Du Đường đưa khăn giấy cho Vương Thiệu Quyên.

Chị nhận lấy khăn giấy, nhỏ nhẹ nói cảm ơn, sau đó vừa lau nước mắt vừa nói: "Cảm ơn cậu vì đã ngồi nghe tôi lải nhải từ nãy đến giờ, chẳng qua tôi thật sự không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ."

"Không có gì đâu, tôi vốn dĩ là bác sĩ tâm lý." Du Đường móc một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Vương Thiệu Quyên: "Sau này, nếu chị có điều gì nặng lòng cần người để tâm sự, đều có thể tìm đến phòng khám của tôi."

Nói xong, y đứng dậy định đi, thế nhưng nghĩ đến cái gì nên lại dừng lại, quay đầu nói với Vương Thiệu Quyên.

"Chị à, kỳ thật sau khi nghe tâm sự của chị, tôi cũng có vài suy nghĩ riêng."

Y hỏi: "Chị đã từng bao giờ thử tìm hiểu con gái của chị, xem sau này con bé muốn trở thành người như thế nào chưa?"

--

Editor Anh Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top