Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm (13)

Sau khi Lục Thanh Uyên nói xong, bầu không khí xung quanh rơi vào tĩnh lặng, không ai nói thêm một câu nào.

Trên mặt An Dung vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt, cô bé gục đầu xuống, trầm mặc ngồi im, không tiếp tục nói những lời như là muốn đi tìm đến cái chết để đền mạng sống cho Dương Thanh Châu nữa.

Thật lâu sau, Du Đường mới nói với cô bé: "Bạn học An, ngay từ thời điểm được sinh ra, một người đã được chú định sẽ có mối liên kết với những người khác."

"Cha mẹ em kết hợp với nhau, mẹ em mang thai mười tháng sinh ra em. Sau đó, tất cả người thân, bạn bè, thầy cô, thậm chí cả người xa lạ mà em chỉ gặp thoáng qua trên đường, giữa em và bọn họ đều có mối liên hệ với nhau, và mối liên hệ này không phải là thứ mà em có thể lựa chọn, đó là mối duyên phận đã được định sẵn."

"Mà vào ngày đó, thời khắc em lựa chọn từ bỏ sinh mệnh, Dương Thanh Châu lựa chọn cứu em, đó là lựa chọn của cậu ấy, và đó cũng là vận mệnh của các em."

"Anh sẽ không khuyên em nhất định phải tích cực sống lạc quan, hưởng thụ hạnh phúc hay vui sướng."

"Bởi vì anh không ở trong hoàn cảnh của em, anh không trải qua những gì mà em đã trải qua, anh cũng không thể cảm nhận những gì mà em đang cảm nhận."

"Nhưng mà, anh hy vọng có thể đứng ở vị trí một người ngoài đứng xem, cho em vài kiến nghị."

Du Đường liếc nhìn Lục Thanh Uyên đang ngồi buồn bực bên cạnh mình, rồi lại lướt qua Dương Thanh Châu mắt mũi đỏ hoe vì nghĩ đến cha mẹ mình.

Tiếp đó, y mới nói: "Đầu tiên, khoan hãy nghĩ đến chuyện tự sát, em thử tâm sự với mẹ em một lần xem sao."

Giọng An Dung khản đặc: "Mẹ sẽ không nghe......"

Lần này, Du Đường còn chưa kịp hỏi, cô bé đã nói.

"Mẹ em và ba em quen nhau hồi còn học đại học, khi đó tình cảm của hai người họ rất tốt, ai cũng hâm mộ bọn họ. Nhà ông bà ngoại em giàu có, còn ba em lại không phải người địa phương, ở trong mắt ông bà ngoại em, ba em lấy được mẹ em là đũa mốc mà chòi mâm son. Mẹ em xinh đẹp, tính cách lại kiêu ngạo, hàng người xếp hàng theo đuổi mẹ dài dằng dặc, là bởi vì ba bám riết không tha cho nên mới tán đổ được mẹ, sau này, có quá nhiều người cứ nói ra nói vào ba, cho nên mẹ nghe riết rồi cũng chán ghét ba, dần dần mẹ cũng nói ba là đũa mốc chòi mâm son như những người kia, chỉ là việc cỏn con cũng khiến hai người cãi nhau ầm ĩ, mẹ còn mắng ba là đồ đàn ông ngu ngốc vô dụng, không có năng lực, nói rằng nếu ba vừa giỏi giang vừa biết kiếm tiền như chồng của em họ mẹ em thì tốt biết mấy, thế thì mẹ cũng không phải suốt ngày chịu sự soi mói xem thường của họ hàng chung quanh."

"Năm em học lớp 3, công việc làm ăn buôn bán của ba em rốt cuộc cũng khá lên, bởi thế mẹ em cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực với nhà mẹ đẻ, nhưng không bao lâu sau, mẹ phát hiện ba ngoại tình. Lúc ấy mẹ em rất suy sụp, mẹ tức giận đập vỡ hết đồ đạc trong nhà, đánh ba em nhập viện, một thời gian ngắn sau, ba em đệ đơn ly hôn. Sau khi bọn họ ly hôn, em ở với mẹ. Bắt đầu từ khi đó, mỗi ngày em đều phải nghe mẹ nhắc đến chuyện của ba và người phụ nữ kia, thêm một khoảng thời gian nữa, ba và người phụ nữ kia kết hôn rồi sinh con, mẹ em luôn luôn so sánh em với con riêng của ba em, nói đứa trẻ kia cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết, là học sinh giỏi nhất trường, còn thường xuyên tham gia các cuộc thi online trên mạng, nào là thi toán, nào là thi thư pháp, lại còn luôn đạt giải nhất."

An Dung quệt nước mắt, tiếp tục nói: "Kỳ thật em cũng không thông minh, lên cấp ba, em mới phát hiện sự chênh lệch giữa khả năng của em và các bạn, đầu óc của các bạn nhạy bén thông minh hơn em nhiều, tốc độ đọc hiểu vấn đề cũng nhanh hơn em, em phải nỗ lực gấp đôi gấp ba so với các bạn khác thì mới có thể miễn cưỡng đuổi theo thành tích bình thường của các bạn."

"Lúc ấy, em cũng nghĩ tới việc tâm sự với mẹ, nhưng mỗi ngày em tan học về nhà, thứ em nghe thấy chỉ là mẹ em đang chì chiết ba em và người phụ nữ kia, còn ghen tị với con riêng của ba em, sau đó lại nói với em "Mẹ chỉ có con là niềm hy vọng duy nhất, con phải nỗ lực hết sức mình để tranh đua, làm cho ba con mở to mắt ra mà nhìn, rằng không cần có ba con thì con vẫn có thể thi đậu vào đại học tốt nhất nước, mẹ vẫn có thể một mình nuôi nấng con trở nên giỏi giang thành đạt." , em nghe mẹ nói như vậy thì không dám nói với mẹ là thật ra em cũng không thông minh, mỗi ngày cắm đầu vào học tập làm em rất mệt mỏi, em học không vào, điều kiện thi đầu vào của đại học Thanh Bắc yêu cầu xét thành tích ba năm học cấp ba, thành tích của em không đạt đủ chỉ tiêu để được tuyển vào đó."

"Em đã dùng toàn bộ thời gian có thể để học tập, cố gắng nhồi nhét kiến thức vào đầu, tan học về là đến lớp bổ túc, trở về nhà lại làm bài tập đến ba giờ sáng, sáng sớm 6 giờ hôm sau lại rời giường để đến trường. Từ sáng sớm đến đêm khuya, ngoại trừ trường học và lớp bổ túc ra, em không hề bước chân đến đâu, cũng không hề xã giao với bất cứ ai, thế nhưng mẹ em lại đi điều tra rõ ràng rành mạch về tất cả các bạn học cùng lớp của em, chỉ cần em nói nhiều vài lời với bạn nào thì sau khi về đến nhà, mẹ em sẽ lập tức nói ra tên bạn ấy, bắt em khai báo với mẹ rõ ràng xem bạn ấy là người như thế nào, gia đình có gia giáo không, nếu không phải học sinh giỏi thì tốt nhất đừng tiếp xúc thêm nữa."

"Thứ em sợ nhất chính là kỳ thi và bảng xếp hạng thành tích."

"Khi trường phát phiếu điểm, chỉ cần rơi khỏi top 50 hạng đầu của trường, mẹ sẽ cực kỳ tức giận, sẽ đánh em, mắng em là thứ ngu ngốc vô dụng chẳng được tích sự gì. Nhưng sau khi đánh mắng xong, mẹ lại chuẩn bị cho em những món mà em thích ăn, mua cho em những món đồ mà em thích, giống như đang dùng những thứ vật chất kia để xin lỗi em, thế nhưng câu "xin lỗi" mẹ em lại chưa từng nói với em dù chỉ một lần."

"Cũng như cuộc hôn nhân giữa mẹ và ba, mẹ em vĩnh viễn là nữ vương cao ngạo nhất, mẹ không sai, tất cả đều là người khác sai, mẹ tuyệt đối sẽ không nói lời "xin lỗi" với bất kỳ ai."

"Lần này, vì cứu em nên Dương Thanh Châu mới phải nằm viện, chẳng biết sống chết, thế mà mẹ em còn nói những lời như vậy với cha mẹ Dương Thanh Châu, em thật sự....."

An Dung bưng mặt, khóc nức nở: "Em thật sự quá thất vọng......"

"Em hận bản thân mình, tại sao một đứa như em lại sinh ra trên đời......"

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh Châu nghe được tâm sự chân thật nhất trong lòng An Dung.

Khiến cho cậu ngỡ ngàng không biết phải làm sao.

Bởi lẽ cậu chẳng thể nào ngờ, nữ thần An Dung ưu tú giỏi giang trong mắt thầy cô và bạn bè, lại luôn phải gánh chịu áp lực lớn đến như vậy.

Cũng khó trách khi ấy An Dung đã nói rằng cậu không hề hiểu rõ cô bé.

Hoàn cảnh gia đình của cậu và hoàn cảnh gia đình An Dung không giống nhau.

Trong ấn tượng của cậu, Lưu Vạn Mai và Dương Chí Bình chưa bao giờ cãi nhau, từ trước đến nay, tình cảm của cha mẹ cậu luôn luôn tốt đẹp, cha mẹ cũng chưa bao giờ gây áp lực thành tích quá lớn lên cậu, chỉ dặn dò cậu ăn ngon ngủ ngon, nỗ lực học tập, còn thành tích thì chỉ cần không tệ quá là được.

Đến cuối tuần, cha mẹ sẽ dành ra thời gian rảnh để dẫn cậu leo núi, chèo thuyền, trải nghiệm cuộc sống vừa phong phú lại vừa vui vẻ.

Dương Chí Bình là giảng viên đại học, luôn dạy dỗ Dương Thanh Châu rằng điều quan trọng nhất là học cách làm người tốt, sau đó mới tới học hỏi tri thức.

Phấn đấu nỗ lực hết mình trong kỳ thi tuyển sinh đại học là việc đương nhiên, thế nhưng chuyện đó và kết quả của cuộc thi không hề liên quan đến nhau, mỗi một người đều giỏi ở những lĩnh vực khác nhau, không có ai giống ai, cũng không có ai là vẹn toàn.

Sinh viên học lớp của cha Dương Thanh Châu sau khi tốt nghiệp tiến vào xã hội, có một số người làm công việc khác ngành học, có người trở thành đầu bếp, có người trở thành nhà lữ hành, có người lại trở thành nghệ thuật gia, họ đều rất thành công, thế nhưng công việc mà họ làm lại chẳng hề liên quan gì đến ngành học đại học của họ.

Thế nhưng, công việc mà bọn họ làm lại chính là niềm đam mê của họ.

Chỉ có thực sự đam mê, mới có thể thực sự nỗ lực hết sức mình. Đương nhiên, thi đại học là một kỳ thi cực kỳ quan trọng, là ván cầu tri thức để tiếp bước trên đường đời, để mỗi người tiếp tục phấn đấu nỗ lực, thế nhưng trên thế giới có rất nhiều người thành công thậm chí còn chưa từng học đại học.

Vạn sự không thể chỉ nhìn một mặt, nếu như cứ theo đuổi sự hoàn mỹ, thì đó chính là đang tự tạo gánh nặng cho bản thân, nên thoải mái một chút, giải phóng một chút mới có thể tìm thấy sở thích và niềm đam mê của chính mình.

Dương Thanh Châu tâm sự với Du Đường toàn bộ những lời trong lòng.

Du Đường thở dài thườn thượt, lại lần nữa cảm thấy đáng tiếc vì cậu trai trẻ này.

Gia đình hạnh phúc đã tạo ra một cậu trai lương thiện, rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời.

Có lẽ cậu không phải là một trong số những học sinh có thành tích tốt nhất, thế nhưng cậu lại có những ưu điểm mà rất nhiều người không có.

Cậu lựa chọn không màng nguy hiểm xông lên cứu An Dung cũng không phải việc ngẫu nhiên, đấy là tất nhiên.

Bởi vì cậu là Dương Thanh Châu.

Một đứa trẻ được cha mẹ nuôi dạy thực tốt, một đứa trẻ tràn đầy nhiệt huyết, chân thành và ưu tú.

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top