Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm (16 )

Ngày hôm nay, An Dung đã chảy quá nhiều nước mắt.

Khi Du Đường và Lục Thanh Châu khuyên bảo cô bé, cho cô bé biết linh hồn Dương Thanh Châu vẫn luôn kề cận bên mình, làm cô bé tạm thời kìm chế ý định tự sát.

Mà bức thư tình của Dương Thanh Châu, lại cho cô bé biết được, hóa ra ở trên thế giới này, vẫn còn có một người thật lòng thật dạ bằng lòng thấu hiểu cô bé, bằng lòng chờ đợi cô bé mở lòng.

Hiện giờ, những lời an ủi của Lưu Vạn Mai, trực tiếp khiến cô bé hoàn toàn vỡ òa.

Rõ ràng dì ấy chẳng phải thân nhân của cô bé, rõ ràng chỉ là người xa lạ mới gặp qua vài lần, thậm chí con dì là Dương Thanh Châu còn bị ngã xuống lầu vì cứu cô bé, là cô bé hại dì ấy biến thành dáng vẻ như hiện tại, thế nhưng An Dung lại cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp và lòng bao dung từ trên người Lưu Vạn Mai đối với mình.

"Dì Lưu....." Bàn tay An Dung nắm chặt lấy tay Lưu Vạn Mai, không khống chế được mà run lên nhè nhẹ, cô bé nức nở nghẹn ngào: "Cháu có lỗi với Dương Thanh Châu, cháu có lỗi với gia đình dì....."

"Ôi......" Lưu Vạn Mai thở dài, nhẹ nhàng ôm chặt cô bé đang vừa khóc vừa không ngừng xin lỗi trước mặt mình, chầm chậm vỗ về tấm lưng gầy của An Dung, nói: "Thanh Châu đã từng nói rằng, cháu là một đứa trẻ rất tốt, dì tin tưởng vào con mắt nhìn người của nó."

"Cũng thấu hiểu được tâm trạng lúc này của cháu."

"Được rồi, được rồi, khóc ra được là tốt rồi."

Chờ đến khi tâm trạng An Dung dần ổn định, Lưu Vạn Mai lại kéo tay cô bé đứng lên, đoạn dì nói: "Cháu chưa ăn cơm phải không?"

"Dì và chú cũng đói bụng, đang định đi ăn cơm đây, cháu cũng đi ăn với dì chú đi. Dù sao thì cũng không được vào thăm bệnh nhân nằm trong phòng bệnh ICU, chúng ta không thể nào cứ ngồi chờ đợi mãi bên ngoài phòng bệnh được, trước tiên phải đi ăn cơm để lấy sức cái đã."

"Vâng ạ." An Dung sụt sịt, vẫn nắm mãi tay Lưu Vạn Mai không muốn buông ra.

Lưu Vạn Mai cũng không nói thêm gì, kéo tay cô bé đi về gặp Dương Chí Bình.

Người đàn ông trung niên đeo kính thấy hai người họ dắt tay nhau đi tới đây thì lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Ba người ngồi trong tiệm cơm, An Dung đối mặt với Lưu Vạn Mai hiền từ dịu dàng và Dương Chí Bình trưởng thành chín chắn, rốt cuộc cũng giãi bày nỗi lòng.

Chăm chú lắng nghe cô bé trút hết bầu tâm sự xong, Lưu Vạn Mai chau mày nhíu mi.

Trong lòng lại nảy sinh ra thêm vài phần thương tiếc đối với cô bé.

Dì và chồng liếc nhìn nhau, Lưu Vạn Mai nói: "Chí Bình, em muốn đến gặp và trò chuyện với Vương Thiệu Quyên."

Dương Chí Bình nhìn vợ, biết rằng đối phương đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Hai ngày qua, cả tinh thần và thể xác của hai người họ đều đã quá mệt mỏi, mỗi ngày đều sống trong sự lo lắng hãi hùng với tình trạng của Dương Thanh Châu.

Mỗi một câu mà bác sĩ nói đều tạo ra áp lực tâm lý rất lớn lên hai người họ.

Thế nhưng dù vậy thì hai người họ thân là phụ huynh, là một người trưởng thành đã hoàn toàn chín chắn, cũng không nên trút giận xuống một đứa trẻ vốn dĩ đã cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách, mà thậm chí đứa trẻ ấy còn có ý định phí hoài bản thân.

Cách xử lý của Lưu Vạn Mai ngay lúc này, mới là cách xử lý đúng đắn mà một người trưởng thành nên có.

Dương Chí Bình gật đầu: "Ừ, chúng ta có thể cùng đến tìm gặp chị ấy để tâm sự."

Nói đến đây, di động trong túi An Dung đột nhiên reo lên, lấy ra mới phát hiện là Vương Thiệu Quyên gọi điện thoại tới.

An Dung siết chặt di động trong tay, đôi con ngươi lộ ra chút chán nản và sợ hãi.

Thế nhưng cô bé vẫn nhận điện thoại, khẽ nói: "Vâng, mẹ ạ."

"Dung Dung, con......" Vương Thiệu Quyên đang ngồi ở vị trí ghế lái trong xe ô tô, trên tay là tờ trắc nghiệm mà Du Đường đưa cho chị.

Chị đang đỗ xe ở bãi đỗ xe trong bệnh viện, nhưng lại không mở cửa bước ra ngoài.

Suốt cả một buổi trưa, chị đều đang ngồi đọc thật kỹ tờ trắc nghiệm khảo sát kia.

Trong lòng cũng đang dùng những câu hỏi bên trên tờ khảo sát để tiến hành khảo vấn chính mình.

Vương Thiệu Quyên mấp máy đôi môi khô nứt, hỏi An Dung: "Con vẫn còn ở bệnh viện à?"

"Vâng ạ."

"Con đã ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa ăn thì để mẹ dẫn con tới nhà hàng cạnh bệnh viện....."

"Không cần đâu mẹ, con vừa mới ăn xong rồi ạ."

"À, ừ, ừ, ăn rồi à, ăn rồi thì tốt." Ngày thường dù cho có ăn nói lưu loát bao nhiêu, hiện giờ đối mặt với giọng điệu nhạt nhẽo của An Dung, Vương Thiệu Quyên hiếm hoi có được một lần cảm thấy nghẹn lời.

Lưu Vạn Mai nháy mắt với An Dung, ý bảo hy vọng có thể tâm sự với Vương Thiệu Quyên trong chốc lát, cô bé gật đầu rồi đưa điện thoại qua cho Lưu Vạn Mai.

"A lô, chị Vương phải không?" Giọng điệu của Lưu Vạn Mai có hơi lạnh nhạt: "Tôi đã hiểu kha khá về chuyện của An Dung, tôi cảm thấy có lẽ chúng ta cần phải ngồi xuống để nói chuyện với nhau trong chốc lát, chị xem chừng nào thì chị có thời gian?"

"An Dung đã nói cái gì với chị?" Vương Thiệu Quyên nghe thấy tiếng của Lưu Vạn Mai, chợt nghĩ đến điều gì, lập tức xù lông lên như con nhím, trái tim đập bình bịch, vội vã nói: "Vì sao chị lại ở cạnh con gái của tôi? Tôi nói cho chị biết, có gì thì chị cứ trút lên đầu tôi đây này, đừng làm hại đến con gái của tôi! Chị cũng nói là do cách nuôi dạy con cái của tôi có vấn đề, vậy thì có gì chị cứ tới tìm tôi, đừng có động vào con bé!"

Lưu Vạn Mai nhíu mày, bất mãn với giọng điệu của Vương Thiệu Quyên.

Thế nhưng từ những câu mà chị ta nói ra, lại chứng tỏ Vương Thiệu Quyên thật sự rất lo lắng cho An Dung.

Chỉ là giữa mối quan hệ của đôi mẹ con này tồn tại một vấn đề rất lớn.

Vì tình yêu của Vương Thiệu Quyên mang theo dục vọng kiểm soát quá cực đoan, sẽ chỉ làm cho An Dung cảm thấy ngạt thở.

"Chị đừng hét vào tai tôi như thế." Lưu Vạn Mai điều chỉnh âm lượng điện thoại xuống mức nhỏ nhất có thể, nói: "Hiện giờ chúng tôi đang ngồi tại phòng riêng số 203 nhà hàng Đông Bắc ở ngay cạnh bệnh viện, chị tới đây đi."

Dứt lời thì lập tức cúp điện thoại.

Vương Thiệu Quyên thấy điện thoại bị cúp máy kêu "tút, tút", nào còn có thể ngồi im tại chỗ được.

Bèn trực tiếp xuống xe, nện đôi giày cao gót xuống đất, đi ra khỏi bãi đỗ xe, rảo bước chạy vội đến nhà hàng.

Khi đến nhà hàng, chị nhanh chân bước đến chỗ phòng số 203, đẩy cửa cái "rầm" rồi bước vào trong, thế nhưng cảnh tượng Lưu Vạn Mai bắt cóc An Dung trong tưởng tượng của chị lại không phát sinh, đến lúc này Vương Thiệu Quyên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Gương mặt chị đỏ bừng lên vì chạy một đường từ bãi đỗ xe cho đến nhà hàng, Vương Thiệu Quyên bước nhanh vài bước đi qua, kéo tay An Dung, định kéo con gái đến bên cạnh mình.

Thế nhưng lại bị cô bé đẩy ra.

Nguyên cả ngày hôm nay chị cũng chưa có hạt cơm nào vào bụng, mới vừa rồi lại vận động mạnh trong quãng thời gian ngắn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, lại bị đẩy ra một chút, cơ thể lảo đảo nửa bước mới có thể đứng vững.

"Dung Dung, con làm cái gì vậy? Con đã quậy phá đủ chưa?" Vương Thiệu Quyên nói: "Hôm nay, khi ở bệnh viện, con to tiếng hỗn hào với mẹ, mẹ vẫn chưa so đo với con đâu, bây giờ con lại lén mẹ đi ăn cơm với vợ chồng nhà kia, mẹ lo lắng cho con, tới đây tìm con, con còn dám đẩy mẹ? Trong mắt con rốt cuộc có còn người mẹ này nữa hay không hả?!"

"Mẹ nuôi nấng con nhiều năm như vậy đều phí công phải không! Ba con ghét con vì con là con gái, chỉ có mẹ là yêu thương con, đau lòng vì con, khi ly hôn ba con không cần con, mẹ cần con, từ khi con đẻ ra đến giờ, mẹ đã từng đối xử tệ bạc với con chưa! Con có biết hay không, những người đàn ông mà ông bà ngoại giới thiệu cho mẹ, mẹ chưa từng liên hệ với những người đó, chỉ bởi vì mẹ sợ con buồn! Mẹ nghĩ con của mẹ là con gái, con gái ở với cha dượng có quá nhiều thứ cần phải đề phòng, những người đàn ông kia tri nhân trị diện bất tri tâm, mẹ không dám tiếp xúc thân mật với những người đó, mẹ nghĩ mẹ sẽ chờ đến khi con trưởng thành, thi đậu đại học, lại ra trường tìm một công việc ổn định, đến lúc ấy mẹ mới suy xét về bản thân."

Nói một hồi, Vương Thiệu Quyên cũng cảm thấy tủi thân, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt chảy xuống.

"Mẹ rốt cuộc, rốt cuộc đã phạm phải tội lỗi tày đình gì mà phải gặp những chuyện như thế này." Chị chỉ vào ngực An Dung, nghẹn ngào nói: "Hiện giờ mẹ mới phát hiện, hóa ra từ trước đến nay mẹ không phải đang nuôi nấng một đứa con, mà là nuôi một con sói mắt trắng vong ân bội nghĩa!"

Những lời chì chiết kia, tự tự tru tâm. (Tự tự tru tâm: Từng chữ từng chữ, giết chết tâm hồn.)

Làm cho mỗi người ở đây sau khi nghe xong, đều có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.

"Được rồi, trước tiên đừng nói nữa." Lưu Vạn Mai là người đầu tiên lên tiếng, dì kéo Vương Thiệu Quyên ngồi xuống rồi đưa khăn giấy cho đối phương.

Lại ngẩng đầu ý bảo An Dung đang ngồi ở đối diện.

"Hai người bình tĩnh lại một chút."

Vừa dứt lời, ở cửa truyền đến một giọng nam, là tiếng của người phục vụ.

"Người phục vụ" kia lễ phép hỏi bọn họ.

"Thưa quý khách, có cần đóng cửa lại không ạ?"

"Đóng lại đi, cảm ơn."

"Người phục vụ" đứng bên ngoài gật đầu, đồng thời vươn tay đóng lại cửa phòng, trong lúc đó, một ngọn lửa màu đen nhỏ xíu len lỏi qua khe hở cánh cửa tiến vào trong phòng, tìm một nơi có thị giác tốt nhất để quan sát toàn bộ tình hình, trong quá trình đó không có bất cứ người nào phát hiện ra.

Tiếp theo, "Người phục vụ" khoan thai bước đến trước cửa nhà kho chứa đồ cũ chẳng ai thèm ngó đến, tiến vào bên trong, đóng cửa nhà kho lại, thiết hạ thêm một tầng cấm chế.

Sau đó quay đầu nhìn Lục Thanh Uyên đang bị ảo cảnh tra tấn đến nỗi sắc mặt mê ly, hơi cúi người xuống, búng tay một cái.

Lục Thanh Uyên- đang bị trói kiểu mai rùa, không cách nào nhúc nhích, lúc này đây mới như bừng tỉnh khỏi ảo mộng, thấy rõ Du Đường đang đứng trước mặt, hầu kết vô thức lăn lộn, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ phiếm hồng lóng lánh ánh nước, nét mặt để lộ sự vội vàng và nôn nóng.

Giọng hắn khàn khàn, nức nở cầu xin.

"Đường Đường, giúp em, giúp em đi mà, được không? Xin anh ——"

-

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top