Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm (21)

Dương Chí Bình nói: "Anh cứ cho rằng lối tư tưởng trọng nam khinh nữ chỉ tồn tại cách đây trăm năm, không ngờ tới tận thời đại này rồi, vẫn còn có người giữ tư tưởng lạc hậu như vậy. Gã đàn ông kia không xứng đáng làm cha của An Dung!"

"Đúng vậy, con gái đáng yêu hơn." Lưu Vạn Mai nhéo má Dương Thanh Châu, tuy rằng làn da lạnh như băng, thế nhưng vẫn có thể chạm vào: "Đâu có giống thằng nhóc con này, quậy banh nhà banh cửa, hồi con còn nhỏ, con nghịch ngợm đến nỗi làm cho mẹ điên tiết chỉ muốn đè con ra đánh một trận thật đau cho nhớ đời."

Dương Thanh Châu hưởng thụ cái véo má của mẹ mình, lại nhìn qua hình ảnh An Dung trong màn hình chiếu, hơi siết chặt bàn tay đang nắm tay Lưu Vạn Mai, nói: "Mẹ ơi, nếu con đi rồi, mẹ có thể yêu thương An Dung như con gái ruột của mẹ không?"

Lời của cậu làm cho bầu không khí vốn dĩ đang đầm ấm đột ngột chững lại.

Linh hồn thoát xác, đã nói lên sự thực là tình trạng cơ thể của Dương Thanh Châu trong phòng ICU đang chuyển biến rất xấu.

Có lẽ, dù cho mâu thuẫn giữa hai gia đình được tháo gỡ, dù cho Du Đường không lấy đi linh hồn Dương Thanh Châu, sợ rằng cậu vẫn không có cách nào để sống sót.

Chỉ còn cách đi vào luân hồi, đầu thai chuyển thế sang kiếp sau.....

Mà giờ phút này, khi Dương Thanh Châu nói thẳng ra sự thật phũ phàng, nhất thời khiến cho Lưu Vạn Mai và Dương Chí Bình đều cảm nhận được nỗi đau khổ tận cùng.

Dương Chí Bình liếc mắt ý bảo con trai đừng nói những lời như vậy nữa, chú nói: "Con à, hiện giờ hệ thống y tế rất hiện đại, tiên tiến, điều kiện chữa trị của con lại tốt như vậy, con nhất định có thể sống sót, chỉ cần ý chí cầu sinh của con thật sự đủ mạnh mẽ, chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau kiên cường, ba mẹ chờ con khỏe lên, cả nhà mình sẽ đi du lịch một chuyến để ăn mừng."

"Ba......"

"Mẹ sẽ làm vậy." Lưu Vạn Mai cắt lời Dương Thanh Châu, vỗ vỗ mu bàn tay con trai, cười nói: "Con à, mẹ sẽ thương An Dung tựa như thương con gái ruột của mẹ vậy. Nhưng mà mẹ muốn con giám sát mẹ."

"Mẹ muốn con nhanh chóng khỏe lên, sau đó kè kè bên cạnh canh chừng mẹ, không cho mẹ đối xử không tốt với An Dung. Được không?"

Dương Thanh Châu nhấp môi, mắt đỏ hoe, gật đầu, nghẹn ngào nói: "Vâng ạ, mẹ ơi, con nhất định sẽ nỗ lực hết sức để khỏe lên."

Mà lúc này, Du Đường vẫn luôn chú ý tới gia đình bọn họ từ đầu đến cuối hơi nheo mắt lại.

Bởi lẽ y thấy màu sắc linh hồn của Dương Thanh Châu đang diễn ra sự thay đổi dẫu chỉ là mỏng manh.

"Anh định cứu thằng nhóc chứ gì?" Bên tai đột ngột vang lên tiếng của Lục Thanh Uyên.

Du Đường hoàn hồn, cười nói: "Em nhận ra à?"

"Không thích xen vào việc nhà người khác thì lại không phải anh." Lục Thanh Uyên hừ một tiếng, thả cánh ra quặp lấy Du Đường, thì thầm: "Nhưng lần này em không cho anh cứu cậu ta."

"Không gian do anh dùng sức mạnh hắc ám để sáng tạo, sẽ gây tổn thương cực kỳ lớn đối với cơ thể ác ma, khiến cho phản phệ nhanh chóng phát tác, vậy mà anh còn tiếp tục hao phí năng lực để cứu cậu ta, không đáng."

"Nhưng lúc này là lúc mà ý chí cầu sinh của Dương Thanh Châu mạnh mẽ nhất, chỉ cần trợ giúp linh hồn của cậu bé một chút, cậu ấy nhất định có thể sống sót. Kết cục như vậy mới là kết cục hoàn mỹ mà chúng ta muốn nhìn thấy nhất, không phải sao?"

"Ấy là kết cục mà anh muốn nhìn thấy, không phải là thứ mà em muốn nhìn thấy." Lục Thanh Uyên hờ hững nói.

Thế nhưng khi nhìn thấy chân mày Du Đường hơi chau lại, bèn vội vàng sửa lời: "Được rồi, được rồi, em đùa thôi."

"Em không cho anh cứu cậu ta, nhưng em có nói là em sẽ không cứu cậu ta đâu nào."

"Em nói thế là muốn anh dừng tay lại, về sau mọi việc hãy giao cho em đi." Hắn ngửa đầu, hất mặt lên trời, kiêu căng nói: "Nói thế nào thì em đây cũng đường đường là đại thiên sứ xinh đẹp nhất trần đời, thiên sứ không cứu người chẳng lẽ lại chờ ác ma đến cứu người?"

"Em đó." Du Đường nhìn người chỉ vì mình hơi chau mày đã vội vàng sửa lời, vội vàng tìm cách dỗ dành, nhìn thế nào cũng cảm thấy Lục Thanh Uyên quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi đáng yêu.

Bèn thừa dịp đôi cánh tuyết trắng đang ngăn cản tầm mắt của ba người một nhà Dương Thanh Châu, y nhẹ nhàng hôn lên cái cằm đang hất lên tận trời của Lục Thanh Uyên, nói: "Cảm ơn em."

Đôi con ngươi hắn chợt đỏ lên, nhìn Du Đường quá quyến rũ ngay trước mắt, lại nhớ tới hình ảnh người đàn ông này bị dây leo trói chặt, để lộ sắc mặt gợi tình trong ảo cảnh, hầu kết hắn lăn lên lộn xuống, lại trườn qua dán môi lên cần cổ Du Đường, thì thào:

"Dù gì cũng là một cái mạng người, chỉ một cái hôn để đáp tạ làm sao mà đủ. Anh chờ đến khi chúng ta trở về, lại tính toán kỹ càng từng món nợ sau đi."

Du Đường đột nhiên cảm thấy rờn rợn sống lưng, eo vô thức đau mỏi chẳng rõ lý do.

Thầm nghĩ cũng không biết đến lúc đó mới cò kè mặc cả với Lục Thanh Uyên thì có còn kịp không

Sau khi hồi ức của Vương Thiệu Quyên kết thúc, trên màn hình lại bắt đầu chiếu hồi ức của An Dung.

Linh hồn Vương Thiệu Quyên trú ngụ trong cơ thể con gái, nhìn con gái nhỏ ngồi ở bàn trong phòng học, cắm cúi vẽ tranh.

Cô bé không có năng khiếu hội họa, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra được cô bé đang vẽ một gia đình ba người.

Có ba, có mẹ, và có cả cô bé.

Cô bé con ngồi ở xích đu, bên cạnh là ba và mẹ, hai người vừa cười nói vừa đẩy xích đu cho cô bé.

Bên dưới có một hàng chữ nắn nót: Ba, mẹ, hai người có thể đừng rời xa nhau được không?

Ba ơi, về sau nếu như mẹ còn mắng ba, con sẽ về bênh ba, con sẽ bảo vệ ba.

Mẹ ơi, mẹ đừng mắng ba nữa nhé, được không ạ? Ba rất tuyệt vời, con có một người bạn học, ba bạn ấy luôn đánh chửi bạn ấy. Nhưng ba chưa bao giờ đánh con.

Ba ơi, mẹ ơi, chúng ta lại đi dã ngoại cắm trại được không ạ?

Chúng ta cùng đi cho sóc ăn, cùng nhau nhóm lửa ở bờ sông, cùng nhau nướng BBQ.

Cùng đi ngắm những bông hoa thật xinh đẹp.

Ba sẽ cõng con trên cổ, con sẽ hái trái cây trên cây xuống để tặng cho ba mẹ, chúng ta nhất định sẽ là gia đình hạnh phúc nhất trên đời.

Vừa viết, An Dung vừa khóc.

Nước mắt rơi xuống làm ướt nhòe trang giấy.

Cô bé vội vàng lau đi nước mắt thấm trên trang giấy, sau đó lại cẩn thận tỉ mỉ vẽ lại những nét bị nhòe, sau đó mới cất vào trong cặp.

Khi đi học, cô bé nghiêm túc nghe giảng bài, nghiêm túc làm bài.

Tan học, cô bé đứng ở cổng trường chờ mẹ đến đón, trong lúc ấy, cô bé vẫn với tay vào trong cặp xách, siết chặt bức tranh trong cặp.

Đến lúc ngồi vào trong xe hơi, An Dung mới dè dặt hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sau này ba có còn về nhà không ạ?"

Mà khi nghe thấy tiếng cười gượng gạo của Vương Thiệu Quyên, An Dung buông lỏng bàn tay đang siết chặt bức tranh bên trong cặp sách, chà xát mấy đầu ngón tay, không khóc cũng không hỏi thêm gì, chỉ ngoan ngoãn nói với mẹ: "Vâng ạ, con biết rồi ạ."

Khoảnh khắc ấy, linh hồn Vương Thiệu Quyên vỡ òa.

Chị vẫn luôn cho rằng An Dung lúc đó còn nhỏ, trẻ nhỏ còn chưa hiểu chuyện, chắc có lẽ sẽ không bị tổn thương vì cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ.

Nhưng sự thật lại là, con gái của chị chỉ là quá ngoan, quá hiểu chuyện mà thôi.

Cái gì cô bé cũng hiểu, và không hề nói ra bất cứ điều gì.

Bởi vì cô bé biết, nếu cô bé nói ra hay lấy ra bức tranh kia, sẽ chỉ làm cho mẹ tức giận thêm, làm bản thân đau lòng hơn mà thôi.

Hồi ức lại tiếp tục, Vương Thiệu Quyên nhìn An Dung lén chị đi tìm An Lục Quốc, lại phải đối mặt với sự hờ hững của chính cha mình.

Cô bé ngồi xổm bên vệ đường, ôm đầu gối khóc nức nở.

Mà tờ chi phiếu An Lục Quốc đưa cho cô bé, cũng bị An Dung xé đôi rồi ném vào thùng rác, không mang về nhà.

Vào khoảnh khắc ấy, trong lòng cô bé nghĩ, sau này cô bé sẽ không bao giờ đến tìm ba nữa.

Cô bé muốn mãi mãi ở bên mẹ.

Thật lâu sau, An Dung lau khô nước mắt, lại đứng trước gương trong nhà vệ sinh công cộng, phòng má trợn mắt luyện tập cười cho thật tươi, về nhà cô bé nói với mẹ rằng, vì học nhiều cho nên bị đau mắt, nhờ Vương Thiệu Quyên mua cho mình một lọ thuốc nhỏ mắt.

Khi ấy, Vương Thiệu Quyên rất bận, không hề chú ý tới cảm xúc của An Dung.

Hiện giờ nhìn con gái mình như vậy, lại nghe được tiếng lòng của cô bé.

Vương Thiệu Quyên mới phát hiện, hóa ra, ở trong cái nhà này, An Dung vẫn luôn là người đau xót chị, chịu đựng chị, bao dung chị nhất.

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top