Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm (23)

Bên ngoài phòng cấp cứu, Dương Chí Bình ôm Lưu Vạn Mai, dì cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt.

An Dung và Vương Thiệu Quyên bên cạnh cũng bồn chồn lo lắng không yên.

"Mẹ, Dương Thanh Châu sẽ không sao đâu, cậu ấy sẽ không sao đâu, phải không ạ?"

An Dung thì thầm hỏi Vương Thiệu Quyên.

Đôi mắt chị đỏ hoe, vươn tay ôm chặt con gái, ánh mắt khẩn cầu nhìn về hướng Du Đường và Lục Thanh Uyên mà chỉ có bọn họ nhìn thấy đang đứng cách đó không xa.

Vừa rồi, bệnh viện gọi điện thoại tới thông báo tin xấu, cực kỳ xấu.

Cơ thể Dương Thanh Châu có tình trạng xuất huyết nặng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, mà cơ thể cậu đã không còn đủ điều kiện để tiến hành phẫu thuật, nếu như mạo hiểm đưa lên bàn mổ, sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Trong cuộc phẫu thuật lại hay xuất hiện các tình huống bất ngờ, nếu như Dương Thanh Châu không thể kiên trì chịu đựng, có lẽ lần này, cậu sẽ thật sự mãi mãi rời xa bọn họ.

Vương Thiệu Quyên đã cảm nhận được sự quan trọng của Dương Thanh Châu đối với con gái chị, cũng cảm thấy hổ thẹn với gia đình Dương Thanh Châu vì đã khiến cho gia đình họ phải chịu nhiều tổn thương đến vậy, cho nên chị thật lòng thật dạ mong Dương Thanh Châu có thể vượt qua lần phẫu thuật này, hy vọng cặp đôi thiên sứ và ác ma kia có thể dùng sức mạnh vượt qua sự hiểu biết của nhân loại, để giúp đỡ Dương Thanh Châu một phen.

"Đi thôi, chúng ta đi cứu người." Lục Thanh Uyên và Du Đường liếc nhìn nhau, cùng đi xuyên qua cánh cửa phòng cấp cứu, bước tới trước bàn mổ.

Dương Thanh Châu đang nằm trên bàn mổ, mắt nhắm nghiền, hai má hóp vào, làn da tái nhợt, trên mặt mang mặt nạ dưỡng khí, phần bụng được phẫu thuật mở phanh ra, nhóm y bác sĩ đang nỗ lực hết sức mình để cứu lại mạng sống của cậu.

Thế nhưng giá trị huyết áp vẫn đang ở mức thấp, các con số biểu thị cho giá trị sinh mệnh cũng đang trôi tuột dần về số 0.

Đáng lẽ, nếu dựa vào mệnh số, lúc này Dương Thanh Châu hẳn là cầm chắc cái chết.

Cậu không có khả năng tiếp tục sống sót.

Linh hồn Dương Thanh Châu đứng ngay bên cạnh, nhìn thể xác của mình trong chốc lát, nhẹ thở hắt ra một hơi, nói với Du Đường.

"Du tiên sinh, anh đã giúp em rất nhiều, em thực sự, thực sự cảm ơn hai anh."

"Nếu như cứu em sẽ khiến cho hai anh gặp phiền toái thì không cần phải cứu em đâu, chỉ cần cho em một cơ hội nói lời cáo biệt với ba mẹ, dì Vương và An Dung là được rồi, sau đó em sẽ an tâm rời đi."

"Tuy rằng cuộc đời này có rất nhiều tiếc nuối chưa kịp hoàn thành, nhưng mà em vẫn còn kiếp sau......"

"Lần sau, nếu lại muốn nói những lời như vậy nữa thì đầu tiên phải quệt bớt nước mắt đi." Du Đường nhìn Dương Thanh Châu gượng cười nhưng nước mắt không kìm nén được rơi lã chã như mưa, cắt lời cậu, bất đắc dĩ nói: "Anh chỉ hỏi em một câu thôi, em vuốt ngực suy nghĩ rồi trả lời cho anh biết, em có muốn sống không?"

Y tựa người vào người Lục Thanh Uyên, khoanh tay trước ngực, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Dương Thanh Châu.

Dương Thanh Châu sững sờ trong giây lát, sau đó cánh môi run lẩy bẩy, nước mắt không khống chế được chảy giàn giụa trên mặt, nức nở nấc lên: "Muốn, Du tiên sinh, em muốn sống, em muốn về với ba mẹ, muốn hiếu kính bọn họ, em muốn kết bạn với An Dung, em muốn nhìn cậu ấy thay đổi từng ngày, em muốn nhìn thấy nụ cười chân thật nhất của cậu ấy, thế giới này vẫn còn quá nhiều nơi mà em chưa từng được đi qua, còn quá nhiều quang cảnh tươi đẹp mà em chưa được ngắm nhìn, em không muốn cứ thế mà rời đi......"

Cậu bé òa khóc nức nở, Du Đường lại nhoẻn miệng cười.

Từ khi gặp được Dương Thanh Châu cho tới nay, cậu nhóc vẫn luôn suy nghĩ cho người khác, đến bây giờ, rốt cuộc cậu cũng nói ra ước muốn chân thật nhất của mình.

"Quý ngài thiên sứ tôn quý lại đẹp trai nhất trần đời ơi, ngài có nghe được không?" Du Đường vừa cười vừa giơ tay chọt chọt vào vòng hào quang trên đỉnh đầu Lục Thanh Uyên, hỏi hắn: "Ngài có bằng lòng trợ giúp cậu nhóc loài người đáng thương vừa bất lực vừa nhỏ yếu kia thực hiện ước nguyện không?"

Lục Thanh Uyên vừa nghe Du Đường khen đã hất mặt lên đến tận trời, liếc mắt xuống nhìn người đàn ông đang dựa sát vào người mình, kiêu kỳ gật đầu: "Được rồi, nếu như người yêu tôi đã nói vậy, thì tôi có không muốn giúp cậu cũng không được."

Hắn vươn cánh tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây pháp trượng, là món đồ chứa sức mạnh ánh sáng tối cao mà Thần Ánh Sáng ban cho hắn.

Tiếp theo đó, Lục Thanh Uyên nói với Dương Thanh Châu: "Thoạt nhìn sinh mệnh của con người có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng thật ra đôi khi lại cũng trở nên vô cùng ngoan cường, thậm chí có thể vượt qua cả ngưỡng cửa sinh tử. Có người bị vùi lấp trong động đất có thể vượt qua trăm giờ đồng hồ liên tục không ăn không uống để chờ cứu viện, có người sau khi chẩn đoán ra bị bệnh ung thư, có thể thông qua điều trị và nỗ lực vực dậy tinh thần để tiếp tục sống sót, cũng có người sau 40 năm liệt nửa người, có thể chống gậy đứng lên đi lại. Một phần nguyên do của những kỳ tích trên đều là khát vọng sống mãnh liệt của bọn họ tạo nên kỳ tích cho sinh mệnh."

"Cho nên, Dương Thanh Châu, tôi chỉ có thể giúp cậu một phần, còn lại thì phải dựa vào chính ý chí của cậu để vượt qua."

"Chỉ cần cậu đủ kiên cường, đủ tin tưởng vào bản thân, là có thể sống sót."

"Hiện giờ, cậu hãy thử đưa linh hồn cậu trở lại vào trong thể xác......"

......

Một giờ sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, tuy rằng sắc mặt mệt mỏi, thế nhưng đôi mắt lại sáng ngời, hết sức phấn khởi nói với bốn người đang chờ bên ngoài: "Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, trong lúc phẫu thuật, vốn dĩ huyết áp của Dương Thanh Châu đã tụt xuống rất nhanh, thế nhưng sau khi tạm dừng trong chốc lát, lại bắt đầu tăng lên cho đến khi ổn định! Sau đó, tất cả các số liệu biểu thị sinh mệnh cũng dần dần trở về mức ổn định, quả thực giống như cậu ấy biết chúng tôi đang nỗ lực hết sức để cứu cậu ấy, cho nên cậu ấy cũng nỗ lực hết sức để kiên cường, gắng gượng chịu đựng để sống sót vượt qua cuộc phẫu thuật!"

Bốn người kia nghe thấy lời của bác sĩ, trên mặt ai nấy đều vô cùng mừng rỡ, vội vàng liên tục cúi đầu cảm ơn bác sĩ.

Chờ đến khi Du Đường và Lục Thanh Uyên ra khỏi phòng cấp cứu, cả bốn người lại vội vã chạy lại nói lời cảm ơn với hai người họ.

Khi biết Lục Thanh Uyên đã cứu Dương Thanh Châu, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn hai người họ cho đủ.

Thậm chí An Dung còn nói, nếu cần tới tuổi thọ của cô bé để đổi cho tuổi thọ của Dương Thanh Châu, cô bé cũng bằng lòng.

"Tôi không cần mọi người phải biết ơn." Lục Thanh Uyên cảm thấy phiền vì liên tục phải nghe lời cảm ơn, bèn cố ý ôm ghì Du Đường, vênh mặt nói: "Hết thảy những gì tôi làm là vì muốn dỗ dành người yêu tôi vui. Ở trong mắt tôi, mấy người chẳng là cái thá gì cả. Đừng có tự tin quá đáng."

Nói xong thì lập tức biến mất khỏi tầm mắt bốn người kia.

Giữa không trung, Du Đường chọc chọc vào khóe miệng nhếch lên của Lục Thanh Uyên, nói: "Vẫn còn giả vờ kiêu à? Nhìn dáng vẻ ngạo kiều (*)trẻ con của em kìa."

(*)Ngạo kiều thường được gán cho nhân vật có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là Ngoài lạnh trong nóng. Ngạo kiều tương tự nữ vương nhưng lại không có thích sai bảo như nữ vương.(Tsundere đó)

Lục Thanh Uyên bắt lấy ngón tay y, cắn lên đầu ngón tay: "Còn cố ý quyến rũ em?"

Những lọn tóc hơi xoăn nhẹ nhàng lay động theo làn gió mát rượi, trong mắt Lục Thanh Uyên lúc này chỉ chứa đựng dáng hình của người trước mắt, nói: "Anh sợ em quên vụ biến ảo cảnh thành hiện thực, nên mới cố ý nhắc nhở em chứ gì."

"???" Lúc này Du Đường mới nhớ ra chuyện này.

Bèn vội vàng đẩy Lục Thanh Uyên ra, xòe cánh bay "vèo" mất dạng!

Cứ đùa, nếu như thực hiện toàn bộ những hình ảnh trong ảo cảnh, eo của y chắc chắn sẽ rơi luôn ra ngoài.

Cho nên 36 kế tẩu vi thượng sách, không chạy lúc này thì đợi đến lúc nào!

Y vừa bay cái "vèo", Lục Thanh Uyên cũng ngơ ngác trong giây lát.

Không hiểu vì cớ gì mà người đàn ông vừa rồi còn đang tự tin tán tỉnh mình, nói đổi ý là đổi ý ngay? Cứ như vậy mà dứt khoát bay mất tiêu?

Thật quá đáng!

Vì thế, hắn chỉ ngơ ngác tầm hai giây, đã xòe bung đôi cánh trắng khổng lồ, dùng hết tốc lực truy kích về phương hướng Du Đường vừa bay đi.

Bọn họ cứ như vậy, một người trốn, một người đuổi, bay vòng quanh trên bầu trời thành phố tầm bảy tám vòng, suýt tý nữa đã đâm phải máy bay, rốt cuộc thì cũng phải dừng lại trên sân thượng của một tòa cao ốc.

Tuy rằng hai người họ đều rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi việc tiêu hao nhiều sức lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Lúc này chỉ có thể đối mặt với nhau, cúi người, chống đầu gối thở dốc.

"Mệt chưa?" Du Đường vừa thở hồng hộc vừa nói: "Mệt rồi thì về ngủ luôn cho đỡ mệt nhé?"

Mục đích của y là làm tiêu hao thể lực của Lục Thanh Uyên, để đối phương chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay từ bỏ việc biến ảo cảnh thành hiện thực.

Nhưng nào ngờ Lục Thanh Uyên quyết tâm không buông tha, vừa thở vừa gào lên: "Không mệt!"

Hắn nghiến răng ken két: "Đừng có mơ mà hứa lèo với em!"

"......" Du Đường nhìn hắn dỗi, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Bèn ngồi bệt xuống, vươn đầu ngón tay, loạng choạng chỉ về hướng Lục Thanh Uyên, nói: "Em đó....."

Mới vừa nói hai chữ, đột nhiên phát hiện Lục Thanh Uyên ở đối diện đang nhìn y với ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.

"Làm sao vậy?"

Du Đường nhận thấy được biểu cảm khác thường của hắn, bèn nghiêng đầu nhìn về phía ngón tay trước mặt, phát hiện trên ngón tay xuất hiện những hoa văn hắc ám đang bò lên với tốc độ nhanh chóng, quấn vòng quanh như dây leo.

Lại biến ra một chiếc gương soi, chỉ thấy những hoa văn kia đã bò lan lên trên cổ, mà ngay lúc này, toàn bộ cảnh tượng kia, đã hoàn toàn rơi vào trong mắt Lục Thanh Uyên.

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top