Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ năm ( 26 )

"Sao có thể?"

Lục Thanh Uyên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Thần Ánh Sáng.

Dường như không thể nào tin nổi vào chính mắt mình.

Còn Du Đường chỉ sửng sốt trong giây lát thì đã bừng tỉnh, khóe môi cong lên tươi cười.

Bởi vì y vừa tiếp nhận toàn bộ ký ức của Thần Ánh Sáng.

Hóa ra Thần Ánh Sáng chính là chấp niệm mà y gửi gắm lại thế giới thứ năm này.

Bởi vì thế giới thứ năm cũng là cột mốc đánh dấu việc Du Đường khôi phục toàn bộ ký ức của các thế giới trước, hơn nữa bắt đầu có khả năng phản kháng lại Âm Thiên Đạo.

Cho nên chấp niệm của y cũng thành công đấu tranh để ở lại nơi này.

Đây là tình yêu đối với Ngụy Uyên, cũng là nước cờ hiểm mà y giữ lại để phá cục.

Bảo sao Thần Ánh Sáng lại ngăn cản Lục Thanh Uyên tìm đến cái chết.

Bởi lẽ, chấp niệm này hiểu rõ, một ngày nào đó Du Đường sẽ trở về.

Du Đường thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Tính tới tính lui, cũng không tính được hóa ra Thần Ánh Sáng lại là chính mình."

Đối mặt với Lục Thanh Uyên còn đang tròn mắt ngơ ngác, y vươn tay nắn bóp má hắn, hỏi: "Làm sao thế? Choáng váng à? Chuyện anh là Thần Ánh Sáng làm em kinh ngạc đến vậy sao?"

Lục Thanh Uyên chớp chớp mắt, lúc này mới hoàn hồn, hắn hỏi: "Chẳng lẽ anh không kinh ngạc sao?"

Du Đường là người cầm kịch bản trên tay, đương nhiên sẽ không kinh ngạc.

Y ngẫm nghĩ trong giây lát, nhanh chóng nghĩ ra lý do để giải thích cho Lục Thanh Uyên: "Anh cũng rất kinh ngạc, nhưng hiện giờ anh đã có được ký ức của Thần Ánh Sáng, cho nên anh đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện."

Tiếp theo, Du Đường chỉ vào ngực Lục Thanh Uyên, nói: "Duyên phận của em và anh ngay từ khi bắt đầu đã là mối duyên được chú định sẵn."

"Bao gồm việc anh làm một thiên sứ mới vào làm việc bị đồng nghiệp đẩy tới Ma Giới để cảm hóa em, cuối cùng hiến tế linh hồn vì em. Chờ đến khi em gặp được Thần Ánh Sáng và ước nguyện, lại đến lượt Thần Ánh Sáng ngăn cản không cho em tìm đến cái chết, dẫn dắt em tìm được anh nay đã chuyển sinh thành ác ma, từ đầu đến cuối, đây là một vòng tròn định mệnh."

"Mà chính anh là người đã tỉ mỉ bố trí nên cái bẫy rập này, nhằm trói buộc em chặt chẽ ở bên cạnh anh, khiến cho em hoàn toàn đắm chìm."

"Hiện giờ mọi chuyện đã trần ai lạc định, anh cũng đã cùng em về tới Thiên Giới, đương nhiên đây cũng là thời khắc để quy vị."

Y hỏi Lục Thanh Uyên: "Em có trách anh vì đã làm hết thảy những việc đó không?"

Ánh sáng bắt đầu tích góp từng chút một bên trong đôi con ngươi Lục Thanh Uyên, lập lòe, lấp lánh, cho đến khi sáng tựa ngàn vì sao.

Tất cả mọi nỗi nghi hoặc, lo lắng, thấp thỏm, bất an, tại giây phút này, đã hoàn toàn tan biến.

Hắn quỳ một gối xuống đất trước mặt Du Đường, tay phải đặt trên ngực trái, trịnh trọng hành lễ với người đàn ông ở đối diện.

"Em không trách anh."

"Thậm chí em còn đang cảm thấy may mắn vì dự cảm của bản thân không sai."

"Đường Đường, trước kia em không tin vào thần minh, Thần Hắc Ám chỉ xem em như đối tượng giao dịch, Thần Ánh Sáng đối với em mà nói chẳng qua cũng chỉ là công cụ để em thực hiện nguyện vọng. Nhưng hiện giờ, bởi vì anh, em tin trên thế gian này thật sự tồn tại thần minh."

"Trên người anh có dã tính và sự quật cường của ác ma, cũng có cả công chính liêm minh và thiện lương của thiên sứ, anh cho em thấy quá nhiều quang cảnh không giống nhau, anh bất đồng với những người khác, trong lòng họ mặc dù tồn tại sự chán ghét đối với em, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đạo mạo nhằm thuyết giáo em, anh lựa chọn ở bên em, cùng em tiến lùi, lại ở thời điểm khi em sắp phạm phải sai lầm, vươn một tay kéo em ra khỏi vực sâu, một người như vậy, ở trong lòng em, mới là vị thần minh chân chính xứng đáng ngồi ở vị trí trên kia."

Hắn lại lần nữa nâng bàn tay Du Đường lên, hôn lên mu bàn tay y, ngửa đầu mỉm cười nói.

"Em nguyện lòng vĩnh viễn trung thành với anh."

"Thần minh duy nhất của em."

Trái tim trong lồng ngực liên tục nhảy nhót rộn ràng, rung động giằng xé tâm can, đã nói lên tâm trạng Du Đường hiện giờ.

Bàn tay hạ xuống phía dưới, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay Lục Thanh Uyên, lại dùng chút sức lực kéo người đứng lên.

Y cười khẽ, trêu chọc hắn: "Trước kia chẳng phải em luôn mồm gọi anh là tiên ông, tiên ông à? Sao mà đột nhiên đổi tính nhanh thế? Ăn nói càng ngày càng ngọt ngào dễ nghe như vậy?"

Lục Thanh Uyên ôm eo y, gối đầu lên bả vai Du Đường: "Khi đó em còn trẻ không hiểu chuyện, chỉ thích kiếm chuyện gây sự với anh, kỳ thật ngoài miệng em thường xuyên chê bai anh thế này thế kia, nhưng mà trong lòng em rất thích anh, anh phải học được cách thấu hiểu lòng em."

Du Đường nghe thấy lời biện giải mềm oặt kia, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Bèn đẩy nhẹ người đang dính trên người mình ra, đối mặt với vị Thần Ánh Sáng có gương mặt giống hệt y ở đối diện.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình của Thần Ánh Sáng dần dần biến thành vô số quang điểm, những quang điểm ấy tụ hợp lại với nhau, biến thành từng dòng ánh sáng, cuồn cuộn tràn về phía Du Đường, rồi toàn bộ đều vọt vào bên trong cơ thể y.

Cùng lúc đó, thanh âm nôn nóng của Thần Hắc Ám cũng vang lên trong cơ thể Du Đường.

Hai luồng sức mạnh ánh sáng và bóng tối đối lập với nhau, được thể hiện rõ nét ở diện mạo Du Đường lúc bấy giờ.

Cơ thể của y thoạt nhìn như bị phân cách thành hai nửa.

Ma văn bò lan khắp gương mặt bên trái, tròng mắt màu đen, đôi con ngươi đỏ thẫm, đuôi mắt ửng đỏ, sắc môi tím đậm; Gương mặt bên trái sáng ngời thanh tân, ánh mắt hiền hòa dịu dàng.

Bên trái đỉnh đầu bên trái là sừng bò của ác ma, bên phải đỉnh đầu có vầng hào quang đang tỏa ra ánh sáng kim sắc rực rỡ.

Bên trái là cánh dơi xương cốt lởm chởm, bên phải là cánh chim trắng muốt thánh khiết.

Bề ngoài của Du Đường bây giờ trông có vẻ yêu tà và quỷ dị không thể tả hết bằng lời.

Thị giác Lục Thanh Uyên bị chấn động cực kỳ mạnh mẽ, sau khi lấy lại tinh thần, hắn không nhịn được lo lắng hỏi: "Đường Đường, anh cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu không?"

Du Đường lắc đầu, sau đó vặn cổ tay hai cái, tay phải đặt lên ngực trái, cười nói: "Thần Hắc Ám, ông bạn già, đừng có trốn nữa, ra đây đi."

Vừa dứt lời, y móc tay vào trong ngực.

Ngay sau đó, một đám sương khói có hình dạng đám mây màu đen bị Du Đường túm từ bên trong cơ thể kéo văng ra ngoài!

Đám mây sương khói đen thui kia hét lên: "Đồ khốn nạn! Lão già Thần Ánh Sáng chó chết, dám tính kế ta!"

"Vật chứa mà ta vất vả lắm mới chế tạo xong, bị ngươi phá hoại hết cái này đến cái khác!"

"Dựa vào cái gì mà ngươi có thể có được cơ thể, còn ta thì không!"

"Rõ ràng trên thế gian này có nhiều kẻ ác như vậy! Rõ ràng bọn chúng đều đáng chết, những gì ta làm đều đúng cả!"

"Vì cái gì mà chỉ riêng ta lại không xứng được tồn tại!"

Lý do thoái thác này của Thần Hắc Ám, quả thực làm người nghe đau lòng, người thấy rơi nước mắt, ngay cả Du Đường cũng có chút không đành lòng.

Lục Thanh Uyên kéo y ra sau lưng để bảo vệ, Du Đường lại lắc đầu, chủ động tiến lên đứng ở phía trước, rót thần lực vào đầu ngón tay rồi chỉ vào đám mây sương khói màu đen kia, trong nháy mắt ấy, đám mây sương khói màu đen khổng lồ kia lập tức biến thành một cục bột núng na núng nính đen thùi lùi, nằm gọn trong lòng bàn tay y.

Thần Hắc Ám tự dưng bị biến thành cục bột nhỏ xíu, giọng nói cũng theo đó trở thành giọng trẻ con non nớt đang cáu kỉnh tức giận.

"Á á á! Ngươi biến ta thành cái thứ gì thế này?!"

"Tại sao ngươi lại mạnh như vậy? Oa —— mau biến ta trở về lại hình dáng cũ đi! Ta phải làm một anh chàng siêu cấp đẹp trai!"

Cục bột đen mở to hai mắt rưng rưng ngấn nước, nhảy tưng tưng trong lòng bàn tay Du Đường, cực lực lên án hành vi của y: "Vật chứa của ta đều là các anh chàng siêu cấp đẹp trai! Ta không muốn biến thành dáng vẻ xấu xí này! Lão già Thần Ánh Sáng chết tiệt, lão là đồ tồi!"

"Đồ khốn nạn!!!"

"......" Lục Thanh Uyên cũng ngớ người ra.

Vừa rồi sau khi biết Du Đường chính là Thần Ánh Sáng, hắn đã không còn ôm nỗi băn khoăn về tương lai Du Đường sẽ bị phản phệ dày vò nữa.

Nhưng hắn thật sự không ngờ tới, Thần Ánh Sáng và Thần Hắc Ám vốn dĩ là hai thế lực đối lập nhau, đáng lẽ cũng nên là hai nhân vật có thực lực tương đồng, tại sao đến hiện tại, Thần Hắc Ám lại trở nên yếu ớt đến nhường này?

Hắn cầm lòng không đặng bèn vươn đầu ngón tay chọt chọt vào người cục bột đen, cảm giác mềm mại mát lạnh núng nính, sờ vào rất thích.

"Đường Đường, thứ này thật sự là Thần Hắc Ám sao?" Hắn hỏi: "Anh thuần phục nó rồi à?"

"Có cái cục cứt——" Cục bột đen nhảy nhót trong lòng bàn tay Du Đường: "Ta là Thần Hắc Ám vĩ đại! Là căn nguyên của vạn ác! Không ai có thể thuần phục......"

Nó đang nói thì đột ngột im bặt, bởi vì nó nhìn thấy Du Đường vừa biến ra thủy kính, bên trong là hình ảnh của mấy trăm anh chàng đẹp trai đang đứng xếp hàng chỉnh tề.

Mỗi một anh chàng đều vô cùng đẹp trai, vô cùng hấp dẫn sự chú ý.

"Ngươi nói đi, ngươi muốn biến thành dáng vẻ như thế nào." Du Đường cười tủm tỉm, nói với nó: "Ta có thể thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, làm cho ngươi có được cơ thể của chính mình, nhưng đổi lại, ngươi cũng không được phép tiếp tục xui khiến ác ma tự tiện nhúng tay vào việc của thế giới nhân loại, dù cho có muốn quản lý thì cũng phải quản lý một cách hợp tình hợp lý, không thể sử dụng năng lực bừa bãi. Nếu có thể làm được, hình ảnh những anh chàng đẹp trai ở đây ngươi cứ lựa chọn thoải mái, ta đảm bảo có thể khiến cho ngươi đẹp trai giống hệt như bọn họ."

"Oa....." Cục bột đen vươn hai bàn tay nhỏ xíu đen thui bịt miệng lại, đôi mắt to tròn đen láy như quả nho nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong thủy kính.

Trong đôi con ngươi đong đầy sự dao động dữ dội có muốn giấu cũng không giấu nổi.

Từ khi ra đời, nó đã không có thân thể, chỉ là một đám mây sương khói màu đen.

Giấc mơ của nó là có được cơ thể như con người, được đi trải nghiệm hết thảy món ngon vật lạ của thế gian.

Hiện giờ, cơ hội để thực hiện giấc mơ đang bày biện ngay trước mặt, tuy rằng là phải nhờ cậy lão già Thần Ánh Sáng mà nó ghét nhất trên đời, sẽ làm cho nó cảm thấy lấn cấn, không thoải mái trong lòng.

Nhưng mà! Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, nó nhịn Thần Ánh Sáng một lần này, cũng không có gì ghê gớm!

Vì thế, cục bột đen thùi lùi làm bộ làm tịch suy nghĩ cặn kẽ một thôi một hồi, cuối cùng, một bàn tay nhỏ xíu màu đen đặt ở sau lưng, bàn tay khác thì nắm lại, đặt lên miệng ho khan một tiếng, nói: "Ok!"

Lục Thanh Uyên: "......"

--

Editor Anh Quan

Ban đầu Du Đường gọi Thần Hắc Ám là ông bạn già, nhưng mà sau khi Thần Hắc Ám ra ngoài rồi, mình cảm thấy ẻm bé tuổi hơn Du Đường rất nhiều, lại không có thực thể, nên gọi là "nó" , và xưng ta - ngươi thì hơn, vì vị thế của Du Đường lớn hơn nó rất nhiều luôn, mà nhỏ này chảnh chóa lắm, cho nên nó cũng sẽ ta - ngươi với Du Đường.

Xưng hô giữa người này và người kia sẽ thay đổi theo từng tình huống ấy, chứ mình sẽ không giữ nguyên, ví dụ như hồi đầu mình để Lục Thanh Uyên xưng ta- ngươi với Du Đường, vì hồi đó ẻm chảnh quá mà =)), giờ vẫn chảnh, nhưng ngoan =))

Mà Thần Hắc Ám là do Ngụy Uyên tạo ra, nhưng Du Đường cho nó cơ thể, nghe có giống sinh tử văn không, nhỏ là con của Ngụy Uyên với Du Đường còn gì nữa =)), nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top