Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (06)

"Sao lại không được?" Du Đường gom hết cảm xúc của Ngụy Mặc Sinh vào đáy mắt, trực tiếp cầm chìa khóa rồi tiện đà nắm chặt lấy tay Ngụy Mặc Sinh, cười nói với hắn: "Nơi này là nhà chúng ta, anh không ở đây thì ở đâu?"

"Vả lại nơi đây cũng gần trường, ở đây tiện đi lại hơn nhiều, hai chúng ta cùng sống ở đây là thích hợp nhất."

Ngụy Mặc Sinh hơi giật mình, bao nhiêu thấp thỏm bất an trên mặt đều bay biến hết, nhoẻn miệng cười rộ lên: "Vâng, vậy thì ngày mai chúng ta chuyển đồ vào nha."

Du Đường khẽ cười, gật đầu đồng ý.

Sau đó thì hai người lại xuống lầu đi chợ mua rau dưa, trái cây, các loại thịt cá, đồ ăn vặt về lấp đầy tủ lạnh, lại dọn dẹp qua nhà cửa, lúc nấu nướng cơm nước xong xuôi thì sắc trời cũng đã sẩm tối.

Khi Ngụy Mặc Sinh đang gọt trái cây tráng miệng trong phòng bếp, Du Đường nhận được điện thoại của Lâm Phỉ.

Giọng Lâm Phỉ ở đầu bên kia rõ ràng đang rất không vui, cô hỏi: "Đường Bảo, Ngụy Mặc Sinh xuất viện rồi mà tại sao em không nói cho chị biết?"

"Xin lỗi chị, em quên mất."

Thật ra Du Đường sợ Lâm Phỉ làm khó Ngụy Mặc Sinh, cho nên mới chưa thông báo chuyện này cho cô.

Không ngờ tin tức của Lâm Phỉ quá nhạy bén, Ngụy Mặc Sinh vừa xuất viện chưa được bao lâu cô đã biết rồi.

"Em mà cũng có lúc quên à, chị thấy em cố ý quên thì có!" Lâm Phỉ thẳng thừng kết luận.

"Nhưng mà chị cũng không định ép em cách xa cậu ta." Lâm Phỉ nói: "Em thích kết bạn với cậu ta là quyền tự do của em, chị sẽ không quản, thế nhưng điều khiến chị lo lắng chính là cậu ta sẽ làm em bị tổn thương."

"Gần đây chị đã điều tra rõ ràng về mối quan hệ giữa Ngụy Mặc Sinh và tay đấm quyền anh Du Đường kia."

"Chị cảm thấy tình cảm của cậu ta đối với Du Đường vô cùng có khả năng là tình yêu."

"Chị không kỳ thị người đồng tính, thế nhưng chị rất lo lắng rằng cậu ta làm bạn với em chỉ vì gương mặt của em giống với gương mặt của người kia, hơn nữa chị còn sợ rằng cậu ta sẽ làm hại em."

"Đến lúc đó người bị tổn thương chỉ có mình em."

"....Thật ra, chuyện không có nghiêm trọng như vậy." Du Đường nỗ lực cãi lại: "Ngụy Mặc Sinh là người tốt."

"Người tốt?" Lâm Phỉ ngồi ở trong xe, nhìn ánh đèn trên lầu, nói: "Sẽ mang em tới căn phòng mà cậu ta và người tên Du Đường kia khi còn sống từng ở một thời gian dài vào ngay ngày đầu tiên xuất viện, đã thế lại còn ở trong đó từ trưa tới tối không chịu đưa em về sao?"

"......" Giọng Du Đường run rẩy: "Chị, chị đang ở dưới lầu à?"

"Ờ." Lâm Phỉ nói: "Chị không yên tâm nên đi theo hai đứa."

"Em xuống lầu đi, chúng ta nói chuyện một chút." Nói đến đây, cô ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu có thể thì gọi thằng nhóc kia xuống đây nói chuyện với chị luôn."

"Khi cậu ta còn nằm viện, em không cho chị tới gặp cậu ta, hiện giờ chị đã tới tận đây rồi, em mà còn giấu không cho chị gặp nữa thì cũng đừng trách chị mách lại mọi chuyện với anh hai đó."

Nghe Lâm Phỉ nhắc tới hai chữ "anh hai", Du Đường lập tức chột dạ, trong lòng thấp thỏm bồn chồn.

Cả nhà họ Lâm từ trên xuống dưới đều rất yêu thương chiều chuộng Lâm Du Đường, đặc biệt là người anh cả ngoài lạnh trong nóng Lâm Mặc, đối ngoại là người thừa kế nhà họ Lâm hành sự quyết đoán, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, đối với người nhà thì là anh trai bro-con, sis-con chính hiệu.

Nếu như bị Lâm Mặc biết chuyện y và Ngụy Mặc Sinh chuẩn bị đến sống cùng nhau, hậu quả không cần tưởng tượng cũng biết.

"Anh Đường, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Khi Du Đường còn đang rối rắm, Ngụy Mặc Sinh bê đĩa trái cây ra ngoài, giọng của hắn truyền vào trong điện thoại làm cho Lâm Phỉ hơi giật mình.

"Bây giờ em xuống liền, cúp trước đây!" Du Đường vội vàng cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hắn, thở dài rồi nói: "Là chị hai của Lâm Du Đường."

"Lâm Du Đường?" Ngụy Mặc Sinh đặt đĩa trái cây lên bàn, hỏi: "Là tên của cơ thể này sao?"

Du Đường gật đầu, kể hết với hắn về nguyên nhân Lâm Phỉ tới tận đây để tìm y.

Sau khi nghe xong, Ngụy Mặc Sinh chớp chớp mắt, đột nhiên cười rộ lên.

"Chuyện này chị ấy lo lắng thừa rồi." Hắn nói: "Sao em lại có thể làm anh bị tổn thương?"

"Hơn nữa......" Hắn mím môi rồi tiếp lời: "Hai tháng giả vờ làm người yêu của chúng ta đã kết thúc, em không thể khiến anh thích em."

"Hiện giờ em đã hoàn toàn hết hy vọng."

"Về sau em chỉ mong anh có thể sống thật tốt, dù cho anh thích ai cũng không quan trọng. Chỉ cần anh vui vẻ, hạnh phúc là được rồi."

Nói xong lời này, hắn đứng dậy, kéo Du Đường ra cửa, thay giày, mở cửa: "Xuống dưới thôi, không thể để chị chờ lâu được."

"Nhanh lên nào, em sẽ giải thích rõ ràng với chị ấy về mối quan hệ của chúng ta."

Du Đường ngẩn ngơ, vô thức đi theo Ngụy Mặc Sinh, trên đường xuống lầu đều đang suy ngẫm tự hỏi về ý nghĩa trong những câu nói của hắn.

Cậu ấy thật sự muốn làm anh em tốt với mình sao?

Tính cách của Ngụy Mặc Sinh khác rất nhiều so với khi còn là đại ma vương Ngụy Uyên.

Nhưng Du Đường chợt nghĩ, ở thế giới đầu tiên, mình thật sự rất lạnh nhạt.

Tư tưởng của Ngụy Mặc Sinh chuyển biến thành hiện giờ cũng không sai.

Rối rắm nghĩ tới nghĩ lui một lúc, Du Đường vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề. Lúc này, hai người đã bước xuống lầu, nhìn chiếc xe Bentley màu trắng quen thuộc đậu sừng sững trước khu nhà, một người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn mặc quần áo tây áo sơ mi đen đang đứng dựa cửa xe hút thuốc lá, nhìn thấy bọn họ xuống đến nơi, cô bèn đi tới thùng rác trước mặt, dụi tắt điếu thuốc, ném vào bên trong.

Diện mạo của Lâm Phỉ có nhiều nét tương tự với Du Đường, thế nhưng lại khác biệt ở đôi mắt phượng hẹp dài mỹ lệ sắc bén, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong phạm sang quý, thoạt nhìn khí thế hừng hực.

"Chị hai." Du Đường thấy sắc mặt cô không vui, bèn tỏ ra hối lỗi, chạy vội tới chỗ cô, nói: "Em với Ngụy Mặc Sinh xuống rồi nè."

"May mà vẫn còn biết nghe lời." Lâm Phỉ vỗ đầu y cái bốp, biểu tình cau có trên mặt trong nháy mắt giãn ra, đôi con ngươi cong cong phảng phất ngập đầy thương yêu dịu dàng.

Nhưng thời điểm quay sang nhìn Ngụy Mặc Sinh, mặt của cô đanh lại như kết thành hồ băng, lạnh nhạt nói: "Cậu Ngụy, tôi có nghe chuyện rồi, cũng rất đồng tình với cảnh ngộ của cậu."

"Tôi biết cậu đã mất đi người kia, cho nên khi nhìn thấy Đường Bảo nhà tôi có diện mạo giống với người ấy, cậu sẽ dễ dàng sinh ra cảm giác thân cận với nó."

"Thế nhưng, tôi không hy vọng cậu xem Đường Bảo trở thành thế thân của người đó, muốn nó trao cho cậu phần tình cảm cậu đã mất đi."

Lâm Phỉ nhấn mạnh: "Tên của nó là Lâm Du Đường, là con út của nhà họ Lâm, hy vọng cậu có thể nhớ kỹ điểm này, đừng làm bất kỳ chuyện gì khác người với Đường Bảo."

Ngụy Mặc Sinh sững người nhìn cô, đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót xa lạ.

Trước kia, Du Đường không có người nhà, người thân thiết duy nhất bên cạnh anh ấy là hắn.

Nhưng Du Đường của hiện tại, lại có người nhà yêu thương hết mực.

Dù cho có là sống lại, sống lại trong cơ thể của một người khác.

Nhưng tình cảm thương yêu của những người này vẫn trao trọn cho Du Đường.

Ngụy Mặc Sinh đứng im tại chỗ, phảng phất thấy được rãnh sâu vô hình chắn giữa hai người, ngăn cách bước chân của cả hai.

Mà khoảng cách xa xăm kỳ quặc này lại khiến hắn vô cùng hoảng hốt, sợ hãi.

"Tuyệt đối sẽ không." Chỉ trong vòng vài giây, nhưng hắn cứ có cảm giác dường như đã trải qua cả một thế kỷ.

Ngụy Mặc Sinh dứt khoát trả lời: "Em không xem anh ấy là thế thân của bất kỳ người nào."

"Em cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện gì khác người với anh ấy."

"Em chỉ là...." Hắn giương mắt, ngóng trông Du Đường, khóe môi gượng gạo cong lên, cố nặn ra nụ cười gượng ép, nói: "Chỉ là muốn làm bạn với anh ấy mà thôi."

Du Đường nhìn ánh mắt ảm đạm của Ngụy Mặc Sinh, sắc mặt cũng sa sầm xuống.

Sau đó hai người đứng nghe Lâm Phỉ thuyết giáo một thôi một hồi, mới có thể chào tạm biệt tiễn vị tôn đại Phật này đi.

Lại lần nữa quay về căn nhà trọ, sau khi bước vào trong thang máy, bầu không khí giữa hai người còn nặng nề hơn cả trước khi gặp được Lâm Phỉ.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Ngụy Mặc Sinh vừa nhấc chân định bước ra ngoài, Du Đường vươn tay tóm ngược hắn về, ấn nút đóng cửa thang máy.

Hai người bị nhốt trong buồng thang máy kín mít.

"Anh Đường?"

Đối diện với gương mặt mờ mịt khó hiểu của Ngụy Mặc Sinh, Du Đường giương mắt nhìn hắn, dò hỏi: "A Sinh, nếu anh nói rằng, anh muốn tiến thêm một bước, anh muốn có mối quan hệ hơn cả bạn bè với em, liệu em có đồng ý không?"

--------

editor: Anh Quan

Truy chồng đi, anh Đường, Đường đại nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top