Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (08)

"!!!"

Trái tim đập thình thịch, thình thịch không ngừng, dường như đang muốn đập vỡ tung lồng ngực Ngụy Mặc Sinh để chui ra ngoài.

Trong đôi con ngươi của hắn đong đầy dáng vẻ của Du Đường, gò má nóng rẫy như thiêu như đốt.

"Có muốn anh dạy em cách hôn không?" Vừa dứt lời, Du Đường mỉm cười, cũng không thèm quan tâm Ngụy Mặc Sinh có chịu hay không, đã một tay túm lấy gáy của hắn kéo về phía mình, bàn tay còn lại thì ôm lấy cần cổ của Ngụy Mặc Sinh, quấn chân vòng qua hông hắn, giữ thật chặt, sau đó thì áp môi lên đôi môi màu anh đào kia.

Đầu tiên là chậm rãi cọ xát, lại khẽ tách mở, luồn sâu lưỡi vào bên trong dò xét, nhẹ nhàng liếm mút, đảo quanh.

Thời gian xung quanh dường như chậm lại, từng giây từng phút như bị kéo dài vô tận.

Cả người Ngụy Mặc Sinh tê rần rần, đầu óc như say như mê, cọng dây lý trí cũng tại thời khắc này hoàn toàn đứt phựt.

Hắn đảo khách thành chủ, xoay người đè trên người Du Đường, hai tay cũng không chịu khống chế mà bắt đầu làm càn sờ soạng lung tung.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ của người nằm dưới thân mình, hắn mới bừng tỉnh, vội vàng ngừng lại.

Thế nhưng, Ngụy Mặc Sinh vẫn không buông Du Đường ra, hắn ngồi trên bụng y, chôn đầu vào bả vai Du Đường, thở hổn hển hỏi: "Anh Đường, sao anh lại hôn giỏi như vậy?"

"Là, là ai dạy anh?"

Ngửi thấy mùi dấm chua lè trong câu hỏi, Du Đường lại cảm thấy buồn cười.

Bèn nói: "Còn có thể là ai?"

"Không phải là chính em đó sao?" Y nghiêng đầu, cánh môi lại kề sát vào tai hắn, thì thầm nhắc nhở: "Chẳng lẽ em đã quên.....một đêm kia?"

"!!!"

Ngụy Mặc Sinh chợt nhớ lại ký ức về cái đêm hoang đường ấy.

Lúc ấy hắn thấy Du Đường đến gặp Ngụy Sâm, bởi thế nên lên cơn ghen, sau đó còn vừa khóc lóc vừa chiếm hữu người này.....

Dù cho lúc ấy có khổ sở hèn mọn cầu xin tình yêu, thế nhưng không thể phủ nhận, mùi vị tình sắc của đêm đầu tiên đó quả là cả đời khó quên.

Lúc này nghe Du Đường chính miệng nhắc tới, ngay tức khắc Ngụy Mặc Sinh lại lần nữa rối ren.

Vội vàng bò xuống, nằm sát ra tận mép giường, sợ đối phương phát hiện hắn có phản ứng.

"Hóa ra, hóa ra là đêm hôm đó." Ngụy Mặc Sinh kéo chăn qua đầu, bối rối nói vọng ra: "Xin lỗi anh, em hiểu lầm anh."

Du Đường biết tiến biết lùi, bây giờ là thời điểm mấu chốt, không nên tiếp tục kích thích hắn, bèn kéo chăn đắp cao lên ngực, trở người lại, vươn bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo Ngụy Mặc Sinh: "Không có gì đâu, ngủ đi."

"Chúc em ngủ ngon."

Cơ thể Ngụy Mặc Sinh cứng đờ, gương mặt trốn dưới chăn vô thức nhoẻn miệng cười.

Hôm nay hắn thật sự rất vui.

Có thể ở bên anh Đường, hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Ngụy Mặc Sinh lặng lẽ nhích người lại sát gần Du Đường, nhỏ nhẹ đáp lời: "Chúc ngủ ngon, anh Đường."

Trong nhà lại tĩnh lặng như tờ, chỉ còn dư lại ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, lặng lẽ nương theo khe hở của rèm che cửa sổ, chuồn êm vào trong phòng, rọi sáng một khoảnh nhỏ dưới sàn nhà.

Vừa thoải mái lại an yên.

......

Bởi vì gần tới kỳ nghỉ hè, trường đại học cũng nghênh đón kỳ thi lớn nhất đời người của học sinh.

Du Đường là sinh viên năm nhất, công việc này nọ cũng lu bù lên.

Mà Ngụy Mặc Sinh tuy rằng đã xin đi học lại, nhưng hiện giờ vẫn đang cuối học kỳ, lúc này vẫn chưa có lịch học mới, thế là mỗi ngày đều đi theo sau Du Đường như cái đuôi nhỏ, ngồi bên cạnh y chăm chỉ ôn tập.

Dù sao chỉ cần có thể dính lấy Du Đường như sam là được, học hành quan trọng gì tầm này. Đây mới là mục đích thật sự của hắn.

Nhưng mà hình tượng của hắn ở trường lại vô cùng thu hút sự chú ý, bởi lẽ trước đó lễ trao giải được phát sóng trực tiếp đã khiến cả thành phố ầm ĩ một quãng thời gian, mọi người còn kháo nhau đồn rằng hắn uống thuốc độc tự sát, bởi thế nên thời điểm mà Ngụy Mặc Sinh đi học lại, sinh viên toàn trường cũng nhốn nháo hẳn lên.

Đa phần sinh viên học ở đại học A đều biết Ngụy Mặc Sinh là con riêng của nhà họ Ngụy giàu có nhất thành phố A, trong nhà có gia sản khổng lồ chỉ chờ hắn về kế thừa, nhưng hắn chẳng thèm để tâm thì chớ, còn suốt ngày làm loạn lên sống chết đòi tự sát.

Hiện giờ vất vả lắm mới giành lại mạng sống từ tay tử thần, thế mà không về tiếp quản sự nghiệp gia đình, lại hớn hở cắp sách đi hưởng thụ cuộc sống thanh xuân vườn trường, quay lại làm sinh viên học cùng trường với bọn họ?

Đây không phải đầu óc có bệnh thì lại là cái gì?

Ngụy Mặc Sinh vốn dĩ chẳng quan tâm tới cái nhìn của thiên hạ.

Chỉ chăm chỉ chấp nhất làm tốt phận sự của chính mình.

Thật ra hắn chưa bao giờ để ý tới tiền tài hay quyền thế của nhà họ Ngụy. So với việc đấu trí đấu dũng trên thương trường như chiến trường của giới kinh doanh, Ngụy Mặc Sinh càng thích nghiên cứu y học hơn.

Bởi vì di nguyện của người mẹ đã mất, bởi mong muốn của anh Đường, bởi mơ ước của chính bản thân, hắn muốn học thật giỏi, để có khả năng cứu chữa cho thật nhiều người bệnh.

Chỉ là trước kia cái chết của Du Đường gây ra cú sốc quá nặng nề cho Ngụy Mặc Sinh, khiến tinh thần hắn sụp đổ, ước mơ cũng theo đó mà bị hắn mai táng xuống nấm mồ.

Hiện giờ người hắn yêu đã trở lại bên cạnh, đương nhiên hắn phải nỗ lực gấp đôi gấp ba, nhanh chóng biến ước mơ thành sự thật càng sớm càng tốt.

*

"Du Đường!" Sau khi hết tiết học, Ngụy Mặc Sinh đang định dọn dẹp sách vở rồi ra ngoài ăn trưa với Du Đường, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi sang sảng.

Ngẩng đầu thì đập vào mắt là một thanh niên cao lớn đẹp trai chạy nhào tới tự nhiên khoác vai Du Đường, khom lưng nói chuyện với y: "Lần này đề tài nhiếp ảnh là đề tài tự do, có muốn hợp tác với tôi không nào?"

Cậu ta nói: "Tôi biết thứ sáu tuần nào cậu cũng sẽ tới viện phúc lợi Thanh Sơn, chúng ta lấy chủ đề về đám trẻ con ở viện phúc lợi đi, đến lúc đó nhất định sẽ cho ra một bộ ảnh hoàn mỹ!"

Du Đường còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Mặc Sinh đã đứng lên, tóm lấy cổ tay của cậu sinh viên kia, đẩy cậu ta lùi về phía sau một bước, nói: "Anh ấy sẽ không hợp tác với cậu."

Trong khoảng thời gian gần đây, tuy rằng hắn luôn kè kè đi bên cạnh Du Đường, nhưng lại rất ít khi mở miệng nói chuyện.

Hiện giờ vừa mở miệng đã gây chuyện, tức khắc hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong lớp lúc này.

"Tôi đang nói chuyện với Du Đường." Cậu sinh viên kia khó chịu cau mày nói: "Liên quan gì tới cậu?"

Du Đường thấy bầu không khí giữa hai bên càng lúc càng căng thẳng, biết ngay hũ dấm nhà mình lại đổ rồi, bèn vội vàng đứng lên xin lỗi cậu sinh viên kia: "Xin lỗi, Trương Côn, tôi không hợp tác với cậu được rồi."

"Đề tài tự do lần này, tôi sẽ hoàn thành nó một mình." Y nói: "Nếu như cậu muốn lấy đề tài chụp ảnh về viện phúc lợi Thanh Sơn thì tôi sẽ chọn một đề tài khác để chụp ảnh, tuyệt đối sẽ không chung đụng với ý tưởng của cậu, mong cậu hiểu cho."

Tiểu Kim đã nhắc nhở Du Đường rằng nam sinh viên tên Trương Côn này có thiện cảm với y.

Thời điểm vừa mới bước vào ngưỡng cửa đại học, ngay trong bữa tiệc chào mừng sinh viên mới, còn công khai với tất cả mọi người rằng cậu ta là gay.

Xem ra cậu chàng là tuyển thủ chuyên đánh bóng thẳng.

Lần này lại nhân cơ hội rủ y hợp tác chụp một bộ ảnh, nếu như Du Đường đồng ý với lời đề nghị của cậu ta cũng đồng nghĩa với việc cho Trương Côn cơ hội.

Cho nên, tuyệt đối không thể đồng ý.

"Chậc." Trương Côn bị từ chối dứt khoát thì bực mình ra mặt.

Cậu ta vùng vằng đá vào chân bàn nghe cái rầm, trợn mắt trừng Ngụy Mặc Sinh, mặt mũi cau có khó chịu.

"Không hợp tác thì thôi cũng chẳng sao, cậu không đồng ý thì tôi cũng chẳng có vấn đề gì." Cậu ta chỉ thẳng vào mặt Ngụy Mặc Sinh: "Nhưng thằng này là gì của cậu? Có tư cách gì mà dám đẩy tôi?"

Lời này vừa thốt ra, đám sinh viên đang dỏng tai lên hóng chuyện tức khắc đồng thanh "ồ" lên một tiếng.

Đám bạn học hứng thú nhìn ba người họ chằm chằm, mắt ai nấy đều sáng quắc như đèn pha ô tô, muốn nghe xem Du Đường sẽ giải thích như thế nào.

Thế nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Du Đường không hề tỏ ra khó xử chút nào, thoải mái vui sướng dõng dạc nói: "Cậu ấy là bạn trai của tôi."

Mọi người:???!!!

Ngụy Mặc Sinh cũng ngây ngẩn đứng trơ ra như pho tượng.

Từ khi gặp lại nhau, tuy rằng Du Đường đã nói muốn tiếp tục sắm vai người yêu với hắn, thời hạn là ba tháng.

Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ rằng, y sẽ công khai mối quan hệ của hai người trước mặt nhiều người như vậy.

Bởi lẽ mặc dù xã hội hiện đại có cởi mở tới mức nào đi chăng nữa thì sự kỳ thị của phần lớn người với người đồng tính cũng sẽ không biến mất. Cho nên, đương nhiên hắn hiểu rất rõ, thừa nhận mối quan hệ này, sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực lớn đến thế nào đối với Du Đường.

Nghĩ đến đây, Ngụy Mặc Sinh bèn đứng ra giải thích: "Là tôi theo đuổi anh ấy trước."

"Anh ấy vẫn chưa đồng ý....."

Nhưng mà, còn chưa kịp nói hết câu, cổ áo hắn đã bị Du Đường kéo xuống, khẽ chạm môi lên gò má.

"Anh đồng ý."

Du Đường buông cổ áo Ngụy Mặc Sinh ra, quay đầu nghiêm túc nói với các bạn học đang há mồm trợn mắt nhìn hai người chằm chằm:

"Giới thiệu với tất cả mọi người lại lần nữa, đây là bạn trai của tôi, Ngụy Mặc Sinh."

--

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top