Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (15)

Giang Tần Phong đứng im tại chỗ, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Cố Tầm bế Lâm Mặc đi càng lúc càng xa.

Những xao động và đau đớn trong cõi lòng cũng càng lúc càng nghiêm trọng.

"Cố Tầm!" Anh không nhịn được hét lên, nói với gã: "Cậu không thể động vào Lâm Mặc."

Thời gian mười năm không hề ngắn, đủ để Giang Tần Phong hiểu được tình cảm của Cố Tầm dành cho Lâm Mặc không hề bình thường.

Hai người là bạn bè từ cái thời còn cởi truồng tắm mưa, gã đàn ông kia quen biết với Lâm Mặc sớm hơn anh rất nhiều, tuy rằng thời gian gã ở bên cạnh Lâm Mặc không lâu như anh, thế nhưng mỗi khi Lâm Mặc cãi nhau với anh hoặc tâm trạng không tốt đều sẽ chạy tới nơi này uống rượu giải sầu với Cố Tầm.

Mà câu lạc bộ Lăng Yên, giống như không gian thuộc về riêng Lâm Mặc và Cố Tầm, anh chẳng thể chen chân, cũng không có tư cách chen chân vào mối quan hệ của hai người họ.

Huống hồ, anh còn nghe nói Cố Tầm là gay, anh rất sợ, sợ rằng Cố Tầm và Lâm Mặc sẽ phát sinh quan hệ.

Anh luôn tự tạo lý do cho chính mình, rằng anh muốn bảo vệ Lâm Mặc, muốn cậu trở thành người thừa kế xứng đáng của nhà họ Lâm, muốn cậu cưới vợ sinh con, muốn cậu có gia đình ấm êm, có tương lai hạnh phúc viên mãn.....

Thế cho nên anh mới sợ hãi Cố Tầm xuống tay với Lâm Mặc.

Nhưng có một điều Giang Tần Phong chưa từng nghĩ tới, cảm xúc trong anh lúc này đã sớm rối tinh rối mù, nội tâm hừng hực bốc lên lửa giận vô hình, rõ ràng là đã ghen đến đỏ cả mắt.

Bước chân Cố Tầm chợt dừng lại, xoay người nhìn anh, bật cười khinh khỉnh.

"Việc quái gì tôi phải nghe lời anh?" Gã cười gian xảo, dù bận vẫn ung dung móc mỉa: "Hiện giờ cậu ấy ở chỗ của tôi, bị tôi bế trong lòng, uống say mất cả ý thức, tôi thích làm cái gì thì làm cái đó, anh quản thế nào được."

Chỉ một câu, hoàn toàn đổ thêm dầu vào lửa, Giang Tần Phong siết chặt nắm đấm, nhanh chân bước tới, gằn giọng cảnh cáo: "Cố Tầm, cậu đừng làm bậy!"

"Tôi làm bậy?" Cố Tầm nhếch môi cười châm chọc, nhớ tới cái ngày Lâm Mặc lê theo cơ thể toàn dấu vết ái muội tới tìm mình, sốt cao mê man hai ngày, còn xin gã ta đừng tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, lại nhìn Giang Tần Phong ngây thơ vô số tội trước mắt, bỗng cảm thấy vô cùng tức giận.

Gã ngầm ám chỉ: "Cũng không biết cho tới nay kẻ làm bậy là ai đâu."

Giang Tần Phong có ngốc hơn nữa cũng phát hiện ẩn ý trong câu của Cố Tầm, anh gặng hỏi: "Cậu đang ám chỉ điều gì?"

"Có ám chỉ cái gì đâu." Cố Tầm vùng vằng: "Tôi chỉ cảm thấy anh bị ngu thôi."

"Cậu!"

"Tôi cái gì mà tôi?" Cố Tầm bế Lâm Mặc xoay lưng bước đi: "Cái đêm trong khách sạn Tân Giang ba năm về trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính anh về nhà tự mà đào óc ra suy ngẫm lại đi."

Lần này, gã đi nhanh như gió, Giang Tần Phong cũng không đuổi theo, chỉ đứng ngẩn người ra tại chỗ, có chút bất lực không biết phải làm sao.

Cố Tầm nhắc tới cái đêm ở khách sạn Tân Giang ba năm về trước, anh chỉ nhớ rằng ngày đó anh uống thay Lâm Mặc một ly rượu có vấn đề, ngay sau đó thì mất ý thức, lúc tỉnh dậy thì anh đang nằm trên giường trong phòng khách sạn, trên người mặc đồ ngủ, chung quanh cũng ngăn nắp sạch sẽ, anh cho rằng mình chỉ đơn giản ngủ một giấc, chẳng có gì xảy ra cả. Điều kỳ quái duy nhất là, sau khi tỉnh dậy anh nhận được tin nhắn của Lâm Mặc, cậu nói với anh rằng cậu sẽ ở lại câu lạc bộ Lăng Yên mấy ngày, công việc sẽ có người khác xử lý, bảo anh tạm thời đừng đi tìm cậu.

Mấy ngày sau, Lâm Mặc trở về công ty làm việc như bình thường, chưa bao giờ đề cập với anh về đêm hôm đó một lần nào.

Hiện giờ việc Cố Tầm nhắc lại đã chứng minh rằng, đêm hôm đó nhất định đã xảy ra việc gì đó rất quan trọng mà anh đã quên mất.....

......

Trong phòng ngủ, Cố Tầm đặt Lâm Mặc lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Sau đó thì ra ngoài ban công, châm lửa hút thuốc, rút di động ra gọi điện thoại cho Lâm Phỉ.

Một lúc thật lâu sau, khi điện thoại gần tắt chuông, đầu dây bên kia mới có người nhấc máy, giọng oanh vàng ngái ngủ gắt gỏng của Lâm Phỉ cất lên: "Họ Cố, nửa đêm gần sáng gọi cho tôi làm gì, nếu không có việc gì quan trọng, cẩn thận tôi chửi chết anh!"

"Cục cưng à, đừng có dữ dằn với người ta như vậy mà ~" đối mặt với Lâm Phỉ, thái độ của Cố Tầm hoàn toàn khác thường, tính tình bỗng nhiên trở nên mềm mại đáng yêu, chẳng khác gì trà xanh đậm vị, làm nũng rõ là quen mồm.

Lâm Phỉ nghe giọng nũng nịu của gã thì sởn da gà khắp người, nhưng đuôi mắt lại cong cong ngập tràn ý cười, cô tựa vào đầu giường, giơ chân lên trời lắc lư qua lại, sau đó mới giả vờ nghiêm túc hỏi lại một lần: "Có chuyện gì? Nói mau."

Cố Tầm nghiêm trang nói: "Anh hai của em bị anh bắt cóc rồi."

"???"Lâm Phỉ tức bật cười: "Cố đần, anh nói chuyện đàng hoàng không được à?"

Cố Tầm nghe thấy giọng cười yêu kiều dịu dàng của cô, tâm trạng bỗng dưng vui như đạp trên mây.

Thiên hạ đồn rằng Cố Tầm là gay, nhưng chỉ có số ít người biết được, trái tim và linh hồn nhiệt huyết của gã ta đã bị Lâm Phỉ câu đi từ lâu rồi.

Đầu tóc quần áo của gã ta bây giờ cũng là bắt chước nhân vật chính trong cuốn truyện mà Lâm Phỉ mê mệt hồi cấp hai, ngày đó cô còn nói nếu như anh Cố mà ăn mặc như thế thì sẽ vô cùng đẹp trai, thế là gã ta mới chạy theo phong cách này.

Chẳng qua sau này gã mới phát hiện, cuốn truyện kia là truyện tranh đam mỹ, nhân vật mà Lâm Phỉ thích là công chính trong cuốn truyện đó....

Nhưng khi gã nhận ra được điều này, thiên hạ đã đồn gã là gay.

Cố Tầm cũng chẳng thèm cãi cọ giải thích, mặc kệ ai nói gì thì nói.

"Được rồi, để anh nói đàng hoàng." Cố Tầm nói vào việc chính, gã thở dài: "Anh hai em tới chỗ anh uống say rồi khóc lóc thảm thiết."

Lâm Phỉ sửng sốt, nụ cười trên khóe môi biến mất, cô nhíu mày hỏi: "Sao anh ấy lại khóc? Lại bởi vì anh Tần Phong à?"

"Ngoại trừ thằng cha kia thì còn có thể có ai?" Cố Tầm rít một hơi thuốc, nói: "Thật là, cho đến bây giờ, tên kia vẫn không biết bản thân đã từng làm gì! Lâm Mặc cũng nhát, cái gì cũng giấu trong lòng không nói ra, luôn cho rằng bản thân có thể giải quyết hết thảy, cho rằng bản thân phải trở thành người thừa kế đủ tư cách của nhà họ Lâm, ngay cả thích một người cũng không dám nói với người ta! Hai tên đó cứ như trúng tà! Cả Lâm Mặc cả Giang Tần Phong, không có tên nào khiến người ta bớt lo!"

"......Haiz." Nghe tới đây, tâm trạng Lâm Phỉ cũng tụt dốc không phanh, cô nói: "Gần đây em cũng có nghe nói, mẹ em liên tục thúc giục anh hai kết hôn, luôn muốn anh hai đi xem mắt với mấy cô nàng mẹ em ưng, vội vàng muốn tìm một cô con dâu môn đăng hậu đối rồi cho hai người họ đính hôn...."

"Từ nhỏ đến lớn, anh hai luôn thuận theo mọi quyết định của ba mẹ, chưa từng có ý ngỗ nghịch lần nào. Luôn tự lực tự cường, cố gắng hết sức duy trì sự nghiệp của gia đình, vì để em và Đường bảo có thể sống thoải mái nhẹ nhàng."

"Anh ấy thật sự đã tự gánh vác quá nhiều áp lực."

Lâm Phỉ nói: "Em nghĩ hôm nay cảm xúc của ảnh bùng nổ, đại khái có lẽ là vì thấy Đường Bảo, sau thì bị mẹ em ép đi xem mắt, cuối cùng lại bị thái độ của anh Tần Phong giáng cho một đòn nặng nề. Thôi như thế này đi, anh để ý ảnh giùm em một thời gian."

"Bên phía mẹ, em sẽ bàn với Đường Bảo để cùng khai thông tư tưởng cho ba mẹ, cố gắng hết sức để ba mẹ không ép anh hai kết hôn, sau đó thì chậm rãi tiết lộ từng chút một về tình cảm của anh hai và anh Tần Phong cho ba mẹ biết để bọn họ dễ tiếp thu."

"Nhưng mà anh hai với anh Tần Phong đều là hai tên đầu gỗ bị động, chúng ta phải hợp sức lại giúp họ một phen mới được."

"......" Cố Tầm nghe xong, im lặng một lúc mới nói tiếp: "Nhưng mà anh hai của em nói rằng, qua đêm nay, cậu ấy sẽ buông tay, từ bỏ đoạn tình cảm này."

"Ha? Bỏ được mới lạ đó." Lâm Phỉ cười khà khà, khẳng định chắc chắc: "Nếu ảnh mà bỏ được thì em trồng cây chuối đi từ nhà em sang nhà anh cho anh xem!"

"Ha ha ha.....Cục cưng à, em nói như vậy làm anh mong chờ đó nha~" Cố Tầm cười híp đôi mắt hồ ly, trêu chọc cô: "Tự nhiên anh đổi ý rồi, anh sẽ dùng hết khả năng chia rẽ hai người bọn họ, anh muốn xem em trồng cây chuối đi bằng hai tay từ nhà em sang nhà anh...."

"Hứ! Lão già lưu manh! Đừng có mà mơ!" Lâm Phỉ lè lưỡi lêu lêu với cái di động, lại hục hặc thêm vài câu với Cố Tầm rồi mới tắt máy.

Gió đêm mát lạnh, Cố Tầm cất di động vào túi, dựa lan can, vẩy tàn thuốc, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, lắc đầu cười thầm: "Con bé đáng yêu này!"

Sau đó mới nhàn nhã đi vào trong phòng ngủ.

Nhìn lướt qua Lâm Mặc ngủ mơ cũng chau mày nhíu mi, Cố Tầm vươn tay vuốt phẳng chân mày cậu, lẩm bẩm nói: "Nếu không phải Phỉ Phỉ khăng khăng muốn tác hợp cho hai người, tôi chỉ ước sao cậu mau từ bỏ tên kia đi cho rồi."

Nói đến đây, ánh mắt gã bỗng dưng dừng lại nơi hõm cổ cậu lộ ra đằng sau lớp áo sơ mi, đôi mắt hồ ly hiện lên vẻ gian xảo chưa từng thấy.

Gã ta nhoẻn miệng cười thầm, vươn hai ngón tay tới phần da thịt dễ thấy nhất, véo một cái.

Nhìn lại thì nơi đó đã xuất hiện một vệt đỏ sậm, trông như dấu vết ái muội sau một đêm hoan lạc.....

------

editor: Anh Quan

Đội quân trợ công tới đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top