Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (19)

Sau khi tiễn Lâm Phỉ lên xe ô tô rời đi, tinh thần Du Đường mới hoàn toàn thả lỏng, nhẹ nhàng thở phào một hơi, huých nhẹ khuỷu tay vào cánh tay Ngụy Mặc Sinh, tươi cười nói: "Đừng có áp lực quá đó."

"Đến một ngày nào đó bọn họ sẽ chấp nhận chúng ta thôi."

Ngụy Mặc Sinh rũ mắt nhìn Du Đường, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường, anh thật sự là anh ấy sao?"

Du Đường sửng sốt.

Hắn cũng nhận ra rằng mình đã buột miệng hỏi câu không nên hỏi, nhất thời cả hai đều trầm mặc.

"Em không tin rằng anh sống lại sao?" Y hỏi lại hắn: "Em cảm thấy những lời anh nói từ ngày đó đến giờ đều là nói dối để cố ý rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, để lừa gạt em sao?"

"Không phải, không phải!" Ngụy Mặc Sinh vội vàng xua tay, sắc mặt hoảng loạn run rẩy vì sợ hãi.

Hắn cũng không biết bản thân hắn rốt cuộc là bị làm sao, thế nhưng nỗi bất an, lo lắng vẫn luôn hiện diện trong lòng, không làm sao xua tan đi được. Hơn nữa hắn đã quen với việc nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực nhất. Dù có muốn khống chế cũng không khống chế được những suy nghĩ bi quan lan tràn trong đầu.

Du Đường nhớ tới thái độ kỳ lạ của Ngụy Mặc Sinh ở trong xe sáng nay, lại kết hợp với biểu tình của hắn lúc bấy giờ.

Sau đó, khe khẽ thở dài, giữ chặt Ngụy Mặc Sinh, nói với hắn: "Anh biết em đang sợ hãi điều gì."

"Thế nhưng thời gian chúng ta ở bên nhau sau này còn rất dài rất dài, anh có tự tin rằng đến một ngày nào đó, em sẽ hoàn toàn tin tưởng anh."

"Đi thôi, nếu đã mất công ra đường rồi thì phải đi chơi một bữa xả láng mới được."

Ngụy Mặc Sinh thấy y không nổi giận, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, bị người túm kéo đi hai bước, mới mở miệng dò hỏi: "Đi đâu chơi vậy anh?"

Du Đường hỏi hắn: "Em thích đi đâu chơi?"

"Em...... Không biết."

Từ nhỏ đến lớn Ngụy Mặc Sinh chưa từng được ai dẫn đi chơi, cha dượng bạo hành, mẹ thì đau yếu, trong nhà lại nghèo túng chẳng có mấy đồng.

Ngày qua ngày, ngoại trừ học hành thì là đi làm công, cũng không có bạn bè, càng không được đi chơi. Tới khi học đại học, mấy buổi liên hoan do trường lớp tổ chức hắn cũng không tham gia, hết giờ học hắn sẽ tới sàn đấu, những ngày không có trận thi đấu hắn sẽ vùi đầu vào sách vở, hoặc ngâm mình trong thư viện, hoặc ra hiệu sách tìm thêm tài liệu bên ngoài.

Mà sau khi Du Đường qua đời, thế giới của hắn chỉ còn lại một màu đen. Vì để tìm Du Đường, Ngụy Mặc Sinh chấp nhận trở về nhà họ Ngụy, giúp đỡ Ngụy Trường Nguyên công việc của công ty, học tập quản lý sự vụ công ty, không hề có chút thời gian riêng tư, càng miễn bàn tới chuyện đi ra ngoài chơi.

"Ừm......Để anh nghĩ xem." Du Đường kéo hắn lên xe, lấy di động để dò tìm. Ngụy Mặc Sinh vừa nhướng người qua, vừa lúc nhìn thấy y đang tìm địa điểm bằng từ khóa: "Nơi phù hợp dành cho cặp đôi đi hẹn hò cuối tuần, địa điểm: Thành phố A."

Phía dưới lập tức xuất hiện rất nhiều địa điểm hẹn hò chơi bời và vô số ảnh chụp tình tứ của cặp đôi làm người ta hoa cả mắt.

Du Đường cũng chẳng thèm giấu giếm ngại ngùng gì, nghiêng người dựa về phía Ngụy Mặc Sinh, chỉ vào một hình ảnh trên màn hình di động, hỏi hắn: "Thích chỗ này không?"

"Em thích đồ ngọt mà, hay đi pet coffee? Vừa được nựng mèo, vừa được ăn bánh ngọt, uống cà phê."

"Hay là khu bắn cung giải trí? Câu lạc bộ đánh cầu lông? A, có cái này hay nè? Trampolining, nhảy trên bạt nhún, chỗ này nằm trong khu vui chơi giải trí ở trung tâm thương mại luôn nè?

Đôi mắt Du Đường sáng rực, lập tức quay sang hỏi: "Em thích chơi trò này không?"

Ngụy Mặc Sinh ngây ngô gật đầu: "Vâng, em chơi gì cũng được."

"Được, vậy đi chơi cái này." Du Đường cười híp cả mắt lại, khóe môi cong cong lộ ra vẻ gian manh vì thực hiện được kế hoạch.

Giao thông trong thành phố A được quản lý rất tốt, trên đường đi hai người chưa bị tắc đường lần nào. Chỉ là thời điểm tới trung tâm thương mại thì phải chen chúc chút đỉnh, có thể nhìn ra được nơi này rất được giới trẻ hoan nghênh.

Trên đường đi bộ từ bãi đỗ xe vào bên trong trung tâm thương mại, Du Đường liếc nhìn thấy quầy trà sữa, bèn hỏi Ngụy Mặc Sinh: "Uống trà sữa không em?"

"Trà sữa?" Ngụy Mặc Sinh rất ít khi tới nơi nào nhộn nhịp đông vui thế này, ánh mắt hắn nhìn quanh quất những cặp đôi khác, thấy trên tay các cô gái ai ai cũng đều cầm theo ly trà sữa, hắn mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.

"Dạ."

Không thể không nói, giá trị nhan sắc cao ngất đi kèm với biểu cảm ngơ ngác của hắn quả thực nom vừa dụ dỗ lại vừa thanh thuần.

Du Đường cảm thấy trái tim mình hình như mới bị mũi tên cắm phập vào, cầm lòng không đặng vươn tay xoa vuốt mái tóc mềm mại của đối phương, sau đó mới chạy đi mua trà sữa.

Trong thời gian chờ đợi, Ngụy Mặc Sinh ngồi ở hàng ghế chờ, cầm di động lướt xem tài liệu công việc do trợ lý mới vừa gửi cho hắn. Trước kia hắn chẳng thiết tha gì cái thân phận người thừa kế nhà họ Ngụy, luôn cảm thấy cái nhà mới nhận kia chẳng có tí mùi vị tình thân nào.

Nhưng hiện giờ Du Đường đã trở lại, hắn phải thử chấp nhận cuộc sống mới này, thử chấp nhận những người ở đó.

Du Đường cầm trà sữa đi ra, liền nhìn thấy Ngụy Mặc Sinh đang lật xem từng tờ tài liệu, nhất thời thấy hơi phiền muộn. Y rút điện thoại ra, lén chụp trộm bức ảnh, sau đó mới đưa trà sữa qua cho hắn: "Anh đã tìm hiểu qua rồi."

"Trà sữa đậu đỏ của quán này là ngon nhất đó."

Ngụy Mặc Sinh cất điện thoại vào túi, nhận lấy ly trà sữa, lại nhìn thấy bên tay kia của Du Đường đang cầm một ly trà trái cây.

Cắm ống hút vào ly trà sữa, thử hút một ngụm, vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng khiến hắn thỏa mãn híp cả mắt lại, nom chẳng khác gì con mèo con được người cưng nựng yêu chiều.

"Ngon không?" Bên cạnh truyền đến tiếng của Du Đường, Ngụy Mặc Sinh gật đầu: "Ngon lắm, đậu đỏ cũng rất ngon."

"Cho anh nếm thử miếng nào." Du Đường làm lơ đám người chỉ trỏ chung quanh, nắm nhẹ cổ tay Ngụy Mặc Sinh, cúi đầu uống một ngụm, lại đưa ly trà trái cây qua cho hắn: "Nếm thử của anh nữa này."

Ngụy Mặc Sinh hơi kinh ngạc, bởi lẽ hai người họ đang dựa vào rất sát nhau, lại đang ở nơi công cộng. Lại vì diện mạo xuất sắc, nên hai người bọn họ tự nhiên trở thành tâm điểm sự chú ý của tất cả mọi người quanh đây.

Dưới ánh mắt tò mò nhìn ngó của người xung quanh, ngay cả động tác trao đổi đồ uống rất bình thường cũng làm cho tim đập nhanh như trống.

Gò má trắng ngần dần dần ửng hồng lên, Ngụy Mặc Sinh vội vội vàng vàng hút đại một ngụm trà trái cây, lại quay đầu cắm cúi uống ly trà sữa của mình, nỗ lực cúi đầu để tóc mái rủ xuống che khuất đi đôi mắt, nhìn ngây ngô không nói nên lời.

"Thẹn thùng?" Du Đường cười khẽ: "Lúc ở nhà em có thế đâu."

Còn cố ý trêu hắn: "Chẳng phải em từng bảo rằng sẽ thực hành với anh mấy thứ trong đồng nhân viết sao? Làm thế nào mà đột nhiên trở nên ngây thơ như vậy?"

"Mạnh miệng lắm nhỉ, nào là rừng cây, nào là suối nước nóng, nào là đồng phục? Đều đi đâu hết cả rồi....hửm?"

Âm cuối cùng được cố ý ngâm nga kéo dài ra, mang theo ý lả lơi dụ hoặc, khiến cho sống lưng Ngụy Mặc Sinh tê dại, giờ thì ngay cả trà sữa cũng hút không vào được nữa.

Bàn tay bóp cái ly âm thầm gắng gượng khống chế bản thân, đôi mắt hoa đào dần dần tối đi, bất kỳ tên đàn ông nào cũng không thể chịu đựng nổi khi người yêu trêu ghẹo trắng trợn như thế.

Hắn cũng không phải ngoại lệ.

Không thể không nói phép khích tướng này của Du Đường vô cùng có hiệu quả, trực tiếp bức ép Ngụy Mặc Sinh nóng rực hết cả người. Hắn nắm lấy tay Du Đường, kéo y tới hành lang an toàn, đè người lên tường, chóp mũi cạ vào nhau, hơi thở giao hòa, nóng bỏng si mê.

Tiếng tim đập thình thịch càng lúc càng lớn, tại góc khuất ở hành lang nơi mà CCTV không chiếu tới, Ngụy Mặc Sinh ép sát vào người Du Đường.

"Không phải trong rừng, cũng không phải suối nước nóng....."

"Mà là hành lang an toàn bên trong trung tâm thương mại....." Ngụy Mặc Sinh chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, cất giọng khàn khàn hỏi: "Anh thích không?"

Du Đường ngẩn người ra, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thành tựu vì đã ép Ngụy Mặc Sinh phải chủ động. Hơn nữa cảm giác lén lút sợ bị phát hiện làm adrenalin trong người bùng nổ, nỗi hưng phấn bí ẩn cùng khát khao dục vọng lặng lẽ bò lan khắp toàn thân.

Xem ra, tác dụng mà sợi tơ tình mang đến quả là vượt xa mong đợi, làm cho y càng lúc càng hư hỏng.....

Nghĩ đến đây, Du Đường vươn hai cánh tay, nhẹ nhàng câu lấy cổ Ngụy Mặc Sinh, kéo người ép sát rạt vào người mình, đồng thời hơi hơi ngửa đầu lên, chạm vào cánh môi mềm mại của hắn.

Khe khẽ thì thầm: "Thích chứ."

"Thích không chịu được...."

-----

editor anh quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top