Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (22)

Giang Tần Phong hoàn toàn hóa thành tượng đá đứng cứng ngắc tại chỗ, anh vốn dĩ không thể ngờ rằng Lâm Mặc sẽ hành động như vậy.

Điều này đã vượt quá sự hiểu biết của anh về tính cách từ trước đến giờ của cậu.

Mà việc đáng sợ nhất lại chính là, sau khi nghe câu hỏi của cậu, ngọn lửa dục vọng lại bắt đầu hừng hực bùng lên, thiêu cháy lý trí của anh.

Thân thể không còn nghe theo sự chỉ đạo của đầu óc, dần dần rạo rực. Thái dương thậm chí còn lấm tấm mồ hôi. Trong đầu anh hiện giờ chỉ còn lại hình ảnh khóc thút thít, khản giọng xin tha của Lâm Mặc ở trong giấc mơ.

"Tôi....." Anh nỗ lực điều chỉnh nhịp thở, nghiêng đầu quay sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Lâm Mặc.

Nhưng đối phương lại càng kề sát vào người anh, hơi thở nóng rẫy phả vào lồng ngực trần trụi, hương sữa tắm thoang thoảng vấn vương chui vào xoang mũi, làm anh có muốn trốn tránh cũng không thể.

Anh nói: "Thực ra tôi không nhớ rõ lắm."

Lâm Mặc cười nhạt, vươn tay vặn cằm Giang Tần Phong, ép anh phải nhìn thẳng vào mình, cậu hơi ngửa đầu, cánh môi gần như dán vào môi Giang Tần Phong, hỏi: "Vậy có cần tôi giúp anh nhớ lại rõ ràng hết thảy hay không?"

Giang Tần Phong bị bắt phải nhìn thẳng cậu, lại đột nhiên sửng sốt. Bởi lẽ khi thấy rõ gương mặt Lâm Mặc, từ tai phải đi xuống đến cổ, trên xương quai xanh của cậu đầy rẫy những dấu vết ái muội.

Đầu óc kêu ong ong, cơn lửa giận không tên bùng lên cháy ngùn ngụt trong lòng.

Ngay cả Lâm Mặc nói gì đó, anh cũng chẳng kịp suy xét, đến khi định thần lại thì đã anh đã đè cậu ngã ngửa trên đệm. Nhưng lần này anh không hề hoảng loạn tránh né, mà là duy trì tư thế hai tay chống hai bên cơ thể Lâm Mặc, vây khốn cậu bên trong, bàn tay đầy chai sạn miết lên những vệt đỏ kia, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng hỏi: "Đây, là, cái, gì?"

Giờ khắc này, anh thậm chí quên mất quy củ anh tự đặt ra cho chính mình, rằng anh không có tư cách hỏi đến những việc này.

Chỉ là ánh mắt tàn nhẫn như muốn giết người, trong đầu nổi lên ngọn lửa cháy ngùn ngụt đáng sợ, anh gằn giọng hỏi lại lần nữa: "Có phải Cố Tầm không?"

Lâm Mặc ngơ ngác đôi chút, khóe môi chợt cong lên, cậu nhoẻn miệng cười.

"À, giờ anh mới phát hiện sao?"

Cậu trả lời Giang Tần Phong: "Đúng vậy, là Cố Tầm làm."

"Hai người chúng tôi đêm hôm qua ở câu lạc bộ Lăng Yên....." Cậu bắt lấy bàn tay Giang Tần Phong, cọ nhẹ vào lòng bàn tay thô ráp của anh, cố ý thì thầm kiểu ái muội: "Anh biết mà."

Kỳ thật, sáng nay tỉnh dậy cậu đã nhìn thấy những dấu này, còn tức giận mắng chửi Cố Tầm một trận vì bày trò đùa vớ va vớ vẩn.

Hiện giờ, nhìn thấy Giang Tần Phong vốn dĩ cứng đầu dầu muối không ăn lại bởi vì thế mà lộ ra những sự phẫn nộ khác hẳn ngày thường, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, cậu cũng không ngại tóm lấy cơ hội này, xem đây là cánh cửa đột phá, bèn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

"Vì sao cậu lại làm vậy?!" Giang Tần Phong khiếp sợ hỏi Lâm Mặc.

Lâm Mặc rất ít khi nói dối, đặc biệt sẽ không bao giờ lừa gạt anh, bởi thế nếu như cậu đã nói vậy, tức là đã xảy ra chuyện này!

Lửa giận thổi quét toàn thân, Giang Tần Phong gần như không khống chế được cảm xúc của bản thân, lực tay cũng theo đó mà mạnh lên, khiến cho Lâm Mặc phát đau, cậu cười nói: "Uống nhiều quá không kìm chế được."

"Hơn nữa người khác thật ra cũng không tồi, ở phương diện kia cũng rất dịu dàng. Lần này tôi qua đêm cùng Cố Tầm, tính đi tính lại không hề thiệt...."

"Cậu sao có thể làm ra chuyện này!" Giang Tần Phong chưa bao giờ tức giận đến mức này, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch, quá nhiều cảm xúc không tên dồn nén trong tim không cách nào phát ra ngoài.

"Chỉ dựa vào một câu uống nhiều quá, thế là, mặc cho Cố Tầm thích làm gì thì làm! Cậu là đàn ông! Cố Tầm cũng là đàn ông! Cậu như vậy thì làm sao mà đối mặt với cô Triệu được?!"

"Thế thì thôi không đối mặt nữa là được chứ gì." Lâm Mặc vẫn cười tươi như không, bình tĩnh kể lại mọi việc: "Hôm nay tôi không hề gặp cô Triệu."

"Phỉ Phỉ giúp tôi từ chối cô ấy."

"Hơn nữa tôi cũng đã thừa nhận với cô ấy rằng tôi thích đàn ông, sau này tôi sẽ tìm cơ hội ngả bài với ba mẹ."

Cậu nói với Giang Tần Phong: "Cho nên, về sau nếu còn đi xem mắt thì tôi sẽ chỉ xem mắt với đàn ông mà thôi."

"Tôi cũng sắp 30 tuổi rồi, không có người yêu cũng không phải thầy tu, tại sao tôi lại phải sinh hoạt khổ hạnh ngày ngày đêm đêm cô đơn chiếc bóng."

"Cố Tầm không tồi, đẹp trai dáng ngon, giọng nói đặc biệt dễ nghe, tuy rằng có hơi thô lỗ tục tằn, nhưng mà khi ở trên giường lại cực kỳ dịu dàng."

"Chúng tôi còn là bạn bè thân thiết đã mười mấy năm, ba mẹ tôi dù có không đồng ý tôi cùng những người khác, thì cũng sẽ đồng ý tôi ở bên Cố Tầm."

"Thiên hạ thường nói thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nhưng mà ngọn cỏ gần hang này thơm ngọt như thế, làm sao tôi có thể nước phù sa chảy ra ruộng ngòai được?"

Cậu càng chém gió càng hăng say, còn chớp chớp mắt với Giang Tần Phong, cười hỏi: "Anh nói xem có đúng không, anh Tần Phong?"

Sắc mặt Giang Tần Phong chuyển từ đỏ sang trắng, cuối cùng xanh mét như tàu lá chuối, phẫn nộ giăng đầy con ngươi đỏ ngầu khiến người sợ hãi.

Anh không hiểu bản thân anh đang bị làm sao, nhưng giờ khắc này, anh lại rành mạch biết được điều anh muốn làm nhất hiện tại, đó là cầm dao thọc chết tươi Cố Tầm. Cảm xúc phẫn nộ phun trào vượt qua cả lý trí gần như hóa thành điên cuồng.

Cuối cùng Lâm Mặc cũng phát hiện ra trạng thái tâm lý của Giang Tần Phong không ổn, cậu ý thức được lời mình nói ra có phần quá đáng. Đang định nói thêm gì để giảm bớt bầu không khí căng thẳng hiện tại. Lại nghe thấy Giang Tần Phong đột ngột hỏi cậu:

"Cậu thích Cố Tầm sao?"

Tuy rằng phẫn nộ, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất nghiêm túc, làm cho Lâm Mặc có muốn nói dối cũng không dám, chỉ đành gập ghềnh trả lời qua loa cho xong chuyện: "Tôi.....cũng, cũng không thích cậu ta...."

"Vậy có nghĩa là, đêm qua hai người say rượu làm bậy, trên thực tế cậu chỉ muốn giải tỏa dục vọng mà thôi."

".....Tôi, tôi không....." Đối mặt với ánh mắt dọa người cùng sự chất vấn nghiêm túc của Giang Tần Phong, bao nhiêu khí thế ngang ngạnh từ nãy đến giờ của Lâm Mặc bỏ chủ mà đi không thương tiếc, chỉ có thể mơ hồ nói linh tinh để ứng phó.

Rốt cuộc thì giữa cậu và Cố Tầm làm gì có phát sinh cái gì đâu.....

"Cho nên, chọn tôi có được không?"

"Hả?" Lâm Mặc ngạc nhiên ngơ ngác nhìn anh, trong lúc nhất thời không hiểu anh đang nói gì.

Giang Tần Phong hỏi lại lần nữa: "Tôi nói là, tôi có thể thay thế cậu ta được không?"

Lâm Mặc:.....!!!

-----

editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top