Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (23)

Nỗi khiếp sợ qua đi, Lâm Mặc hoàn hồn, nhìn Giang Tần Phong, cõi lòng chợt bình tĩnh trở lại, hỏi anh:

"Anh Tần Phong, bây giờ anh đang lấy thân phận gì để đưa ra yêu cầu với tôi?"

Giang Tần Phong sửng sốt, lúc này anh mới bừng tỉnh ý thức được bản thân vừa nói ra điều gì. Rõ ràng người cố gắng đẩy cậu ra là anh, nhưng vì cớ gì sau khi biết được chuyện giữa Lâm Mặc và Cố Tầm, biết được Lâm Mặc lên kế hoạch ngả bài với người nhà, anh lại nói ra lời như vậy.

Tựa như.....sợ người trước mắt bị cướp đi....

Mạnh miệng nói sẽ báo ân? Mạnh miệng tuyên bố sẽ không can thiệp?

Suy nghĩ của Giang Tần Phong hỗn loạn, anh thả Lâm Mặc ra rồi ngồi dậy, sắc mặt có hơi tái nhợt.

"Tôi ở bên Cố Tầm, là bởi vì Cố Tầm có tình cảm với tôi." Lâm Mặc cũng ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, với tay lấy bao thuốc và bật lửa trên tủ đầu giường, châm điếu thuốc, rít một hơi dài, trầm giọng nói: "Nhưng anh đâu có thích tôi, việc gì lại phải thế?"

"Nếu anh cảm thấy đêm hôm đó chẳng qua chỉ là một lần ngoài ý muốn, hà cớ gì tôi cứ phải chấp nhất mãi."

"Vả lại, tôi để ý, anh Tần Phong thật ra....." Lâm Mặc cười nói: "Rất mâu thuẫn."

"Ngoài miệng nói không nhớ rõ, thế mà khi tôi ôm anh, anh lại không thể khống chế nổi nửa thân dưới. Hơn nữa sáng nay anh còn nhất quyết muốn kết thúc với tôi, vừa rồi lại tức giận khi thấy những dấu vết trên người tôi, thậm chí còn đưa ra lời đề nghị nực cười muốn thay thế Cố Tầm."

"Bản thân anh không cảm thấy khó coi sao?"

Từng câu từng câu sắc bén cắm thẳng vào trái tim Giang Tần Phong làm anh đau đớn khó thở, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

"Tôi....." Bàn tay Giang Tần Phong siết chặt thành nắm đấm, vô số hồi ức lũ lượt hiện lên trong đầu.

Khi Cố Tầm và Lâm Mặc cười nói sang sảng, sánh vai bước đi trên đường, mà anh chỉ giống như cái bóng lầm lũi bước theo phía sau cậu. Không hề có chút cảm giác tồn tại nào. Cũng không biết từ lúc nào, anh bắt đầu cảm thấy Cố Tầm chướng mắt.

Ký ức ba năm trước đây lần nữa hiện lên trong đầu như đoạn phim ngắn được phát lại.

Bữa tiệc rượu tối hôm đó, có rất nhiều tay ăn chơi trác táng ăn nói không lựa lời. Bọn họ trêu chọc Lâm Mặc. Hỏi cậu rằng có phải cậu thích Cố Tầm hay không mà hai người cứ suốt ngày đi chung với nhau? Mà Cố Tầm lại táo bạo cường thế có tiếng ở trong vòng, chỉ có trước mặt Lâm Mặc mới hiền hòa hơn đôi chút.

Còn nói rằng nếu hai người họ thật sự về với nhau thì nhóm người này đều không cảm thấy có gì kỳ quái, thậm chí còn mở tiệc ăn mừng.

Lúc ấy Lâm Mặc chỉ cười giả lả cho qua chuyện, không khẳng định cũng không chối bỏ.

Giang Tần Phong im lặng chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau đó anh lại uống thay cậu một ly rượu bị bỏ thuốc.

Lấy tác dụng của thuốc làm cái cớ, hoặc là muốn chứng minh điều gì, đoạt lấy cái gì, muốn chiếm lấy Lâm Mặc.....

Hơi thở của Giang Tần Phong càng lúc càng nặng nề, anh xoay người đi tới đầu giường cầm lấy cây bút máy.

Nhổ nắp bút, lộ ra đầu bút sắc nhọn, tay trái nắm chặt lấy cây bút, đột nhiên vung tay đâm thẳng vào lòng bàn tay phải, đầu nhọn dính máu cắm xuyên qua mu bàn tay lộ ra ngoài!

"Anh điên à?!" Lâm Mặc hoảng hốt mất hồn mất vía, vội vàng nhảy xuống giường, giữ chặt lấy bàn tay bị Giang Tần Phong dùng bút máy đâm xuyên, đôi con ngươi nháy mắt đã đong đầy nước mắt.

"Để tôi đi lấy hộp sơ cứu!"

Lại bị Giang Tần Phong giữ chặt.

Ngay sau đó, người đàn ông cao lớn quỳ gối xuống bên cạnh cậu, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh vì đau, sắc môi trắng bệch như giấy.

Nhưng điều may mắn là, nỗi đau đớn thể xác rốt cuộc thì cũng bao trùm lên nỗi hổ thẹn trong lòng.

Có thể khiến anh mở miệng thừa nhận tình cảm của mình với Lâm Mặc.

"Chuyện xảy ra ba năm trước đây, là do anh quá ghen ghét đố kỵ....."

Máu tươi nhỏ giọt trên sàn nhà, từng giọt từng giọt rơi xuống tí tách, nện vào lòng Lâm Mặc.

"Có chuyện gì từ từ nói, xử lý miệng vết thương trước đã!" Lâm Mặc vội vã nói với Giang Tần Phong: "Xử lý vết thương xong thì tới bệnh viện rồi nói tiếp được không!"

Nhưng tay trái của Giang Tần Phong tựa như vuốt sắt, đốt ngón tay thô cứng nắm chặt cổ tay Lâm Mặc, không cho cậu giãy ra.

"Đêm hôm đó, là anh cố ý....."

"Anh nghe bọn họ gán ghép em với Cố Tầm, anh nghĩ đến chuyện em và Cố Tầm sẽ đến với nhau, mà anh chỉ có thể vĩnh viễn đứng sau lưng nhìn theo hai người, chỉ được phép bảo vệ em...."

"Lúc đó, không hiểu tại sao, anh......" Giọng Giang Tần Phong nghẹn ngào, anh thốt lên: "Rất khó chịu."

Lâm Mặc giật mình lặng người tại chỗ, phảng phất như không thể tin được vào tai mình, cậu rũ mắt nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt.

Tấm lưng vốn dĩ thẳng thắn nghiêm nghị, giờ phút này lại bị gánh nặng trầm trọng đè ép uốn cong, hiện ra vài phần đáng thương hiếm thấy.

"Hai người là mây cùng tầng, mà anh chỉ là người ngoài, nhận công việc làm trợ lý cho em để báo đáp tình nghĩa cha mẹ em năm xưa."

"Hai người còn là bạn bè thân thiết từ khi còn nhỏ, em và cậu ta quen biết nhau sớm hơn anh nhiều."

"Hai người có rất nhiều đề tài có thể trò chuyện cùng nhau."

"Em luôn luôn tâm sự mọi chuyện với cậu ta....."

"Khi đó anh không hiểu tình cảm của chính mình, thậm chí không hiểu cảm xúc của anh khi đó là ghen tuông.....cho nên mới gây ra sai lầm, làm tổn thương em...."

"Anh là tên súc sinh đáng chết....." Mặt mày Giang Tần Phong trở nên mềm yếu, anh nói: "Sau khi làm ra chuyện đó, anh lại trốn tránh hiện thực, lựa chọn quên đi tất cả, lại tự cho là đúng mà luôn đẩy em ra xa, việc này chứng minh anh quả thực giống y như lời em nói, là đồ hèn, đồ rùa rụt đầu nhát cáy....."

"Anh biết anh như vậy, không xứng để thích em."

"Nhưng mà...." Anh ngửa đầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng chấp nhất nhìn chăm chú vào Lâm Mặc, tựa như gom góp toàn bộ dũng khí cả đời, căng thẳng trong chốc lát, mới tiếp tục nói: "Anh không muốn nhường em cho bất kỳ ai!"

"Cố Tầm không được, cô Triệu không được, những người mà phu nhân giới thiệu cho em sau này cũng không được! Chính em muốn hẹn hò với người đàn ông khác càng không được!"

"Anh biết anh không có quyền lực, cũng không có năng lực ngăn cản em, nhưng anh vẫn muốn thử một lần!" Giang Tần Phong khí phách nói:

"Là anh có lỗi với cha mẹ em! Cho nên lửa giận của bọn họ hãy để anh đón nhận! Anh sẽ nói với bọn họ tất cả, và anh tuyệt đối sẽ không nhường em cho bất kỳ kẻ nào!"

Lần này Lâm Mặc hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Mùi máu tươi trong phòng càng ngày càng nồng, chui vào xoang mũi, làm Lâm Mặc rõ ràng nhận thức được hết thảy những gì vừa nghe thấy không phải đang nằm mơ.

Từ lúc Giang Tần Phong tự thương tổn bản thân, đến khi anh quỳ xuống, đến khi anh thốt lên những lời kia, đều khiến Lâm Mặc ngỡ ngàng vì sợ hãi.

Nhưng dòng suy nghĩ miên man, những rối rắm giãy giụa trong tâm khảm cậu tựa hồ đều tan biến theo từng lời từng chữ của anh.

Thật lâu sau, cậu mới quay mặt đi, vươn tay lau vội đi nước mắt ướt nhòe trên má.

"Anh đứng lên trước đã."

Lâm Mặc mím môi, một tay nâng Giang Tần Phong dậy, nói: "Chúng ta đi bệnh viện."

Giang Tần Phong lúc này mới đứng lên, tay phải đong đưa, máu tươi dính khắp ngực và đùi. Nhưng anh lại không hề rên đau tiếng nào, tự nhiên như thể không hề bị thương, chỉ nhỏ giọng nói với Lâm Mặc: "Xin lỗi em."

Trong lòng Lâm Mặc vẫn còn hơi giận, cậu im lặng lau sạch máu dính trên người Giang Tần Phong, lại giúp anh mặc lại quần áo.

Lúc xỏ quần, Giang Tần Phong muốn tự mặc, Lâm Mặc không chịu, hãy còn khuỵu gối khom lưng mặc vào cho anh. Hành động của cậu làm Giang Tần Phong cảm thấy có chút thẹn, vô thức rụt rụt chân lại.

Mà khi Lâm Mặc đứng dậy, lặng lẽ nâng tay áo xoa xoa mặt, xoay lưng về phía anh, cất giọng nghèn nghẹn: "Em sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy."

Giang Tần Phong dự liệu sẵn câu trả lời này, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy Lâm Mặc nói:

"Nhưng mà, em sẽ cho anh một cơ hội để bồi thường."

"Cơ hội gì?"

"Từ hôm nay trở đi, hai chúng ta sẽ lấy thân phận hai người yêu nhau, bắt đầu lại lần nữa."

"Anh có đồng ý không?"

Giang Tần Phong ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Mặc.

Lại chỉ có thể nhìn thấy cái gáy trắng ngần hơi phiếm hồng, bả vai khẽ run rẩy có chút cô đơn khiến đáy lòng anh chợt lên men cay cay.

Anh gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Anh đồng ý."

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top