Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (24)

Mà bên kia, Du Đường đã tắm rửa sạch sẽ, rũ sạch mỏi mệt của cả một ngày, quấn khăn lông đi ra khỏi phòng tắm, trên đỉnh đầu phủ một chiếc khăn mặt.

"A Sinh, anh tắm xong rồi." Du Đường gọi với ra Ngụy Mặc Sinh đang ngồi trước bàn ôm laptop xem tài liệu.

Ngụy Mặc Sinh gấp laptop lại, đứng dậy, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Du Đường ở trần, quanh hông chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm.

Thân thể này không cường tráng vạm vỡ như thân thể đời trước của y, chỉ có một lớp cơ bắp mỏng phập phồng, nhưng cũng không hề gầy nhỏ yếu ớt.

Vai rộng eo thon, tuyến nhân ngư kéo dài xuống dưới khăn tắm......

Cưỡng ép đầu óc bình tĩnh trở lại, Ngụy Mặc Sinh đi qua, ỷ vào chiều cao vượt trội, đặt tay lên chiếc khăn phủ trên đỉnh đầu Du Đường, nhẹ nhàng lau khô tóc cho y.

Tầm mắt lại dừng trên cánh cửa phòng tắm nửa mở nửa khép, nói: "Đường Đường, tuy rằng em cảm thấy căn nhà này cũng rất tốt, thế nhưng kỳ thật em vẫn muốn chuyển sang nơi ở rộng rãi hơn một chút, như vậy thì không gian hoạt động cũng sẽ lớn hơn."

Du Đường được hầu hạ cẩn thận, thỏa mãn nâng mí mắt dò hỏi: "Hở? Không gian hoạt động gì cơ?"

"Chính là....ừm....." Ngụy Mặc Sinh mím môi, nói: "Em muốn đổi sang nhà có phòng tắm lớn hơn, tốt nhất là loại phòng tắm có thể đặt được bồn tắm. Như vậy thì chúng ta có thể tắm chung."

Du Đường chớp chớp mắt, hiểu được ý của người kia, liền bật cười khúc khích, nhích người tiến thêm một bước, một chân vừa vặn chen vào giữa hai chân của Ngụy Mặc Sinh, bờ ngực trần dán sát vào lớp áo ngủ mỏng manh, ngửa đầu cong mắt nhìn hắn, nói: "Thật ra, hiện giờ cũng có thể tắm chung mà."

"Chỉ cần em muốn là được...."

Ngón tay xoa nhẹ hầu kết Ngụy Mặc Sinh, cảm thụ được rung động rất nhỏ, giọng nói Du Đường đầy ái muội, mang theo mê hoặc nhàn nhạt.

Y hỏi nhỏ: "À mà, dù cho có tắm chung đi chăng nữa. Em có đảm bảo được bản thân sẽ không xấu hổ nhát cáy rồi lại cắp đuôi bỏ chạy không?"

Chỉ một câu mà lại khiến Ngụy Mặc Sinh nóng hết cả người.

Hồi ức lúc ban ngày ở hành lang an toàn trong trung tâm thương mại lại tái hiện rõ ràng ngay trước mắt, hắn bắt lấy bàn tay đang trêu chọc hầu kết mình, kéo lên vòng qua cổ hắn, dùng chính hành động thể hiện cho Du Đường biết rằng "Em còn lâu mới chạy."

Nhiệt độ trong nhà càng lúc càng nóng lên, bầu không khí xung quanh trở nên ái muội rạo rực, thế nhưng ngay lúc này, Ngụy Mặc Sinh lại bị đẩy sang một bên.

"Đi tắm đi kìa." Du Đường thấy Ngụy Mặc Sinh nghẹn đến đỏ hồng cả người, khoái chí đi vượt qua người hắn, mở tủ lấy áo ngủ tròng vào, tắt đèn điện trong nhà, chỉ để lại một bóng đèn ngủ trên đầu giường, bò lên giường nằm đắp chăn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Vì thế, chờ đến khi Ngụy Mặc Sinh tắm rửa xong ra tới nơi, cái tên tồi tệ vừa mới trêu chọc hắn lại đang thoải mái dễ chịu nằm ngửa trong chăn ấm nệm êm, mặc kệ chẳng thèm quan tâm tới tâm trạng hưng phấn mong chờ của hắn.

Chỉnh nhiệt độ điều hòa lên vài độ, lại hẹn giờ báo thức xong thì Ngụy Mặc Sinh mới nhấc một góc chăn lên, rón rén nằm lên giường, chăm chú lắng nghe nhịp thở của Du Đường.

Trong chốc lát, hắn phát hiện đối phương đang giả vờ ngủ, bèn cười tủm tỉm, vươn ngón tay chọc chọc vào eo Du Đường.

"Đường Đường, anh ngủ rồi à?"

Du Đường nằm im không trả lời, hắn cũng không vội, mà là vươn đôi tay, chuẩn bị tư thế ở sau lưng y, khoa tay múa chân trong chốc lát, rồi nhanh chóng xuất kích!

Bắt đầu điên cuồng chọc lét nách của tay đàn ông tồi nào đó!

"!!!!"Du Đường bật nảy người lên như con tôm: "Á, ha ha ha ha , đừng, đừng mà, dừng lại, được rồi! Đủ rồi!"

Du Đường không ngờ hắn sẽ làm vậy.

Y bị chọc lét cười không ngừng được, người vặn vẹo lăn lộn như con sâu, muốn hất tay Ngụy Mặc Sinh ra lại không có sức mà chống cự, chỉ có mặc cho đối phương vần vò, cười đến độ đau sóc hông.

"Xin em đi, Đường Đường." Ngụy Mặc Sinh đắc ý cười ha ha, to gan lớn mật đưa ra yêu cầu: "Xin em đi rồi em tha cho."

"???"Du Đường tức muốn chết mà không ngừng cười được, thầm nghĩ nhóc con này quả là bản lĩnh! Nay còn dám uy hiếp cả mình!

Nhưng mà đại trượng phu co được giãn được, quân tử báo thù mười năm không muộn, chung quy y vẫn chịu thua xin tha: "A Sinh, xin em, xin em mà, tha cho anh, tha cho anh đi mà, được không?"

Ngụy Mặc Sinh nghe được tiếng cầu xin nghẹn ngào pha lẫn mềm mại mê hoặc, mới khựng lại chốc lát, nhìn kỹ người trước mắt đã cười đến mệt nhoài, ôm chăn xụi lơ trên giường, mồ hôi trong suốt chảy từ vầng trán xuống thái dương, vành mắt ửng đỏ, con ngươi màu nâu nhạt như được mạ thêm một tầng hổ phách sáng trong.

Vốn dĩ đang cười vui vẻ bởi trò đùa, Ngụy Mặc Sinh bỗng nhiên im bặt đi, ánh mắt trở nên nguy hiểm khó dò.

Hắn cúi sát vào người Du Đường, vòng tay qua ôm chặt người y, hôn lên cần cổ hơi mướt mồ hôi, lẩm bẩm: "Anh à, anh thơm quá...."

Nhưng mà, ngay sau đó, bụng đột nhiên bị khuỷu tay Du Đường thụi trúng!

Ngụy Mặc Sinh trợn trắng mắt ôm bụng ngã sang bên cạnh, ngước đôi mắt hoa đào lúng liếng ngấn nước nhìn y chằm chằm, cực kỳ tủi thân mà lên án: "Đường Đường, anh đánh mạnh thế, đau quá à ~"

Du Đường đương nhiên biết mình ra tay nặng nhẹ thế nào, biết hắn giả vờ đau, bèn vươn hai tay nhéo má Ngụy Mặc Sinh, kéo dẹt thành cái bánh bao, cười tủm tỉm nói: "Ai cho em lá gan chỉnh anh, hửm? Còn dám bắt anh xin em tha? Là Lương Tịnh Như (*)cho em dũng khí sao?"

(*)Lương Tịnh Như: ca sĩ hát bài "Dũng khí".

Y cười lạc cả giọng, bụng cũng đau, hiện giờ cả hai người biến thành một đôi cùng chung cảnh ngộ. Du Đường nằm phịch xuống giường, nghiêng người, tiếp tục giày vò xoa tròn bóp dẹp hai cái má của Ngụy Mặc Sinh, khiến cho giọng nói của hắn cũng bị đè ép đứt quãng: "Ai bảo anh....giả bộ ngủ."

"Mạnh miệng....bảo.....này kia......bảo em....đi tắm....không....chịu chờ em."

"À, lại còn kiện cáo?" Du Đường bật cười, nhướng người lên, mổ chóc mấy cái lên trán Ngụy Mặc Sinh để an ủi hắn: "Hiện giờ có còn thấy ấm ức tủi thân nữa không?"

"Tủi chứ, tủi muốn chết luôn!" Ngụy Mặc Sinh được đằng chân lân đằng đầu, quyết tâm không bỏ qua, hắn nói: "Hôn mỗi cái trán thế thôi à, không đủ đền bù cho tâm hồn bị tổn thương của em!"

Du Đường nhướng mày, lại nhướng lên hôn hôn mũi hắn: "Được chưa?"

"Chưa!"

Nụ hôn lại đậu lên gò má.

"Chưa đủ!"

Lại hôn lên cằm.

"Vẫn chưa!"

Lần này Du Đường không chiều hắn nữa, trực tiếp xoay người nhắm mắt ngủ: "Chưa thì thôi."

Nhưng gương mặt giấu trong chăn lại đong đầy nét cười, ban nãy y cố ý không hôn môi, cảm giác giày vò được Ngụy Mặc Sinh quả thực quá sung sướng!

Y muốn xem thử xem tiếp theo đây hắn sẽ xử lý kiểu gì.....

Đang thầm đắc chí thì đột nhiên sống lưng Du Đường hơi rờn rợn, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, y đã bị Ngụy Mặc Sinh vừa mới giả vờ nhõng nhẽo tủi thân kia mạnh mẽ lật ngửa người ra như lật cá.

Chiếc chăn bông mềm mại bị hất bay tung lên giữa không trung, đến khi rơi xuống đã bao phủ lên cơ thể cả hai người.

Dưới lớp chăn phủ kín, cổ tay Du Đường bị khóa chặt, ấn sâu vào đệm mềm, bị nụ hôn nồng nhiệt đầy hung ác của người kia tước đoạt hơi thở.....

-------

Editor Anh Quan

Cái gì mà tắt đèn rồi đến sáng mai luôn vậy trời.... thôi có gì mấy b tự tưởng tượng đi nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top