Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (25)

Trong bệnh viện, Giang Tần Phong nằm trên giường bệnh, Lâm Mặc nằm ở giường phụ được kê thêm dành cho người chăm bệnh. Hai người không về nhà mà quyết định ở lại bệnh viện một đêm.

Tắt đèn điện trong phòng bệnh, Lâm Mặc nghiêng người nằm xoay về hướng của Giang Tần Phong, mắt nhìn đăm đăm vào bàn tay phải đã được băng bó cẩn thận của anh, hỏi nhỏ: "Sao anh lại dại dột như vậy?"

"Tay phải của anh vốn đã có vết thương cũ, lần này lại bị thương nặng, bác sĩ nói nếu như không chăm sóc cẩn thận thì về sau sợ là không cầm được vật nặng nữa."

Bàn tay phải của Giang Tần Phong đặt bên ngoài chăn, sắc môi vẫn hơi nhợt nhạt, anh im lặng thật lâu sau mới nói: "Bởi vì anh nhớ tới đêm hôm đó là anh cố ý thương tổn em, hơn nữa, ba năm qua anh còn không hề có bất kỳ động thái gì, để em khổ sở ba năm liền."

"Anh biết anh sai rồi, chẳng qua nhất thời không biết làm thế nào để tự trừng phạt bản thân, cho nên mới dùng bút máy."

Khoảnh khắc ấy, anh chợt nhận ra, dù cho anh có van xin Lâm Mặc trừng phạt trả thù anh thì cậu cũng sẽ không làm vậy.

Mà anh lại chẳng cách nào tha thứ cho bản thân, cho nên chỉ có thể dùng nỗi đau đớn để chuộc tội, và hơn nữa là để đánh thức chính mình.

Cái gọi là đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì nhất định phải làm đến cùng, anh cũng là dùng việc này như một loại dũng khí, dũng khí để nói hết lời trong lòng với cậu.

"Anh ngốc thật đấy à?" Lâm Mặc khẽ cắn môi, nói: "Ngày đó nếu em thật sự không muốn thì em đã cầm cái gạt tàn đập cho anh vào viện rồi, làm gì có thể để xảy ra chuyện gì?"

"Nói trắng ra, đêm hôm đó là anh tình em nguyện, nhưng cả hai ta đều rất cố chấp, hơn nữa đủ loại băn khoăn lo lắng mới làm đôi ta chậm chạp không hiểu được nhau nhiều năm như vậy."

"Cho nên....." Lâm Mặc ngượng ngùng liếc mắt sang chỗ khác, nói: "Anh đừng cảm thấy có lỗi với em. Đều đã nói hết với nhau rồi, tất cả mọi chuyện cho qua đi thôi."

"Ừ."

Đêm nay, những lời của Giang Tần Phong đã là cực hạn mà anh có thể biểu đạt, hiện giờ có thể thấy được thái độ của Lâm Mặc đối với anh đã không còn lạnh nhạt dửng dưng, mà quay trở lại như ngày xưa, dịu dàng kiên định lại ấm áp.

Nhưng ngược lại, anh chợt nghĩ đến Cố Tầm, mặt mày lại ủ rũ như đưa đám.

Do dự thật lâu, anh mới nói: "Em và Cố Tầm....."

Nói đến đây, anh dừng lại, im lặng hai ba giây mới tiếp tục nói: "Chỉ có lỡ lần đó, sau này chỉ làm bạn bè với nhau thôi, được không?"

Lời này mơ hồ không rõ ràng, nhưng Lâm Mặc nháy mắt đã hiểu ý tứ trong đó, cậu hết hồn suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Tự đào hố chôn mình, giờ thì toang!

Lúc ấy chẳng qua là cậu nói bừa nói bậy, kích thích lòng ghen tuông của Giang Tần Phong, cho nên mới kéo Cố Tầm ra làm bia đỡ đạn!

Người khác không biết nhưng cậu biết, Cố Tầm là thẳng nam sắt thép còn thẳng hơn cả cột điện!

Hơn nữa hình như gã còn thầm yêu cô nàng nào đó rất lâu mà chưa dám thổ lộ!

Thường ngày gã ta còn trong sạch hơn cả nước tinh khiết!

Nếu như chuyện cậu nói bậy nói bạ mà đến được tai Cố Tầm, liệu là gã ta có xách gậy tới đánh chết cậu rồi chôn luôn không?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Lâm Mặc đảo qua đảo lại mấy chục lượt, trong lòng phảng phất có mấy trăm con kiến bò lổm nhổm, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Tuy rằng trong phòng bệnh có hơi tối tăm, nhưng Giang Tần Phong vẫn thấy được biểu cảm thay đổi rõ nét trên mặt Lâm Mặc.

Anh lại cho rằng cậu đang rối rắm, trong lòng nhói lên đau đớn và chua xót, giọng nói cũng khản đặc khô khốc: "Dứt bỏ người kia, khó đến vậy sao?"

Anh nói: "Rõ ràng là chính em tự bảo rằng muốn chúng ta dùng thân phận người yêu, bắt đầu lại lần nữa...."

"!!!"Lâm Mặc ngửi thấy mùi ghen tuông chua lè trong câu nói của Giang Tần Phong, chớp mắt vài lần, tâm tình nháy mắt cất cánh bay thẳng lên trời!

"Không phải, thật ra, lúc nãy em lừa anh." Cậu quyết định nhân lúc sự việc còn chưa phát triển đến giai đoạn không thể khống chế, thẳng thắn thành thật khai sạch.

Giang Tần Phong sửng sốt, mờ mịt hỏi: "Lừa anh?"

"...... Dạ." Lâm Mặc nói: "Chẳng qua em chỉ là muốn lấy Cố Tầm ra để kích thích anh, thật ra giữa chúng em chẳng xảy ra chuyện gì cả."

"Thế những dấu vết trên cổ em ở đâu ra?"

"....Là tên Cố Tầm kia nhéo em." Lâm Mặc thành thật trả lời: "Tên đó đùa dai lắm, trước kia khi ở chung ký túc xá, cậu ta cũng hay bày trò như vậy. Chọc cho em tức điên, bởi thế nên mới có những tin đồn kia."

Nghe nửa câu đầu Giang Tần Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghe xong nửa câu sau sắc mặt của anh lại tối sầm đi.

"Hay bày trò như vậy?"

"Dạ, nhưng mà anh yên tâm, lần nào em cũng chỉnh cậu ta một trận, xem như huề nhau."

"......" Miệng Giang Tần Phong đắng ngắt, anh gắng gượng hỏi: "Vậy rốt cuộc thì em xem cậu ta là gì?"

Lâm Mặc gần như không cần nghĩ ngợi, thốt ra hai chữ: "Bạn thân."

Cậu quan sát biểu tình đầy ghen tuông của Giang Tần Phong, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn, bèn nói tiếp: "Anh là anh, là người em yêu, cậu ta là bạn em, còn cả cha mẹ, em trai, em gái thân thương. Tất cả đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của em."

Giang Tần Phong hơi giật mình, chợt hiểu ra ẩn ý trong lời nói của cậu.

Tuy rằng tâm trạng bực bội vì ghen tuông vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng ngay khoảnh khắc này, anh lại cảm nhận được tầm quan trọng của anh ở trong lòng Lâm Mặc.

Không phải chỉ đơn thuần là trợ lý, là bảo vệ đi kè kè bên cạnh giúp đỡ cậu, mà là người anh, người thân, người yêu quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.

Khóe môi cong lên khẽ mỉm cười, Giang Tần Phong nhìn về phía người đang nằm đối diện, nói với cậu: "Ừ."

"Với anh mà nói, người nhà em cũng là người nhà của anh."

"Em là người quan trọng duy nhất cả đời này của anh."

"Dù cho tất cả mọi người đều phản đối chúng ta, anh cũng sẽ dùng chính sức mình giành lấy em, bảo hộ em cả đời."

Lâm Mặc chưa từng nghe qua Giang Tần Phong nói lời âu yếm, hiện giờ nghe xong, mặt mày trực tiếp đỏ lựng lên. Cậu vội vội vàng vàng rụt đầu vào trong chăn, chỉ để chừa ra một đôi mắt: "Cha mẹ em mà không chịu, em sẽ lôi kéo Phỉ Phỉ và Đường Bảo đi lý luận với hai người họ, nếu thật sự không được nữa, em sẽ xúi Đường Bảo lăn ra khóc rồi năn nỉ ỉ ôi, đảm bảo cha mẹ em sẽ mềm lòng....."

......

"Hắt xì!" Du Đường đột nhiên hắt xì một hơi rõ to, khiến cho Ngụy Mặc Sinh đang nằm đè lên người y giật mình ngừng lại.

Xốc chăn lên, Ngụy Mặc Sinh lần mò điều khiển điều hòa, vừa định nâng nhiệt độ lên, đã bị đè tay lại.

"Anh không sao, không lạnh đâu." Y còn đang nóng trong người đây này.

Du Đường nói: "Chắc là có ai nhắc thôi."

"Ừm." Ngụy Mặc Sinh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới buông điều khiển từ xa xuống, vừa định nói cái gì, người nằm dưới thân hắn đột nhiên cong đầu gối lên, cọ vào nơi khó nói, làm hắn đờ người ra.

Dục vọng trong mắt càng lúc càng đậm, hắn híp mắt nhìn Du Đường, biểu tình nom cực kỳ nguy hiểm.

Du Đường cũng chỉ cười cười, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, vệt đỏ lờ mờ chi chít trên cần cổ.

Đầu gối nhẹ nhàng đẩy đưa trái phải, hỏi hắn: "Có tiếp tục hay không đây?"

Trán Ngụy Mặc Sinh lấm tấm mồ hôi, đè lại cái đầu gối hư hỏng, cười nói: "Đương nhiên là tiếp tục rồi."

"Hơn nữa ngày mai là Chủ nhật, không cần phải dậy sớm, thời gian của chúng ta còn dài....."

Hắn cười khẽ, nụ cười tươi kia lại mang theo chút ác liệt gian xảo.

Làm Du Đường đột nhiên có ảo giác vừa nhìn thấy cái tên đại ma vương Ngụy Uyên.

Quả nhiên, không phụ sự kỳ vọng, kế tiếp, y nghe thấy Ngụy Mặc Sinh mở miệng nói:

"Đường Đường, chuẩn bị tinh thần chưa, chúng ta cùng thức đón bình minh...."

Du Đường:......!

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top