Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (30)

Ngụy Uyên luôn cho rằng bản thân là kẻ ác, nhưng Du Đường lại rõ ràng một điều, dù cho có trải qua bao nhiêu giông bão, dù cho có phải chịu đựng muôn vàn ác ý, trái tim của hắn vẫn luôn ngập tràn thiện lương thuần túy.

Là điều mà hầu hết mọi người không có.

......

Sau khi cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp, Vương Hi Vọng dường như thật sự được thiên thần chúc phúc. Bởi lẽ chỉ một thời gian ngắn sau đó, bệnh viện đã nhận được tủy xương hiến tặng phù hợp với cậu bé!

Ngày đó Vương Chí vui đến nỗi khóc hu hu không ngừng, Vương Hi Vọng bé tí còn phải ngồi bên cạnh vuốt tóc xoa lưng an ủi gã đàn ông cao to như gấu, nói: "Anh ơi, không khóc, không khóc, nín đi, nín đi."

Ngụy Mặc Sinh tới bệnh viện thăm Vương Hi Vọng, khi vừa gặp mặt, cậu bé quỳ hẳn một gối xuống đất, trịnh trọng nâng bàn tay hắn lên, hôn lên mu bàn tay, nghiêm túc trang trọng nói: "Thiên thần xinh đẹp, chị có thể chờ em lớn lên không?"

"Đến khi trưởng thành, nhất định em sẽ hỏi cưới chị về làm vợ ư...ưm....." Vương Chí nhảy chồm tới bịt miệng nó lại, run rẩy nói: "Nhóc con, đã nói bao lần rồi! Đó là anh trai! Không phải chị gái! Càng không thể bị nhóc con miệng còn hôi sữa như em cưới về nhà làm vợ!"

Không để cho Vương Hi Vọng có cơ hội phản bác, Du Đương đã kéo tay nó ra khỏi tay Ngụy Mặc Sinh, sau đó ngồi xổm xuống, nhoẻn miệng tươi cười hiền lành với cậu bé, dịu dàng nói: "Nhóc Hi Vọng à, anh cảm thấy hình như em đang bỏ qua cái gì rồi."

"Trước khi quen biết em, thiên thần xinh đẹp đã là người của anh từ lâu rồi."

"Hơn nữa anh đảm bảo với em, khi em còn chưa kịp lớn, anh sẽ cầu hôn em ấy, rồi sau đó bọn anh sẽ kết hôn, sẽ tổ chức tiệc cưới thật hoành tráng, đến lúc đó anh sẽ mời em làm tiểu hoa đồng rải hoa trong đám cưới, để em tận mắt chứng kiến tình yêu của bọn anh đơm hoa kết trái."

"Thế cho nên, em trai à, hết hy vọng đi."

Nói đến đây, toàn bộ gian phòng bệnh đều tĩnh lặng như tờ. Biểu cảm trên mặt ba người còn lại đều cực kỳ khiếp sợ, chỉ có mình Du Đường là đắc chí cười vô cùng vui vẻ, vô cùng sảng khoái.

Hơn nữa còn nắm tay kéo Ngụy Mặc Sinh để mượn lực đứng dậy, sau đó còn quay đầu lại khịa Vương Hi Vọng: "Nhóc con, nhớ phải tới ăn cưới đó nha ~"

Hai người đi thẳng một đường ra khỏi phòng bệnh, đi qua hành lang, bước vào thang máy, thẳng đến khi yên vị trong xe hơi, Ngụy Mặc Sinh đều không hề mở miệng nói chuyện.

Du Đường nghiêng đầu nhìn qua thì thấy cả khuôn mặt hắn đều đã chuyển sang màu hồng, từ trán đến xương quai xanh, chẳng khác nào con tôm luộc.

"A Sinh, em sao vậy?"

Ngụy Mặc Sinh như bị giật mình một chút, hắn quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả vành tai cũng chuyển sang màu hồng. Mười ngón tay thon dài đan vào nhau, vặn vẹo tới lui một lát, mới ngập ngừng hỏi.

"Đường Đường, vừa, vừa rồi ở trong phòng bệnh anh nói những lời này đó, em có thể lý giải thành, anh mới vừa cầu hôn với em sao?"

Du Đường hơi ngạc nhiên một chút, ngay sau đó thì cười híp cả mắt lại, sao cái dáng vẻ e thẹn ngập ngừng như cô vợ nhỏ của Ngụy Mặc Sinh lại đáng yêu thế cơ chứ.

"Em lại đây." Y vẫy vẫy tay.

Ngụy Mặc Sinh ngoan ngoãn nhướng người lại gần.

Một người ngồi ở ghế điều khiển, một người ngồi ghế phụ, cứ như thế dần dần tiến sát lại gần nhau. Du Đường chống một tay xuống ghế, hỏi hắn: "Nếu anh nói phải thì em có đồng ý không?"

"Cái này, cái này còn phải hỏi sao?" Ngụy Mặc Sinh nói: "Sao em có thể cự tuyệt được?"

"Nhưng mà....." Hắn do dự chốc lát rồi mới tiếp lời: "Trong nước vẫn chưa cho phép hôn nhân đồng giới."

"Vậy thì ra nước ngoài kết hôn, hết tuần trăng mật lại trở về, được không?"

Du Đường nói cực kỳ nhẹ nhàng, năm ngón tay cũng vươn về phía trước, kéo nhẹ lấy cổ áo Ngụy Mặc Sinh, hôn lên môi hắn.

"Dù sao thì, em là của anh, anh hỏi cưới trước rồi."

"Sao có thể để cho thằng nhóc con miệng còn hôi sữa kia chiếm tiên cơ được."

Ánh mắt Ngụy Mặc Sinh tối dần xuống, trong lòng sôi trào cuồn cuộn như vừa bật mở một lon soda có ga, hắn đảo khách thành chủ, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn dịu dàng kia.

Xe chưa khởi động nên điều hòa vẫn đang tắt, không khí trong xe vốn dĩ đã oi bức. Mồ hôi lấm tấm trên trán uốn lượn chảy xuống theo thái dương, hầu kết Ngụy Mặc Sinh cuộn lên cuộn xuống, hai bờ môi nóng rẫy quấn quýt lấy nhau.....

"Reng reng reng....."

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ ái muội trong xe.

Du Đường rút điện thoại ra xem thì phát hiện là Lâm Phỉ gọi tới, bèn đẩy Ngụy Mặc Sinh ra, bấm nhận cuộc gọi.

"Vâng? Chị hai ạ?"

Hơi thở của Ngụy Mặc Sinh vẫn còn dồn dập hổn hển, bị đẩy ra, lại lần nữa dính lên, nhẹ nhàng hôn mút cần cổ Du Đường, nom chẳng khác gì con mèo đang phê pha bạc hà mèo.

"Đường Bảo, ba mẹ biết chuyện của em với Ngụy Mặc Sinh rồi!" Lâm Phỉ nặng nề nói: "Hình như là bởi vì hai em giúp đỡ cậu bé Vương Hi Vọng kia, tin tức bắt đầu lan truyền đầy rẫy trên mạng, sau khi ba mẹ nghe phong phanh thì đã cho người điều tra về chuyện của em và Ngụy Mặc Sinh. Hiện giờ chắc ba mẹ đã tới thành phố A rồi đó."

Nói đến đây, Lâm Phỉ dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Hoặc là nói chính xác hơn, lấy năng lực hành động của mẹ, có lẽ bây giờ đã tới bệnh viện....."

Cô vừa dứt lời, trước đầu xe đã vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Du Đường và Ngụy Mặc Sinh kinh ngạc ngước lên nhìn.

Phát hiện trước đầu xe là hai vị nam nữ trong độ tuổi trung niên, quần áo sang trọng, đang cười tủm tỉm đứng nhìn hai người bọn họ. Mà lúc này Ngụy Mặc Sinh còn đang mềm oặt quấn vòng vòng lên người Du Đường như con bạch tuộc.

Bãi đỗ xe im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, bốn người tám con mắt nhìn nhau trân trối.

Du Đường và Ngụy Mặc Sinh nháy mắt tách nhau ra! Đồng thời mở cửa xe, cun cút đi xuống.

Đối mặt với tình huống bị bắt quả tang yêu đương với bạn trai tại trận, Du Đường quắn quéo một lúc mới ngập ngừng dò hỏi: "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"

Mẹ Lâm vẫn đang treo nụ cười hiền lành trên khóe môi, nhìn không ra chút tức giận hay mất bình tĩnh nào, bà đi qua, nhẹ nhàng xoa đầu con trai, hỏi lại: "Mẹ đến thăm cục cưng của mẹ không được sao?"

Mà ba Lâm cũng đang cười, tiến lên vỗ bôm bốp vào lưng Ngụy Mặc Sinh, sang sảng nói: "Ba đây là tới để gặp bạn trai của cục cưng nhà ta, cũng không được sao?"

Tiếng bàn tay kia vỗ vào lưng lớn đến mức Du Đường nghe thôi cũng thấy đau.

Thế nhưng Ngụy Mặc Sinh lại không hề có phản ứng đau đớn gì, ngược lại còn bị từ "Bạn trai của cục cưng nhà ta" làm cho hoảng hốt.

Sau khi hoàn hồn lại, hắn mới vội vàng tự giới thiệu: "Chào chú, chào cô ạ, cháu tên là Ngụy Mặc Sinh, là sinh viên khoa y trường đại học A, hiện giờ cháu đang nghiêm túc hẹn hò với Du Đường! Tình huống vừa rồi đều là cháu sai, về sau cháu nhất định sẽ chú ý nơi chốn hơn, chỉ mong cô chú đừng trách mắng Đường Đường!"

Hắn biết cả nhà họ Lâm đều vô cùng thương yêu Du Đường, mà bản thân mình vừa rồi lại không lý trí, thế mà dám làm thế ở trong xe hơi.....

Lại còn bị ba mẹ người ta bắt gặp.

Quả thực không có chỗ dung thân!

"Cô chú yêu thương Đường Bảo còn không kịp, sao có thể trách mắng nó được?" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mẹ Lâm lại sờ tay lên gáy Du Đường, véo một cái rõ đau, sau đó bóp chặt cổ y như bóp cổ gà, nói: "Đường Bảo, hôm nay dẫn bạn trai con tới chỗ Bích Thủy Loan của anh trai con cùng với ba mẹ, vừa hay anh con cũng đang ở thành phố A, lại gọi cả chị con tới nữa, người một nhà chúng ta tụ họp ăn bữa cơm đi."

Du Đường nào dám phản đối, vội vàng gật đầu lia lịa.

Lúc sau, mẹ Lâm gọi điện thoại cho tài xế, nhờ tài xế đánh xe tới gara công ty đón Lâm Phỉ. Còn hai người thì hè nhau chui lên xe Du Đường ngồi. Hơn nữa còn nhiệt tình kéo Ngụy Mặc Sinh ra ghế sau, mẹ Lâm ngồi bên trái, ba Lâm ngồi bên phải, tựa như hai thế lực hắc ám kẹp ở giữa. Tình huống ở ghế sau thực sự có hơi kinh dị.

Nhưng Du Đường cũng không dám ho he thêm gì, ngoan ngoãn khởi động xe chạy ra đường cái, thỉnh thoảng liếc gương để quan sát tình huống phía sau.

"Ngụy Mặc Sinh." Mẹ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Cô đã điều tra sơ qua về cháu."

"Cháu là con riêng của nhà họ Ngụy, năm hai mươi tuổi mới được đón về, trước đó cháu từng bị bạo hành gia đình liên tiếp mười bốn năm, năm lớp 1, cháu còn gây thương tích nặng nề cho bạn học."

"Cháu bị bắt bỏ học năm 18 tuổi, tới đăng ký đánh quyền anh ở sàn đấu ngầm trái phép, kiếm tiền đen, sau đó lại còn suýt đánh chết cha dượng."

"Sau khi cha dượng ngồi tù, mẹ cháu qua đời, cháu đã được một tay đấm quyền anh tên Du Đường giúp đỡ vượt qua khoảng thời gian khó khăn gian nan nhất."

"Cuối cùng, Du Đường qua đời, thời điểm cháu biết được chân tướng mọi việc, đã không ngừng tự sát trên dưới vài lần. Thậm chí còn uống cả thuốc độc."

"Từng việc, từng việc đều chứng minh rằng, cháu là người có tiền sử bạo lực, hơn nữa trạng thái cảm xúc của cháu cực kỳ không ổn định."

"Cháu đừng hiểu nhầm, cô chưa bao giờ kỳ thị hay phê phán cháu về bất cứ điều gì. Nhưng cô chỉ muốn hỏi cháu duy nhất một câu...." Mẹ Lâm nhìn thẳng vào mắt Ngụy Mặc Sinh, hỏi.

"Cháu có thể bảo đảm thời khắc đều có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân và cam đoan chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Đường Đường nhà cô chứ?"

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top