Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (33)

"Sao thế? Thấy tôi đến nên anh không vui à?" Cố Tầm trơ mắt nhìn nét cười nhàn nhạt trên gương mặt lạnh như đá của Giang Tần Phong dần dần biến mất, trong lòng đắc ý cực kỳ.

Dù cho Lâm Mặc đã kể với gã chuyện của hai người, nhưng mà cái tên Giang Tần Phong nhát cáy kia làm bạn tốt của gã đau lòng khổ sở ba năm, gã cũng không thể ngay lập tức bỏ qua cho anh được.

Nếu Giang Tần Phong ghen tuông với gã thì càng tốt, gã sẽ phát huy hết sức năng lực bản thân, lắc lư qua lại thật nhiều trước mặt anh, để anh ta có chút cảm giác nguy cơ.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất để gã tới đây ngày hôm nay chính là, Lâm Phỉ cũng đang ở đây, gã không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào để xoát độ tồn tại, hun đúc tình cảm với đối phương.

"Người tới là khách." Giang Tần Phong lùi sang bên cạnh nửa bước, vươn tay làm động tác mời: "Tổng giám đốc Cố, mời ngài vào."

Cố Tầm thấy anh dầu muối không ăn, cũng không vội, dù sao thì chuyện của gã vẫn quan trọng hơn, gã phải đi tìm cục cưng Phỉ Phỉ cái đã.

"Cố Tầm? Sao anh lại tới đây?" Cố Tầm vừa tiến vào, đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Lâm Phỉ hỏi: "Anh em rủ anh tới à?"

"Bọn anh vô tình gặp nhau trên đường, anh nghe nói cô chú đến chơi nên cũng đi chung với Lâm Mặc tới đây luôn."

Cố Tầm lấy quà ra đặt trên bàn trà, nở nụ cười tươi roi rói, lễ phép nói với ba mẹ Lâm: "Chú Lâm, đây là loại rượu gạo được chưng cất bằng phương pháp đặc thù của người dân tộc thiểu số, được xem là loại rượu gạo ngon nhất nước ta hiện nay, cháu nghe nói chú rất thích rượu gạo nên tiện thể mang tới đây luôn."

"Còn đây là túi thơm bằng gấm được thêu hoàn toàn bằng thủ công, dược liệu bên trong có tác dụng an thần rất hiệu quả."

"Hy vọng cô chú có thể thích."

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều sửng sốt. Ba Lâm nhận lấy rượu gạo, mẹ Lâm nhận túi thơm, mặt mày đầy vui vẻ.

Ba Lâm nói: "Đứa nhỏ này thật là chu đáo quá, trước kia chú chỉ là nói bâng quơ với cháu vài câu về rượu gạo được chưng cất của người dân tộc thiểu số rất ngon, khi nào có dịp tới đó du lịch nhất định phải thử qua một lần, thế mà bây giờ cháu đã mang rượu tới tận nhà."

Mẹ Lâm: "Cô cũng rất thích những món đồ thủ công, hoa văn được thêu tay trên túi thơm này thật là tinh xảo làm sao."

"Hai người thích thì tốt rồi." Cố Tầm cười nói: "Vậy thì bữa tối nay cháu có thể yên tâm thoải mái mà cọ cơm nhà mình."

"Nói linh tinh gì đó?" Mẹ Lâm càng nhìn Cố Tầm càng thấy thích.

Tuy rằng gia cảnh đứa nhỏ này có hơi phức tạp, gu thời trang cũng hơi kỳ lạ, nhưng những năm gần đây mối quan hệ giữa Cố Tầm và Lâm Mặc rất tốt, còn giúp công ty giải trí của Lâm Phỉ loại bỏ rất nhiều phiền phức, tóm lại là một đứa nhỏ rất đáng tin cậy.

"Cháu cứ xem nơi này như nhà mình, ăn uống ngủ nghỉ thoải mái không việc gì phải ngại."

Du Đường nhìn ngó chốc lát, kéo Ngụy Mặc Sinh sang một bên, kề tai hắn nói nhỏ: "A Sinh, sao anh cứ cảm thấy giữa Cố Tầm và chị hai có gì đó mờ ám lắm? Bằng không, nào có ai nửa đường gặp được người khác mà lại chuẩn bị quà tặng chu đáo thế được?"

Nhưng Ngụy Mặc Sinh chỉ ngơ ngác nhìn trà rượu quà cáp trên bàn, mím môi, héo rũ, cụp tai cụp đuôi, nom có vẻ cực kỳ mất mát.

"A Sinh?"

"Em sơ suất quá." Ngụy Mặc Sinh nói: "Lần sau, em nhất định phải chuẩn bị đầy đủ chu đáo hơn anh ta!"

"......" Du Đường phì cười, huých nhẹ eo hắn, nói: "Lần này không phải là do bất ngờ bị kiểm tra sao? Sau này tương lai còn dài, không cần phải sốt ruột."

Ánh mắt của Giang Tần Phong cũng dòm lom lom lên bàn trà, mặt cũng héo rũ như trái cà tím già, nhưng anh không phát biểu ý kiến gì, mà nhìn về phía Lâm Mặc đang im lặng từ đầu đến giờ, thấy sắc mặt của cậu không được tốt lắm, bèn hỏi: "Em sao vậy? Cuộc họp hôm nay không thuận lợi sao?"

"Vâng." Lâm Mặc nói: "Cái tay cáo già đó cứ lòng vòng mãi, ánh mắt gã nhìn em không có ý tốt, thực sự rất ghê tởm."

Hạng mục địa ốc kia đã được bàn bạc từ rất lâu, đối phương lại dông dài không chịu ký hợp đồng với bọn họ. Mỗi lần đều cố ý tìm Lâm Mặc kiếm chuyện cà kê dê ngỗng, làm người ta đau đầu không thôi.

Giang Tần Phong nhẹ nhàng kéo tay cậu: "Vào nhà trước đi đã, cơm nước xong lại nói."

Lúc này cậu mới đổi giày rồi cùng anh bước vào trong phòng khách rộn ràng tiếng cười. Mà ngay khoảnh khắc Lâm Mặc vừa xuất hiện trong phòng khách, bầu không khí bỗng nhiên biến hóa kỳ lạ hẳn lên.

Hai vị phụ huynh vốn đang nhàn nhã ngồi trên sô pha cười đùa, vội vàng đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Mặc, đon đả cười nói: "Lâm Mặc về rồi này, mọi người mau rửa tay đi rồi còn ăn cơm."

Tuy rằng câu nói này rất bình thường, nhưng lại khiến người khác cảm giác được sự câu nệ khó hiểu.

"Anh, anh với anh Tần Phong đứng ở cửa thì thầm gì mãi mà tới bây giờ mới vào nhà?" Lâm Phỉ đi tới phá tan bầu không khí kỳ lạ hiện tại: "Cố Tầm còn vào trước hai người từ bao giờ kìa."

"Cũng không có gì quan trọng." Lâm Mặc xoa đầu em gái: "Mau đi rửa tay đi, anh lên lầu thay quần áo trước đã."

Tần Phong đi theo cậu: "Anh đi chung với em."

Lâm Mặc "Vâng" một tiếng, sau đó nhìn về phía ba mẹ, nói: "Ba, mẹ, hai người đợi chúng con lâu như vậy chắc cũng đã đói bụng rồi, mọi người cứ ăn trước đi, con thay quần áo xong sẽ xuống ngay."

"Ừ." Mẹ Lâm ngập ngừng chốc lát tựa như muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc thì bà cũng không nói thêm gì, chỉ là nụ cười tươi tắn trên mặt phai nhạt đi chút ít.

Ba Lâm quay sang nói với mọi người: "Mấy đứa đi rửa tay đi rồi ăn cơm."

Chờ tất cả mọi người rời đi, ba Lâm kéo mẹ Lâm vào bếp, vừa vụng về vớt sủi cảo vừa thở dài thườn thượt: "Hai ta thật đúng là không biết cố gắng, một khi đụng chuyện liên quan tới đứa nhỏ kia thì sẽ quen thói câu nệ muốn nói lại thôi với nó, ban nãy không khí tự nhiên sượng trân hết cả lên."

"Đúng vậy." Mẹ Lâm cũng nói: "Hai chúng ta cứ nhìn thấy đứa nhỏ này là lại theo thói quen bày ra dáng vẻ tất cung tất kính với nó."

"Nhưng mà thật sự con trai chúng ta trưởng thành quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã biến thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất oai phong mạnh mẽ."

"Nói trắng ra là, đều là do chúng ta gây áp lực quá lớn cho nó, sau này lại mang toàn bộ gánh nặng ném hết qua cho con, rồi lại nghỉ hưu sớm, dùng thời gian rảnh để nhàn nhã chơi bời hưởng thụ, mới khiến cho nó ngày càng xa cách chúng ta."

Mẹ Lâm buồn bã tự trách, ba Lâm cũng có chút đau lòng nuối tiếc, ông bê đĩa sủi cảo, nói: "Thôi em đừng buồn nữa, những việc này đều không tạo thành trong một sớm một chiều, nên nếu muốn cải thiện mối quan hệ với nó thì cũng phải từ từ tiến từng bước, không gấp, không gấp được."

"Đi thôi, ăn cơm trước đã."

"Vâng."

......

Lâm Mặc thay quần áo xong, lại chưa vội xuống dưới nhà, mà tê liệt ngã ngửa ra giường đệm, sắc mặt mỏi mệt, tay phải nhẹ nhàng gõ gõ huyệt Thái Dương.

Giang Tần Phong thấy thế, vội ngồi lên giường, nhẹ nhàng mát xa hai bên thái dương cho cậu.

"Anh Tần Phong, hình như tại em về nên khiến không khí trong nhà trở nên căng thẳng." Lâm Mặc nói: "Ba mẹ nhìn thấy em giống như nhìn thấy khách quý đến chơi nhà vậy."

"Rõ ràng có thể thân thiết với Cố Tầm đến vậy, tại sao đến lượt em, ba mẹ lại không thể đối xử với em giống Phỉ Phỉ và Đường Bảo....."

Có thể là bởi vì mối quan hệ giữa cậu và Giang Tần Phong đã trở nên thân mật, lúc này khi ở cạnh anh, Lâm Mặc liền lộ ra một mặt yếu đuối mà cậu luôn cố gắng chôn giấu thật sâu dưới đáy lòng không để bất cứ ai nhìn thấy.

Cậu nhoài người gối đầu lên đùi Giang Tần Phong, vươn tay ôm chặt eo anh, vùi mặt vào bụng anh, nhỏ giọng thủ thỉ: "Anh Tần Phong, anh để cho em ôm một chút."

"Không cần lâu đâu." Cậu nói: "Em đảm bảo sẽ điều chỉnh tốt cảm xúc thật nhanh."

"Không thể làm mọi người mất hứng được."

Trong lòng Giang Tần Phong bỗng thấy chua xót, bàn tay to lớn rắn chắc luồn vào mái tóc mềm mại như tơ của Lâm Mặc, nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc, trả lời cậu.

"Ừ, anh chờ em."

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top