Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (34)

Chưa đầy hai phút, Lâm Mặc đã điều chỉnh cảm xúc trở lại bình thường, trên mặt treo sẵn nụ cười tươi tắn. Cậu và Giang Tần Phong xuống dưới lầu, ngồi vào bàn ăn.

Ngồi ở vị trí chủ vị là ba Lâm, bên trái là mẹ Lâm, bên cạnh bà là chỗ ngồi của Lâm Mặc.

Bà dừng đũa lại trong chốc lát, giống như đang cố hạ quyết tâm thật lớn, ngập ngừng nói: "Mặc, Mặc Mặc, mẹ nhớ con thích nhất là sủi cảo tôm nõn tam tiên, đĩa ở gần con nhất là loại này, bên phải là nhân thịt heo nấm hương, bên trái là nhân tôm cua, còn đằng kia là nhân thịt bò cà rốt.

Ba Lâm cũng nói: "Ở chính giữa bàn là tỏi ngâm dấm, bên cạnh là ớt xay rim ngọt."

"Mặc Mặc....." Lâm Mặc vô thức lặp lại từ này, mặt có chút ngẩn ngơ.

Mẹ Lâm cho rằng cậu không vui, bèn vội vã nói: "A, con đã lớn thế rồi mà mẹ hồ đồ quá, còn gọi con bằng tên ở nhà lúc nhỏ....."

"Mẹ." Lâm Mặc cắt lời bà, bàn tay cầm đũa siết chặt, cậu nhẹ giọng nói: "Sau này mẹ gọi con như vậy luôn được không ạ?"

Bởi vì đang hơi cúi đầu, mẹ Lâm không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, nhưng rốt cuộc thì người làm mẹ đương nhiên có thể đoán được tâm trạng con trai mình lúc này, bà mím môi, đáy lòng có chút đau xót, ngoài miệng lại cười rộ lên: "Được, về sau mẹ sẽ luôn gọi con như vậy."

Cơm nước xong xuôi, Lâm Mặc thật sự mệt mỏi, cậu nói chuyện với ba Lâm về việc công ty một lát rồi xin phép lên lầu nghỉ ngơi.

Giang Tần Phong lập tức đi theo cậu lên lầu.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại ba Lâm, mẹ Lâm, Cố Tầm, Lâm Phỉ, Du Đường và Ngụy Mặc Sinh.

Trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình cẩu huyết mà mẹ Lâm mê đắm đuối từ bữa đến giờ, cậu nghệ sĩ Hồ Nghệ Hiên mà mẹ Lâm hâm mộ diễn vai nam phụ thâm tình trong bộ phim này, tính về diện mạo, diễn xuất, khí chất có khi còn ăn đứt cả nam chính.

Mẹ Lâm vừa xem vừa trầm trồ khen: "Oa, cậu Hồ Nghệ Hiên này thật sự không tồi nha."

Cố Tầm vểnh tai lên nghe ngóng, ánh mắt dừng trên màn hình TV, trong lòng thầm cười nhạo: Thằng kia đẹp bằng mình thế nào được!

"Phỉ Phỉ, sau này con để ý bồi dưỡng đứa nhỏ này thêm nhiều chút."

Mẹ Lâm vừa thốt ra lời này, mặt Cố Tầm nháy mắt đen như đít nồi.

"Bồi dưỡng thì có thể, chẳng qua là cho thêm chút tài nguyên." Cố Tầm nói với Lâm Phỉ: "Em giao cho đại diện của cậu ta đi làm là được, không cần phải tự tay làm đâu."

Ngụ ý chính là: Đừng có tiếp xúc nhiều với mấy tay trẻ tuổi mặt trắng nõn kia.

Lâm Phỉ nhướng mày, tươi cười nhìn gã, nói: "Cố Tầm, em với mẹ em đang nói chuyện với nhau, tự dưng anh xen vào đòi quản em là sao?"

Hai người bọn họ ngồi rất gần nhau, Cố Tầm chỉ cần dựa sang bên phải một chút là sẽ chạm vào Lâm Phỉ. Đương nhiên gã ta không hề bỏ qua cơ hội này.

Ở góc khuất không ai nhìn thấy, cánh tay Cố Tầm gian xảo tóm lấy cái eo thon của Lâm Phỉ, kề sát bên tai cô, khẽ thầm thì, nghe trong giọng điệu có đôi ba phần nghiến răng nghiến lợi: "Lúc còn bé hở ra là anh ơi anh à, hiện giờ há mồm ngậm miệng là gọi cả tên lẫn họ, Lâm Phỉ Phỉ, em càng ngày càng không ngoan...."

Lâm Phỉ không hề có ý định giãy giụa, cô vươn tay trái vuốt ve từ sườn eo gã xuống dưới, khi tới nơi khó tả kia thì ác độc vỗ bốp một phát, thấy sắc mặt Cố Tầm chuyển từ trắng sang xanh thì nở nụ cười cực kỳ khoái trá.

"Anh muốn nghe, em sẽ gọi cho anh nghe nha....." Lâm Phỉ kéo gã xuống, kề sát tai Cố Tầm cười khẽ: "Anh ơi, anh Cố của em ơi....."

Sắc mặt đang xanh mét nháy mắt nóng bừng lên, sóng ngầm mãnh liệt cuồn cuộn trong đầu, Cố Tầm híp mắt cười, vừa định lần mò làm chuyện mờ ám, bỗng nhiên mẹ Lâm lại để ý đến sự khác thường từ nãy đến giờ của hai người họ, bà hỏi: "Hai đứa thậm thụt thì thầm với nhau chuyện gì mãi thế?"

Hai người nhảy dựng lên tách nhau ra trong nháy mắt.

Bàn tay hư hỏng của Cố Tầm lặng lẽ quay về với chủ, chỉ là không kiềm chế được mà tự xoa xoa nắn nắn, cố gắng cảm nhận chút cảm xúc mềm mại ấm áp còn lưu lại trên da thịt.

Lâm Phỉ trả lời tỉnh bơ: "Chúng con có thì thầm gì đâu."

Mẹ Lâm nghiêng đầu nhìn thật kỹ Lâm Phỉ và Cố Tầm, sờ cằm suy nghĩ gì đó, đột nhiên vỗ tay cái bốp như nhận ra điều gì, bà hỏi: "Hai đứa phải chăng là......?

Lâm Phỉ chột dạ: "Là gì ạ?"

Mẹ Lâm híp mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Tầm, tóc dài đen mượt, gương mặt còn đẹp hơn cả con gái mình, lại quay sang nhìn Lâm Phỉ, tóc ngắn quần tây áo sơ mi, ngập ngừng nói: "Khuê mật thân thiết?"

Cố Tầm:???

Lâm Phỉ:???

"Ha ha ha ha ha!!!" Du Đường bật cười ha hả, ngả hẳn vào người Ngụy Mặc Sinh, ôm cánh tay hắn mà cười đến đau bụng chảy nước mắt.

Ngụy Mặc Sinh nín thinh không phát biểu gì, hắn cho rằng bản thân không nên cười trong tình huống này, phải bảo trì lễ phép, để lại ấn tượng tốt trong mắt người nhà họ Lâm.

Cho nên hắn nín cười bạnh cả mặt, trước sau bảo trì tướng ngồi nghiêm chỉnh, nhiều lắm là bị Du Đường vật qua vật lại nhúc nhích đổ nghiêng ngả hai ba lần.

"Mẹ, mẹ cứ nghĩ đi đâu đâu không à." Lâm Phỉ dở khóc dở cười.

Mẹ Lâm nói: "Mẹ có lướt mạng đó nha, hiện giờ không phải nam khuê mật đang là trào lưu sao? Cố Tầm với con biết nhau cũng nhiều năm rồi, lúc con còn nhỏ cứ đu bám thằng bé đi ra ngoài chơi suốt, lửa gần rơm lâu ngày chẳng bén tí nào thế kia còn chằng phải khuê mật thì là cái gì?"

Nói xong, bà còn quay đầu lại trừng mắt lườm Du Đường một cái: "Con cười cái gì đó, cảm thấy mẹ nói không đúng sao?"

Lâm Phỉ nhăn nhó: "Mẹ ơi, mẹ nói có đúng chỗ nào đâu, mạch não bay cao bay xa bay ra tận vũ trụ luôn rồi."

Cô nói: "Khuê mật của con nhiều lắm, toàn là bạn gái thôi, Cố Tầm ảnh.....ờ......"

Thấy con gái còn do dự, mẹ Lâm rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, bà khúc chiết ngân nga thật dài hơi.

"À ~~"

"Mẹ hiểu rồi."

Bà cũng không nói rõ ra bà rốt cuộc là hiểu cái gì, chỉ là quay sang hỏi Cố Tầm: "Cố Tầm, cháu có đối tượng thầm mến chưa?"

"Mẹ!" Lâm Phỉ kéo kéo tay mẹ, lại không ngăn được Cố Tầm dõng dạc trả lời.

"Có ạ." Gã nở nụ cười giảo hoạt như hồ li tinh, ánh mắt nhấp nháy dừng trên người Lâm Phỉ, ngầm ám chỉ cho mẹ Lâm.

Sau đó, gã tiếp tục nói: "Nhưng mà người cháu phải lòng lại hay thẹn thùng, tuy rằng mạnh mẽ quyết đoán trong công việc, nhưng trong chuyện tình cảm lại nhát gan như thỏ đế."

"Cô ấy luôn không chịu thừa nhận thích cháu, đã 24 tuổi rồi mà tính tình còn như trẻ con."

"Thế nhưng, ai bảo cháu thích cô ấy chứ, chỉ có thể chiều theo ý cô ấy thôi."

Gã nói với mẹ Lâm: "Cho nên, cháu không ép cô ấy phải vội vàng thừa nhận, cháu chấp nhận chờ đợi."

"Chờ đến khi cô ấy chơi đủ rồi thì chúng cháu sẽ ở bên nhau."

Chàng trai tuấn mỹ tươi cười rạng rỡ, thần sắc nghiêm túc trông đặc biệt mê người, gã nói với mẹ Lâm: "Đến lúc đó, cháu hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cô chú."

Lâm Phỉ bưng tay che mặt lại, làn da giấu sau đôi bàn tay đỏ bừng như gấc chín, đã sớm không còn dáng vẻ bình tĩnh quyết đoán của thường ngày.

Nội tâm bắn đùng đùng như pháo hoa, trong đầu toàn là suy nghĩ muốn tìm khe đất nào chui vào quách luôn cho đỡ ngại.

Nhưng thật ra trong tất cả mọi người, mẹ Lâm là người bình tĩnh nhất, ba Lâm cũng chỉ hơi ngạc nhiên chốc lát rồi bật cười, chắc hẳn là bị chọc cười bởi dáng vẻ e thẹn hiếm thấy của con gái.

Mẹ Lâm lắc đầu thở dài: "Theo cô thấy thì người cháu thích khẳng định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay cháu đâu."

Nói xong, bà còn cố ý vỗ vai Lâm Phỉ, hỏi cô: "Con nói xem có đúng không hả, con gái ngoan?"

Đối mặt với tình huống hiện tại, Lâm Phỉ không có cách để phản kháng, cuối cùng chỉ đành "chịu thua", cô lí nhí nói.

".....Đúng ạ."

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top