Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (39)

Bầu không khí trong nhà im lặng như tờ tầm đâu đó một phút, tất cả mọi người kinh hoàng nhìn Cố Tàm trân trối.

Thật lâu sau, người đầu tiên bật cười là Giang Tần Phong, nhưng anh không cười vì hành động gây hài của Cố Tầm, mà là anh thấy được biểu cảm của Lâm Mặc chuyển từ hoảng sợ sởn da gà đầy người, cuối cùng chuyển thành cay đến nghiến răng nghiến lợi.

Làm anh đột nhiên cảm thấy an tâm, rằng Lâm Mặc chẳng hề thích Cố Tầm chút nào.

Người đàn ông luôn yên tĩnh nghiêm trang như giáp sắt bật cười khe khẽ, sau đó lại quay về biểu tình nghiêm túc thường ngày, anh hỏi Lâm Mặc: "Cậu chủ, em có muốn anh đánh tên này không?"

Rầm ——

Anh vừa dứt lời, Lâm Phỉ đã đập bàn đứng dậy, nắm lấy cổ áo Cố Tầm kéo lên, cật lực nhéo má nhéo tai gã.

Lâm Mặc lúc này mới vui hơn được chút, trả lời Giang Tần Phong: "Xem ra không cần anh phải ra tay đâu."

Nhưng tuy nói như vậy, cậu vẫn cảm thấy hơi ghê ghê, vội vàng nhấc ly cà phê của Giang Tần Phong uống một ngụm rõ to, cũng chưa chú ý tới đây là hôn môi gián tiếp. Giang Tần Phong tương đối tỉ mỉ, nhìn là đã nhận thấy được điểm này.

Sau đó, chờ Lâm Mặc buông ly xuống, anh vụng trộm xoay miệng ly tới vị trí Lâm Mặc vừa uống, cũng hớp một ngụm cà phê. Khóe môi khẽ cong lên, như vừa nhận được món quà nào đó vô cùng quý giá.

Bên này, Du Đường cười ngả cười nghiêng, thấy Cố Tầm liên tiếp xin Lâm Phỉ tha, bị cô lắc đến tóc tai tán loạn, không ngừng đảm bảo sau này sẽ không làm vậy nữa.

Y quay sang nói với Ngụy Mặc Sinh: "A Sinh, em biết không, thật ra anh rất chờ mong khi nào đó em cũng sẽ nói chuyện kiểu như Cố Tầm ban nãy một lần. Hẳn là rất thú vị nha."

Du Đường đi guốc trong bụng Ngụy Uyên, biết rằng từ trong xương cốt hắn là người thế nào, chỉ là không ngờ Cố Tầm lại đi trước một bước.

Nhưng nói xong lời này, đợi trong chốc lát không thấy Ngụy Mặc Sinh trả lời, cảm thấy kỳ lạ bèn quay đầu nhìn về phía hắn.

Phát hiện đối phương nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ thần kỳ, sau đó, Ngụy Mặc Sinh kề sát tai y thì thầm: "Đường Đường, em thật sự không ngờ khẩu vị của anh mặn mà đến vậy, nào là suối nước nóng, nào là dã chiến trong rừng, trong khu mua sắm, giờ lại còn có đam mê......."

"Em vô cùng hoài nghi rằng, nếu như em mặc quần áo nữ, học theo kiểu cách ăn nói của Cố Tầm, liệu anh sẽ càng hưng phấn......"

Thân hình Du Đường đột nhiên cứng đờ, trong đầu bỗng dưng hiện lên dáng vẻ Ngụy Uyên khi mặc nữ trang.

Chết thật.

Đúng là trông kích thích thật......

Ngụy Mặc Sinh thu hết biến hóa thần sắc gương mặt y vào đáy mắt, đôi mắt đen tối hẳn đi. Hóa ra người đàn ông nom có vẻ đứng đắn kia lại có ý đó với hắn!

Nhưng thực mau, hắn lại chợt nhớ tới điều gì, mặt mày bỗng vui vẻ lên, nói: "Đường Đường, thật ra nếu anh muốn nhìn em mặc đồ nữ, cũng không phải không thể......Nhưng mà anh cũng phải trả một cái giá thích hợp mới được....."

Dùng đầu ngón chân cũng biết được cái giá phải trả trong miệng hắn có nghĩa là gì, Du Đường đang định tán tỉnh hắn đôi ba câu, di động Ngụy Mặc Sinh đột nhiên reo lên.

Bầu không khí mập mờ ái muội tiêu tán trong nháy mắt, Ngụy Mặc Sinh nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, là ông nội của hắn, Ngụy Trường Nguyên gọi điện tới.

"Em nói chuyện điện thoại một lúc." Ngụy Mặc Sinh cầm di động đi ra ngoài.

"Ông à, có chuyện gì ạ?"

Giọng Ngụy Trường Nguyên nặng nề: "Ngụy Mặc Sinh, gần hết kỳ nghỉ hè đến nơi rồi, chừng nào thì cháu định dẫn con trai út nhà họ Lâm về nhà cũ thăm ông?"

"Chẳng lẽ cháu định bỏ ngoài tai lời ông nói sao? Đừng quên, tủy xương phù hợp với Vương Hi Vọng là từ đâu mà ra, nếu không nhờ có mối quan hệ của nhà họ Ngụy, cháu làm sao mà tìm được, này đó đều là ông cho cháu."

"......" Ngụy Mặc Sinh cắn chặt răng, có chút phản cảm về câu nói của Ngụy Trường Nguyên, nhưng hắn cũng biết đó là sự thật.

Ngay từ nhỏ hắn đã hiểu rõ, quy tắc của thế giới rất tàn khốc.

Người có tiền có quyền sẽ nhận được thật nhiều tài nguyên và lợi ích mà người thường khó mà với tới. Bởi vì Ngụy Mặc Sinh mong muốn Vương Hi Vọng hết bệnh, cho nên mới dốc sức tìm tủy xương phù hợp cho cậu bé. Thế nhưng trên đời này có vô vàn bệnh nhân bị bệnh nan y chẳng thể may mắn như Vương Hi Vọng.

Kết cục cuối cùng chỉ có duy nhất lẳng lặng chờ đợi tử vong.

Thế nên nếu hắn muốn trợ giúp càng thêm nhiều người bệnh thoát khỏi nỗi khổ bệnh tật giày vò, thì cần phải biến nhà họ Ngụy trở thành hậu thuẫn vững chắc, đồng nghĩa với việc phải giữ thái độ thân thiết với Ngụy Trường Nguyên, người chưa từng nghĩ đến việc tìm lại hắn dù chỉ một lần khi mà cháu đích tôn của ông là Ngụy Sâm còn sống.

Hắn liếc qua màn hình di động xem thời gian, mới 11 giờ, sau đó thì trả lời: "Xin lỗi ông, gần đây cháu bận quá."

"Chờ lát nữa, tầm đâu đó 12 giờ, cháu sẽ cùng Đường Đường tới thăm ông, hy vọng ông kiên nhẫn chờ đợi chúng cháu một lát."

"Ừ." Ngụy Trường Nguyên nghe hắn nói như vậy, mới cảm thấy thoải mái đôi chút, ông nói: "Vậy cơm trưa ăn chung với ta đi, để ta bảo đầu bếp chuẩn bị."

"Vâng."

Treo điện thoại, Ngụy Mặc Sinh điều chỉnh tốt cảm xúc mới trở lại trong phòng.

Cố Tầm vẫn còn đang bị Lâm Phỉ giày vò hai má, mặt gã méo xẹo, Lâm Phỉ thì cười ha ha. Lâm Mặc thì vô cùng sung sướng khi thấy người gặp họa.

Ngụy Mặc Sinh nhỏ giọng bàn với Du Đường về việc muốn dẫn y về thăm nhà cũ, Du Đường tỏ vè đồng ý, sau đó thì chào tạm biệt mọi người để đi ngay cho kịp.

Lâm Mặc nhíu mày: "Đường Bảo, lão cáo già nhà họ Ngụy rất khó đối phó, em phải cẩn thận đấy, nhưng mà nếu ông ta bắt nạt em thì em nhất định phải mách với anh, anh sẽ đến tìm ông ta tính sổ."

Lâm Phỉ phụ họa theo: "Đúng vậy, tuy rằng thành phố A không phải địa bàn của nhà họ Lâm, nhưng cũng không cần phải sợ ông ta."

Cố Tầm chỉnh vuốt lại tóc tai, nhìn Du Đường, mỉm cười nói: "Cứ nghênh ngang mà tới đó cho anh, em thích làm gì thì làm cái đó, có anh rể đây chống lưng cho em, đừng lo."

Lâm Phỉ liếc qua Cố Tầm một cái, biết gã ta không hề nói đùa. Rốt cuộc thì hai ngày trước, cô vừa được đối phương dắt về ra mắt gia đình, quả thực là bối cảnh gia đình Cố Tầm khiến cô khiếp sợ mãi không thôi.....

Du Đường nghe những lời này, trong lòng cũng thấy ấm áp.

Bởi lẽ y chợt nhớ tới khoảng thời gian trước, Tiểu Kim đã nói với mình rằng.

Kết cấu của thế giới thứ nhất đã ổn định ở mức cơ bản, nếu như kế hoạch tiến hành thuận lợi, chờ đến đại kết cục làm bạn cả đời với Ngụy Mặc Sinh, thế giới này sẽ hoàn thiện, trở thành một thế giới mới trong 3000 tiểu thế giới.

Mà thân thể y đang chiếm cứ đây, Bạch Phong cũng đã điều tra xong nguồn gốc, kết quả chung quy cũng giống với phỏng đoán ban đầu của y, Lâm Du Đường là một hình chiếu được tạo ra từ chấp niệm của Ngụy Uyên.

Cũng là một tay Ngụy Uyên dẫn đường cho linh hồn của y nhập vào hình chiếu này, làm cho chiếc vỏ rỗng mang theo chấp niệm không hề có linh hồn bởi vì được Du Đường nhập vào mà chân chính hóa thành một con người hoàn chỉnh.

Đây là chấp niệm của Ngụy Uyên, mong muốn y có thể có được cuộc đời tốt đẹp, được tất cả mọi người yêu thương chiều chuộng.

Du Đường mỉm cười đáp lời: "Vâng, em biết rồi."

......

Sau khi Ngụy Mặc Sinh và Du Đường ra về, Lâm Phỉ mới chợt nhớ tới hợp đồng thế thân mà Du Đường ký với Ngụy Trường Nguyên, hẳn là tờ hợp đồng đó vẫn còn nằm trong tay Ngụy Trường Nguyên, mà hiện giờ hai người bọn họ lại tới nhà cũ thăm ông ta......

Nếu như Ngụy Mặc Sinh phát hiện ra cái hợp đồng thế thân đó thì sẽ đối xử với em trai cô như thế nào?

Thế nhưng Lâm Phỉ ngẫm nghĩ về thái độ của Ngụy Mặc Sinh đối với Du Đường mấy tháng qua, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ rễ tình đâm sâu. Cho nên dù cho hắn có biết về hợp đồng thế thân đó, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì.

Chẳng qua, dù cho có vấn đề đi chăng nữa, cũng là để Du Đường và Ngụy Mặc Sinh giải quyết khúc mắc nhanh hơn, hiểu rõ tình cảm của nhau.

Xem như một cửa ải nguy hiểm cho hai người họ đi vậy.....

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top