Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (40)

Nhà cũ của gia tộc họ Ngụy nằm ở khu phố cổ xưa nhất thành phố A, chiếm diện tích rất lớn, sau này được tu sửa thêm vài lần, là tứ hợp viện truyền thống kiểu Trung Hoa, ngụ tại khu tấc đất tấc vàng của thành phố này, sừng sững tĩnh lặng ngay giữa đô thị phồn hoa nô nức, thoạt nhìn có vài phần bệ vệ như vương phủ thời phong kiến.

Đây là lần thứ hai Ngụy Mặc Sinh đặt chân vào khu biệt viện này.

Lần đầu tiên là sau khi Ngụy Sâm qua đời, Ngụy Trường Nguyên cho người đưa hắn về đây, để hắn nhận tổ quy tông.

Đã một năm trôi qua, khi lại lần nữa bước vào nơi này, Ngụy Mặc Sinh vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ. Hắn không có kỷ niệm ở đây, cũng không có người nhà yêu thương hắn, hoặc nói đúng ra là, nếu như Ngụy Sâm không chết, hắn làm gì có cái "Tư cách" "Nhận tổ quy tông", cho nên, dù cho khu biệt viện này có quý giá đến đâu, có làm người khác hâm mộ đến mức nào đi chăng nữa, đối với Ngụy Mặc Sinh mà nói, chẳng qua chỉ là một căn nhà lớn mà thôi.

Không có ý nghĩa, không có tình cảm.

Trống rỗng, đầy rẫy dối trá, mưu mô toan tính.

"Cậu chủ, cậu Lâm, ông chủ đang chờ hai người ở phòng khách." Vị quản gia lớn tuổi mặc áo khoác ngoài kiểu Trung truyền thống vội bước ra ngoài cửa, đon đả mời bọn họ vào trong.

Du Đường lễ phép gật đầu chào, sau đó thì rảo bước theo chân quản gia đi qua ngạch cửa cao cao.

Chú ý tới dáng vẻ thất thần của Ngụy Mặc Sinh, Du Đường bèn kéo tay hắn, cào nhẹ vào lòng bàn tay Ngụy Mặc Sinh, gọi hắn hoàn hồn:

"Vui vẻ lên đi." Du Đường nói: "Chúng ta ở đây hai ngày, xem như làm tròn đạo hiếu rồi về nhà."

"Hơn nữa phong cảnh khu biệt viện này quả thực rất đẹp, xem như chúng ta được miễn phí nghỉ dưỡng ở resort 5 sao đi, yên tâm, dù có chuyện gì anh cũng sẽ ở cạnh em."

Nói mấy câu, đã làm khúc mắc trong lòng Ngụy Mặc Sinh tan đi ít nhiều. Hắn gật gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi rói, nắm chặt bàn tay Du Đường, ừ một tiếng.

Tới phòng tiếp khách, hai người nhìn thấy Ngụy Trường Nguyên.

Du Đường lễ phép chào hỏi: "Xin chào ngài, cháu là Lâm Du Đường, bạn trai của Ngụy Mặc Sinh, hai chúng ta đã từng gặp nhau ở bệnh viện."

Hai người chạm mặt nhau, Ngụy Trường Nguyên thầm nghĩ đứa nhỏ này là con út của nhà họ Lâm giàu nứt đố đổ tường, thế mà lại cam chịu sắm vai thế thân cho một kẻ đã chết, hiện giờ còn diễn rõ là tròn vai, thành công khiến tâm lý Ngụy Mặc Sinh ổn định bình thường.

Sợ là đã phải lòng đứa cháu trai của ông.

Ngụy Trường Nguyên âm thầm phỏng đoán, lại nghĩ đến thế lực khổng lồ đứng sau lưng nhà họ Lâm, ông lão lại càng hài lòng về Du Đường, bèn nói: "Ừ, tôi nhớ ra cậu rồi."

"May mà có cậu, A Sinh mới có thể vực dậy được tinh thần để sống tiếp, ơn nghĩa của cậu, nhà họ Ngụy chúng tôi không có gì báo đáp."

Trong dĩ vãng, ông lão luôn gọi hẳn tên Ngụy Mặc Sinh, hiện giờ lại làm bộ thân thiết mà gọi A Sinh, Ngụy Mặc Sinh cau mày, chỉ cảm thấy xa lạ không quen.

"Ngài nói quá lời." Du Đường khách sáo trò chuyện với Ngụy Trường Nguyên vài câu.

Lúc sau, Ngụy Trường Nguyên lái chủ đề cuộc trò chuyện sang ba mẹ và anh trai chị gái của y, Du Đường cười ha ha cho có lệ, thẳng đến khi Ngụy Mặc Sinh chuyển đề tài sang chuyện khác, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Giữa trưa, ba người tới phòng ăn, ngồi quanh bàn tròn ăn cơm.

Nhìn thấy những món ăn được bày biện sẵn trên bàn, Ngụy Mặc Sinh hơi ngạc nhiên một chút.

Lúc này, Ngụy Trường Nguyên mới nói: "A Sinh, đây đều là những món cháu thích ăn, tay nghê nấu nướng của bác Ngô không tồi, cháu nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Kỳ thật Ngụy Trường Nguyên chỉ là nghiêm khắc với Ngụy Mặc Sinh theo thói quen của bề trên. Rốt cuộc thì ngay từ ban đầu, trong mắt ông, Ngụy Mặc Sinh chỉ là rác rưởi, là đứa con hoang chảy trong mình dòng máu nhà họ Ngụy, lớn lên trong gia đình chẳng ra làm sao, không có tiền đồ gì.

Nhưng hơn một năm qua, ngoại trừ trạng thái tinh thần không ổn định bởi cú sốc mất đi Du Đường, những mặt khác như học tập, quản lý sự nghiệp nhà họ Ngụy, đứa nhỏ này rất ít khi phạm sai lầm. Hoặc nói đúng ra là xuất sắc hơn Ngụy Sâm xưa kia rất nhiều.

Hắn là một người thừa kế ưu tú, đủ tư cách, có thể dẫn dắt sự nghiệp nhà họ Ngụy đang trên đà lao dốc tiến đến đỉnh cao năm xưa.

Cho nên, trong khoảng thời gian này, cảm giác được sức khỏe dần không còn được như trước, lại kiểm tra ra bệnh tật, ông lão bắt đầu có khát vọng thân thiết hơn với Ngụy Mặc Sinh.

Ban nãy, chẳng qua ông quá sốt ruột, cho nên mới dùng quyền lực để ép hắn theo thói quen, hiện giờ hắn đã ngoan ngoãn tới đây, ông cũng cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn nhiều.

Ngụy Mặc Sinh nhíu mày suy tư, cuối cùng cũng chỉ nhàn nhạt dạ vâng một tiếng, cũng không bởi vì trên bàn ăn toàn là món hắn thích mà ăn nhiều hơn tẹo nào.

......

Sau khi ăn xong, Ngụy Trường Nguyên được quản gia khuyên đi nghỉ trưa, Du Đường và Ngụy Mặc Sinh tranh thủ đi dạo trong vườn.

Tầm 2 giờ chiều, ông lão ngủ dậy, bảo quản gia gọi Ngụy Mặc Sinh tới, một hai đòi chơi cờ với hắn.

Hắn không từ chối được, chỉ đành để Du Đường một mình ở lại phòng riêng. Còn bản thân thì tới phòng Ngụy Trường Nguyên, ngồi đối diện ông lão, gia nhập ván cờ.

Vốn dĩ Ngụy Mặc Sinh không biết chơi cờ vây, là sau này bước chân vào nhà họ Ngụy, ông nội hắn bắt buộc hắn phải học. Nhưng bởi vì cần phải bổ sung rất nhiều kiến thức khác nhau, Ngụy Mặc Sinh cũng chẳng để tâm mấy tới cờ vây, nhiều lắm xem như học được chút da lông bề ngoài mà thôi.

Ba ván liên tiếp, Ngụy Trường Nguyên toàn thắng.

"A Sinh, tâm cháu không tĩnh." Ngụy Trường Nguyên nói: "Mỗi một nước đi cờ đều phản ánh tính cách của người chơi. Xem ra, những thứ cháu phải học còn rất nhiều."

Ngụy Mặc Sinh mím môi, thả quân cờ vào lọ, vốn dĩ trong thâm tâm hắn oán giận ông nội, đã thế còn chẳng thích cờ vây, lúc này không nhịn được nữa bèn nói thẳng: "Nếu như ông gọi cháu đến đây là vì muốn giảng đạo lý thì giờ mục đích đã đạt được rồi, thả cháu đi được chưa."

Ngụy Trường Nguyên ngẩn người ra, rồi sau đó nổi giận, muốn chất vấn Ngụy Mặc Sinh rằng sao cháu lại dám hỗn láo với ta như vậy, cháu có hiểu thế nào là tôn trọng người lớn trong nhà không?

Thế nhưng khi đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của hắn, ông lão lại nghẹn lời chẳng thể nói ra, cuối cùng chỉ thở dài mà nói: "Mấy hôm trước ông đi khám sức khỏe định kỳ."

Ông lão chỉ vào đầu mình rồi nói: "Bác sĩ bảo trong này có khối u, tuy rằng là u lành tính, nhưng bởi vị trí của nó nên nếu làm phẫu thuật cắt bỏ sẽ rất nguy hiểm. Tính đến nay ông cũng đã hơn 70 tuổi, già rồi, nếu mạo hiểm phẫu thuật thì phỏng chừng có thành công cũng chẳng sống thêm được mấy năm."

"Ông biết nhà họ Ngụy có lỗi với mẹ con cháu, nhưng nếu như cháu đã đồng ý quay về nhận tổ quy tông thì ông chỉ mong rằng cháu có thể nhận lấy sự nghiệp của nhà họ Ngụy, phát triển nó thật vẻ vang, rốt cuộc thì sau khi ta chết rồi, hết thảy đều là của cháu. Dù cho các chú các bác bên họ có muốn tranh thì cũng không tranh nổi với cháu."

Ngụy Mặc Sinh lẳng lặng nhìn ông nội, trong lòng không thấy cảm động cũng chẳng thấy đồng tình, nhưng mà.......

"Chơi thêm mấy ván nữa đi." Hắn nói: "Cháu muốn thắng ông một lần."

Ngụy Trường Nguyên nghe được lời này, ngẩn người, rồi sau đó cười rộ lên, nếp nhăn trên gương mặt già nua chồng chất lên nhau, thế nhưng lại hiện lên vài phần hiền từ hiếm hoi.

"Được, vậy lại chơi thêm ván nữa."

Lúc sau, hai người chơi thêm ba ván.

Ngụy Mặc Sinh tiến bộ thần tốc, dần dần hiểu rõ các nước cờ của Ngụy Trường Nguyên, hơn nữa càng về sau Ngụy Trường Nguyên càng mệt mỏi, sức tập trung cũng không còn được như ban đầu.

Dẫn tới ván cuối cùng, rốt cuộc thì Ngụy Mặc Sinh cũng thắng.

Khóe môi vô thức cong lên cười khẽ, hắn chột dạ bèn nhanh chóng nghiêm túc trở lại, nói với Ngụy Trường Nguyên: "Chơi cờ nhiều quá rồi, ông nội nghỉ ngơi một chút đi."

"Ừ, vậy ta nghỉ thôi." Ngụy Trường Nguyên thả lỏng, dựa vào lưng ghế, nói: "Cháu giúp ta cất bàn cờ vào thư phòng nhé."

Ngụy Mặc Sinh vâng dạ một tiếng, dọn dẹp bàn cờ rồi đi vào thư phòng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên bước vào thư phòng, hắn vô thức nhìn ngó xung quanh quan sát.

Hai bên tường đều là giá sách bằng gỗ đặc, cao phải hơn hai mét, sắp xếp đủ các loại sách cổ và các tác phẩm văn học nước ngoài.

Ở chính giữa phòng là một chiếc bàn gỗ dày nặng, trên bàn bày biện một ít tài liệu và sách bút.

Tầm mắt Ngụy Mặc Sinh đột nhiên chú ý tới một phần tài liệu được đặt trên cùng, bởi vì bên trên có in chữ "Lâm Du Đường"......

----------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top