Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (43)

Mưa tầm tã cả một ngày trời mới tạnh, giờ phút này ánh mặt trời xán lạn khúc xạ qua cửa sổ phòng khách, chiếu xuyên vào trong phòng, nhàn hạ thảnh thơi nhảy nhót trên người cả hai, in bóng dáng của hai người trên chiếc sô pha.

Đôi mắt Ngụy Mặc Sinh ướt nhòe, vươn đôi tay ôm chặt lấy eo người đàn ông đang ngồi trên đùi hắn, vùi mặt vào cổ vai Du Đường, hít thật sâu một hơi, chậm rãi cảm thụ sự ấm áp và cảm giác an toàn.

"Em muốn nghe anh kể." Ngụy Mặc Sinh nhắm mắt lại, siết chặt cánh tay: "Em tin tưởng anh."

Du Đường nghe được lời này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngụy Mặc Sinh là phách "ai" trong bi ai, tuy rằng hơi yếu đuối nhưng lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù cho trong lòng vẫn còn bất an lo lắng, nhưng vẫn lựa chọn mạnh mẽ đối mặt.

Khiến cho người ta cảm động mãi không thôi.

......

Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi tuần Du Đường sẽ dành ra hai ngày rảnh rỗi, dẫn Ngụy Mặc Sinh tới gặp bác sĩ tâm lý do mẹ Lâm giới thiệu.

Vị bác sĩ tâm lý kia 28 tuổi, vừa cao vừa đẹp trai, còn làm hại Ngụy Mặc Sinh ghen tuông vô cớ rất nhiều lần.

Thẳng đến khi vợ bác sĩ tới thăm chồng, Ngụy Mặc Sinh mới biết hóa ra người ta đã có vợ con thì mới thôi không ghen linh tinh nữa.

Điều trị tâm lý là cả một quá trình dài đằng đẵng, nhưng có Du Đường ở bên làm bạn, Ngụy Mặc Sinh cũng dần dần bước ra khỏi bóng ma tự trách của quá khứ.

Sau cái lần xuất hiện động đất và hố đen, tiểu thế giới đột ngột sụp đổ một phần, mỗi khi Ngụy Mặc Sinh mơ thấy ác mộng, bên ngoài bắt đầu xuất hiện hiện tượng kéo mây đen giăng kín trời, giông tố cuồn cuộn, cửa sổ nứt vỡ.

Thời gian trôi đi, quá trình trị liệu dần có kết quả, hiện tượng kỳ lạ bắt đầu biến thành khi đi đường mặt đất đột ngột xuất hiện ổ gà, chạy xe trên đường bỗng dưng xuất hiện hòn đá, đi WC phát hiện giấy vệ sinh biến mất, đánh răng phát hiện kem đánh răng không thấy đâu, đang ăn cơm phát hiện cơm trong bát mất tiêu, đều những việc nhỏ không ảnh hưởng lắm.

Nhưng khiến Du Đường vốn dĩ đang lo lắng dần dần chuyển sang không biết nói gì.

Chỉ có thể than thở rằng cảm xúc của Ngụy Mặc Sinh tuy rằng ảnh hưởng đến sự ổn định của tiểu thế giới, nhưng mà cách ảnh hưởng này cũng có chút quá khôi hài.

Ban đầu người nhà họ Lâm cũng lo rằng Ngụy Mặc Sinh sẽ làm ra những chuyện khiến Du Đường tổn thương. Nhưng nửa năm tiếp theo, thấy mối quan hệ của hai người vẫn tốt đẹp thì họ rốt cuộc cũng yên lòng.

Trong khoảng thời gian này, Ngụy Trường Nguyên quyết định phẫu thuật lấy khối u ra ngoài, Ngụy Mặc Sinh và Du Đường cũng đi chung với ông tới bệnh viện.

Cái ngày trước khi cuộc phẫu thuật tiến hành, ông lão vẫn nhàn nhã ngồi trên giường bệnh, nghiêm túc nhìn hai đứa cháu đứng trước mặt.

Quản gia đứng bên cạnh ông lão, luật sư riêng của Ngụy Trường Nguyên cầm va li xách tay có mật mã đặt lên bàn, thao tác mở ra, bên trong đều là văn kiện quan trọng về quyền, cổ phần công ty, cùng toàn bộ sản nghiệp nhà họ Ngụy.

"A Sinh, sự nghiệp nhà họ Ngụy là tâm huyết cả đời này của ông, đáng tiếc Ngụy Xướng và Ngụy Sâm đều không thể phát triển nó, mà cái chết của hai người họ cũng khiến cho ông rất đau khổ. Ông già rồi, đã trải qua hai lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện giờ ông chỉ mong cháu có thể trở thành người thừa kế duy nhất, kế thừa sự nghiệp nhà họ Ngụy, khiến cho nó huy hoàng rực rỡ. Sau đó....."

Trên khuôn mặt già nua chồng chất nếp nhăn của Ngụy Trường Nguyên toát ra nét cô đơn hiếm hoi, ông nói: "Nếu lần này ông không có may mắn để bước xuống bàn mổ, liệu rằng ngày sau khi rảnh rỗi, cháu có thể tới thăm mộ ông được không?"

Ngụy Mặc Sinh hơi giật mình, bàn tay đang nắm tay Du Đường vô thức siết chặt.

Trong lòng cứ có cảm giác kỳ lạ, không phải bi thương, không phải thương hại, càng không có thứ gọi là tình thân đậm nhạt, chẳng qua chỉ là cảm thấy không đành lòng.

Hắn không đành lòng tiếp tục dùng gai nhọn khắp người để tổn thương ông lão trước mắt.

Vì thế, hắn gật đầu, lôi kéo tay Du Đường, cùng nhau nói: "Ông nội, ông sẽ không xảy ra chuyện."

"Cuộc phẫu thuật nhất định sẽ thành công."

"Chờ ông khôi phục khỏe mạnh, chúng ta sẽ lại chơi cờ với nhau."

Ban đầu, có lẽ Ngụy Mặc Sinh hận Ngụy Trường Nguyên, sau này ông lão lại dùng quyền lực của nhà họ Ngụy để uy hiếp hắn, dùng bản hợp đồng thế thân kia để châm ngòi ly gián mối quan hệ của hắn và Du Đường, thậm chí ông lão còn khinh thường người mẹ và người đàn ông xuất thân từ tay đấm quyền anh mà hắn yêu thương nhất trên đời.

Hết thảy mọi thứ đều khiến hắn chẳng thể nào sinh ra thiện cảm với người ông, người thân duy nhất còn lại trên đời của hắn. Nhưng suy cho cùng, Ngụy Trường Nguyên chưa bao giờ thật sự gây tổn thương cho hắn và Du Đường. Mà kẻ đầu sỏ là người cha khả ố cùng người anh bạo ngược đều đã qua đời, Ngụy Trường Nguyên thân là một vị trưởng bối, ông lão đã hoàn thành trọn vẹn trách nhiệm của trưởng bối.

Cho nên, bây giờ đây, tự đáy lòng Ngụy Mặc Sinh mong mỏi Ngụy Trường Nguyên có thể sống sót sau ca phẫu thuật.

Ngụy Trường Nguyên hơi mở to đôi mắt mờ đục, rồi sau đó cười rộ lên, cất giọng khàn khàn: "Được, được, có những lời này của cháu, ông sẽ cố gắng hết mình đấu tranh với Tử Thần một phen."

......

Ca phẫu thuật của Ngụy Trường Nguyên cực kỳ thành công, ông lão nằm viện hơn một tháng là được bác sĩ cho xuất viện về nhà.

Mà sau khi xuất viện, ông lão tựa như đã biến thành con người hoàn toàn khác, thường xuyên liên lạc hỏi han Ngụy Mặc Sinh, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn nhiều.

Không hề dùng tiền quyền đè ép người, chỉ giống như ông nội bình thường của bao gia đình khác, chỉ chăm chăm hỏi xem cháu mình ăn cơm ngon không, ngủ ngon không, dạo này có gầy đi không, có gặp chuyện vui chuyện buồn gì không.

Nói thật, một hai lần thì không sao, nhưng tần suất gọi điện hỏi han nhiều quá, Ngụy Mặc Sinh khó tránh khỏi cảm thấy phiền. Thế cho nên mỗi lần thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện cái tên Ngụy Trường Nguyên, hắn như lâm đại địch, trực tiếp ném điện thoại cho Du Đường, để y ứng phó với ông cụ.

Du Đường vừa trò chuyện với Ngụy Trường Nguyên, vừa nghiêng đầu liếc xem Ngụy Mặc Sinh.

Phát hiện ra tuy rằng thoạt nhìn hắn có vẻ thấy phiền với chuyện Ngụy Trường Nguyên gọi điện nhiều quá, nhưng khóe môi lại vẫn vô thức cong lên tủm tỉm cười một mình.

Lúc ngồi xem TV còn thấy hắn lắc lư theo nhịp, nom qua coi bộ vui sướng lắm đấy.

Cũng phải thôi, có ai mà không thích được quan tâm đâu?

Đặc biệt là được người thân quan tâm hỏi han, tuy rằng ngoài miệng nói phiền, trên thực tế vẫn cảm thấy vui vẻ ấm áp vô cùng.

Đây là tình thân gia đình, là điều mà Ngụy Uyên luôn khát khao, hiện giờ may mắn làm sao, Ngụy Mặc Sinh ở thế giới này có thể tìm về một ít.

......

Đại học khai giảng, học kỳ mới bắt đầu, Ngụy Mặc Sinh kết hợp với Bạch Tâm Ngữ thực hiện đề án nghiên cứu mới, tác phẩm nhiếp ảnh về đề tài viện phúc lợi Thanh Sơn và cậu bé Vương Hi Vọng cũng được vinh danh tác phẩm ưu tú, được trưng bày ở triển lãm nhiếp ảnh của trường, còn được đặc biệt đưa lên trên trang chủ của web trường, nhận được sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng.

Mà chuyện tình đồng giới giữa Du Đường và Ngụy Mặc Sinh cũng bắt đầu nhận được nhiều sự ủng hộ hơn, chiến thắng sự công kích chèn ép tới từ dư luận bên ngoài.

Dần dần, dù cho hai người họ nắm tay nhau đi trên hành lang, sân trường, cũng sẽ không bị những ánh mắt khác thường nhòm ngó, càng không còn bị chỉ chỉ trỏ trỏ đàm tiếu sau lưng.

Phần lớn mọi người đều lựa chọn tôn trọng và thấu hiểu, xem hai người họ như cặp đôi yêu nhau bình thường mà thôi, còn vô cùng hâm mộ vì sự ưu tú của cả hai.

Trong khi nghiên cứu về đề tài thuốc chữa bệnh ung thư, tinh lực của Ngụy Mặc Sinh bị phân tán rất nhiều, cũng học được cách tiêu hóa và giải phóng cảm xúc tiêu cực của bản thân.

Hắn hợp tác với một số sinh viên giỏi cùng ngành để nghiên cứu thuốc, bọn họ bắt đầu bận bịu đến tối mắt tối mũi, mất ăn mất ngủ, Du Đường thường xuyên tới thăm đưa cơm đưa nước cho cả đám, dần dần quen thuộc thân thiết với nhau. Hai người còn bị bọn họ trêu suốt.

Du Đường mới xách theo hộp cơm giữ nhiệt vào đến cửa, khăn quàng cổ còn chưa tháo ra, Bạch Tâm Ngữ quay sang liếc thấy y, lập tức quay đầu gào vào phòng thí nghiệm của Ngụy Mặc Sinh.

"Ngụy Mặc Sinh, vợ em mang cơm tới kìa!"

-----

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top