Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ nhất (44)

Du Đường ngớ ra một chút mới đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, hỏi Bạch Tâm Ngữ: "Ủa chị, sao chị không nói là chồng em ấy tới?"

Bạch Tâm Ngữ còn chưa kịp mở lời, Tiểu Kim đã bon chen vào.

【 ha ha ha ha, ngài không dám phản công thì tị nạnh cái gì? Không dám phản công thì muôn đời làm vợ nha, không đảm đương nổi làm chồng đâu!】

Du Đường:...... Chỉ nói ta, ngươi thì sao? Chừng nào ngươi phản công?

【!!! Ai nói cho ngài biết em là thụ?! 】 Tiểu Kim quay đầu ra sau nhìn ngó, xác định Bạch Phong không có ở đây, nhanh nhảu cãi: 【Em chính là tổng công! Ngài không biết Bạch Phong ở trước mặt em yếu đuối nhu nhược cỡ nào đâu! Mỗi ngày đều bám dính lấy em gọi em là chồng không đó! 】

Du Đường: Rồi, ta tin ngươi, được chưa?

Vừa mới dứt lời, bên kia đã truyền đến tiếng của Bạch Phong.

—— Vợ yêu ơi, ăn cơm thôi.

【......】 Tiểu Kim bị vả mặt ngay tại chỗ, gào cái mồm lên:【 Vợ ơi vợ à cái gì, gọi chồng đi! 】

—— Ừa, anh sai rồi, vợ yêu ơi.

【 Ngài thấy chưa, ảnh nghe lời.....】 Tiểu Kim mới vừa khoe khoang một câu, lập tức nhận ra Bạch Phong gọi nó là gì, tức phồng cả má, nó nói: 【 Đã nói đừng gọi vợ rồi mà!】

—— Ừ, ừ, vợ yêu, ngoan, ngoan anh thương.

Du Đường nén cười đau cả bụng.

"Bởi vì chị đu cp "Ăn Kẹo" nha!" Bạch Tâm Ngữ sửa sang tài liệu trong tay, sau đó rút từ bên trong ra một tấm fan art, bên trên vẽ hai bé trai chibi rất đáng yêu, bé trai bên trái giống Ngụy Mặc Sinh, bên phải giống với Du Đường.

Ngụy Mặc Sinh chibi đang cong mông, khom lưng, há to miệng chờ được đút ăn.

Du Đường chibi thì khom lưng, vươn tay cầm kẹo mút kề sát môi của Ngụy Mặc Sinh chibi.

Bên cạnh có ký tên của người vẽ và viết tên cp "Ăn Kẹo" bằng nét chữ rất đáng yêu.

Bạch Tâm Ngữ chỉ vào bữa tranh, nói: "Ăn kẹo, ăn kẹo, ăn Đường, ăn Đường Đường, em nhất định sẽ bị Ngụy Mặc Sinh ăn sạch."

"Đường Đường, không phải em đã dặn anh lái xe về nhà trước đi rồi sao?" Ngụy Mặc Sinh bước ra khỏi phòng thí nghiệm, nhanh chân đến trước mặt Du Đường, nắm lấy hai bàn tay y, nâng lên môi hà hơi sưởi ấm.

"Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, thời tiết chuyển lạnh, tối nay còn dự báo có tuyết rơi, anh không cần phải chờ em về chung đâu mà."

"Thế sao được." Du Đường vừa rồi còn rối rắm chuyện vợ vợ chồng chồng, hiện giờ lại nhìn dáng vẻ mềm mại, ngọt ngào như mật của Ngụy Mặc Sinh, liền cảm thấy trong lòng ấm áp không thôi, vươn tay bẹo má hắn, nói: "Ở nhà một mình buồn lắm, anh thích tới đây chờ em xong việc rồi mình cùng về nhà."

Bạch Tâm Ngữ bên cạnh nghiêng đầu ngó ngó, lại quay đầu xem đám sinh viên đang lu bu trong phòng thí nghiệm, thấy bọn họ cũng đang nhìn qua đây nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó.....cô tự giác cầm điện thoại lên, đặt cho mỗi người một ly trà chanh siêu chua.

Chua à, chua chung nào.

Khi mọi người ăn cơm, uống trà chanh, Bạch Tâm Ngữ tuyên bố tin vui đã hoàn thành xong giai đoạn đầu tiên của hạng mục nghiên cứu, chờ đến kỳ nghỉ đông, mọi người có thể rảnh rỗi tụ tập nhậu nhẹt karaoke một bữa hoành tráng.

Du Đường nghĩ đến sự quan tâm chăm sóc của mọi người với Ngụy Mặc Sinh thời gian qua, liền đưa ra yêu cầu tổ chức tiệc tùng ở câu lạc bộ Lăng Yên của Cố Tầm, ở nơi đó đầy đủ mọi phương diện, chơi bời có, nhậu nhẹt có, hát hò nhảy nhót thoải mái, bảo đảm mọi người có thể chơi vui vẻ hết mình.

"Câu lạc bộ Lăng Yên?" Bạch Tâm Ngữ sửng sốt một chút, vội hỏi: "Đó chẳng phải nơi tụ tập của nhà giàu với minh tinh không thôi sao? Ôi chỗ đó đắt khủng khiếp, đám bọn tôi không đủ tiền đến đó chơi đâu."

Những người khác cũng sôi nổi phụ họa theo, tuy rằng bọn họ đã là bạn bè với Du Đường và Ngụy Mặc Sinh, nhưng có là bạn bè cũng không thể lợi dụng tiền bạc của bạn chỉ vì họ giàu có được.

Du Đường và Ngụy Mặc Sinh liếc nhau rồi cười xòa.

"Mọi người yên tâm, câu lạc bộ Lăng Yên là của anh rể em." Du Đường nói: "Anh ấy cũng rất quan tâm về các hoạt động công ích, và cũng đã nghe nói về đề tài nghiên cứu của mọi người, ảnh rất cảm phục mọi người, cho nên ảnh vẫn luôn nhắc em phải tìm cơ hội đưa mọi người đến câu lạc bộ chơi, ảnh sẽ miễn phí hết. Mọi người không cần phải ngại đâu."

Nửa năm qua, những người bên cạnh Du Đường và Ngụy Mặc Sinh dần dần bị cảm nhiễm bởi lý tưởng của hai người. Không riêng gì người nhà họ Lâm và Cố Tầm, ngay cả vị doanh nhân nổi tiếng là quỷ hút máu vắt cổ chày ra nước Ngụy Trường Nguyên, cũng bởi vì trải qua bệnh tật, kề cận lằn ranh sinh tử một lần, sau này ông bắt đầu nỗ lực cùng với Ngụy Mặc Sinh, dành riêng một phần tài sản dùng để quyên góp cho các bệnh nhân bị bệnh hiểm nghèo và hỗ trợ đề tài nghiên cứu thuốc chữa ung thư của nhóm Ngụy Mặc Sinh .

Mọi người nghe xong thì người này nhìn người kia một lúc, cuối cùng thì đồng thanh hoan hô ầm ĩ.

Rốt cuộc thì cả nhóm đều là thanh niên, ai mà không thích chơi bời nhảy múa?

Ngày ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm không bước chân ra ngoài, cỏ mọc cao đến đỉnh đầu còn chẳng biết thì phải làm sao!

Sau khi ăn xong, mọi người lại bận bịu lao đầu vào công việc, tới 10 giờ đêm mới giải tán ai về nhà nấy.

Thấy Ngụy Mặc Sinh đi ra tới nơi, Du Đường ngáp một cái, lấy khăn quàng cổ và mũ trong cặp sách ra đưa cho hắn.

Khăn quàng cổ màu đỏ, mũ đỏ, chóp mũ còn lúc lắc một cục bông trắng tinh.

"?" Trên đầu Ngụy Mặc Sinh chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, nhưng mà vẫn ngây ngốc chờ Du Đường đội mũ, quàng khăn cho mình xong, mới chỉ vào cục bông trên chóp mũ, nói: "Đường Đường, anh định biến em thành ông già Noel sao?"

Du Đường gật đầu: "Ngày mai là lễ Giáng Sinh, anh thấy có rất nhiều người mặc kiểu này ở phố đi bộ bên kia nên cũng bon chen mua một bộ, không ngờ lại hợp với em đến vậy."

Y sờ sờ cằm, nhìn trái nhìn phải xem xét Ngụy Mặc Sinh, sau đó rút điện thoại ra chụp hình tanh tách, sau đó lại ôm lấy bả vai Ngụy Mặc Sinh, giơ điện thoại lên chụp một đống ảnh chung, sau đó thì gửi lên nhóm chat gia đình.

Chỉ chốc lát sau, thông báo không ngừng vang lên liên tiếp giật tung cả điện thoại. Du Đường kéo Ngụy Mặc Sinh cùng xem, thấy tin nhắn đầu tiên là của mẹ Lâm: A Sinh nhà ta thật là đẹp trai, hóa trang ông già Noel vô cùng đáng yêu, Đường Bảo, nhớ chụp nhiều hình gửi cho mẹ làm kỳ niệm nha.

Cố Tầm: Cô ơi, cháu cũng có quần áo hóa trang ông già Noel á, cô muốn xem không?

Lâm Phỉ: Anh có hả?

Cố Tầm: Có chứ, mỗi tội hơi ít vải.

Lâm Phỉ:.....Mẹ, mẹ đợi chút, con xử lý việc riêng cái đã.

Lâm Mặc: Phỉ Phỉ, đập chết cái tên lẳng lơ đó đi!

Thành phố B, bên trong biệt thự Thành Nam.

Giang Tần Phong im lặng nằm vùng trong nhóm chat, lại liếc nhìn cậu chủ nhà mình đang nằm ngửa hình chữ đại (大) trên giường, điên cuồng nhắn tin lên nhóm chat kích Lâm Phỉ đánh Cố Tầm tơi bời hoa lá.

Anh suy tư chốc lát, cũng nằm bò xuống bên cạnh Lâm Mặc, nghiêm túc hỏi cậu: "Cậu chủ à, em cảm thấy anh hóa trang thành ông già Noel sẽ đẹp chứ?"

Lâm Mặc: "?" Điện thoại di động rơi bộp xuống đệm, Lâm Mặc bịt miệng lại, cuộn tròn thành con tôm lăn qua lộn lại trên giường cười khúc khích không ngừng, sau đó mới hé mắt trêu:

"Anh Tần Phong, sao anh lại có thể đáng yêu đến vậy? Nào nào, thế thì còn gì bằng? Ha ha ha ha ha....."

Tần Phong: "......"

......

Du Đường chụp chán chê xong mới tha Ngụy Mặc Sinh tới bãi đỗ xe, hai người lái xe quay về nhà..

Thời điểm bước xuống xe, mới phát hiện trời đã bắt đầu rơi trận tuyết đầu mùa.

Những bông tuyết trắng tinh bay bay trong gió, điểm xuyết lên nền trời đêm đen thăm thẳm, được ánh đèn đường mờ nhạt soi sáng, lấp lánh một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Ngụy Mặc Sinh có chút hoảng hốt.

Bởi vì hắn chợt nhớ tới, cái ngày Du Đường rời xa hắn, trời cũng đổ một trận tuyết rất lớn......

Hình ảnh trước mắt lại bắt đầu méo mó vặn vẹo, Ngụy Mặc Sinh vươn tay muốn níu lấy Du Đường đang đứng bên cạnh, lại vô cớ lảo đảo một chút.

Sau đó....

Bàn tay chới với giữa không trung được một bàn tay ấm áp vững chãi bắt được.

Những hình ảnh méo mó trước mắt trở lại bình thường, hắn giương mắt nhìn lên thì thấy Du Đường đang nhíu mày nhìn mình, nhỏ nhẹ trách mắng.

"Nào có ai lại té ngã trên đất bằng? Lần sau nhất định phải cẩn thận để ý dưới chân đấy."

Nói xong thì kéo hắn sát vào người, ôm chầm lấy cánh tay hắn, rảo bước đi về hướng nhà trọ.

"Đi thôi nào, chúng ta về nhà."

Chỉ một câu nói bình thường, lại suýt nữa làm Ngụy Mặc Sinh rơi lệ.

Hắn bước chậm dần rồi dừng lại hẳn, nghèn nghẹn nói với Du Đường.

"Anh ơi, anh có muốn nhận được quà của ông già Noel không?"

Muôn vàn bông tuyết rào rạt tung bay trong gió, hai người đứng đối diện nhau, Du Đường chớp chớp mắt, hỏi: "Quà gì?"

Ngụy Mặc Sinh vươn đôi tay, kéo cao mũ áo lông trùm lên đầu Du Đường, bao kín đầu. Rồi sau đó hơi cúi người, nghiêng đầu, ở bên dưới vành nón, hắn nhẹ nhàng hôn lên bờ môi y.

"Em tặng bản thân em cho anh, anh có chịu không?"

-------

Editor anh quan

Đù má, nó sến quá bay ơi, cứu tui cứu tui ~(>_<)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top