Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ sáu ( 05 )

Bước chân Sở Đoạn Ly hơi chững lại.

Hắn chợt nhớ tới kiếp trước, khi hai người họ vẫn còn ở Liên Sơn Sương Mù, hắn đã ăn sạch cả một đĩa mứt hoa quả ngay trước mặt người này.

Từ đấy về sau, Du Đường luôn dự trữ sẵn đồ ăn vặt trong người, nào là quả khô, mứt táo đủ các loại, hở ra là lại đút cho hắn ăn.

Vừa nhớ đến chuyện cũ, trái tim Sở Đoạn Ly lại cảm thấy xót xa.

Hai người đứng trước quầy mứt hoa quả, các loại mứt hoa quả đều được đóng sẵn thành từng túi, có mứt quả hạnh, mứt đào, mứt mận, còn có cả mứt táo.

Du Đường lắc lắc túi tiền trên tay, nói: "Nam Ly tiên sinh muốn ăn cái gì thì cứ việc chọn, tiền thuê phòng nghỉ các ngươi trả, tiền mứt hoa quả để ta trả."

"?"Sở Đoạn Ly khó hiểu hỏi Du Đường: "Không phải chính thần y muốn ăn à? Sao lại bảo ta chọn?"

"Vốn dĩ là mua cho ngươi mà." Du Đường chống một tay lên quầy hàng, tay kia khảy khảy trêu chọc tấm lụa mỏng phủ bên trên nón cói của Sở Đoạn Ly, làm hắn sợ tới mức cuống quýt che lại kín mít.

Y nói: "Phương thuốc chữa trị cho ngươi ta đã nghĩ ra rồi, nhưng mà thuốc này cực kỳ đắng, nếu như ngày nào cũng phải uống mà không có mứt hoa quả làm dịu đi, ta sợ Nam Ly tiên sinh không chịu nổi."

"Bắt buộc phải uống mỗi ngày sao?" Sở Đoạn Ly nghe đến đây, nhăn mặt nhăn mũi hỏi lại.

Trong lòng vẫn còn muốn giãy giụa thêm một chút: "Ban nãy chẳng phải nhóc con tên Tiểu Hàn kia đã nói rằng bệnh tương tư là tâm bệnh, cần phải điều trị bằng tâm dược sao? Mấy cái đó toàn là thuốc uống bên ngoài, cũng đâu có tác dụng gì đâu?"

"Ta cứ tưởng Nam Ly tiên sinh không lắng nghe Tiểu Hàn nói chuyện chứ." Du Đường nén cười nén đến mức đau cả ruột.

Không ngờ Sở Đoạn Ly thật sự tin lời y, cho rằng hắn thật sự bị bệnh tương tư, còn tin tưởng vào phương pháp chữa bệnh của nhóc Tiểu Hàn hay luyên thuyên kia.

Thật sự quá đơn thuần, quá dễ lừa.

Du Đường nói: "Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ rõ chuyện đó à."

Y gật gù: "Đúng là tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, nhưng tiền đề là ngươi phải giãi bày hết tâm sự trong lòng ra với ta mới được, ngươi có nguyện ý kể cho ta nghe không?"

"......" Sở Đoạn Ly mấp máy cánh môi, ngập ngừng trong chốc lát, mới tiếp tục nói: "Không ấy ta uống thuốc đắng cũng được."

Du Đường đã quen với dáng vẻ nhát gừng này của hắn, trong lòng tự biết không nên ép buộc hắn thêm nữa.

Thế nhưng lúc vào quầy thuốc bốc thuốc, y cố ý mua thêm vài vị thuốc bổ cực đắng.

Tính toán âm thầm trị người nhát gan này một chút, y muốn xem thử xem Sở Đoạn Ly còn có thể trốn trong cái vỏ ốc ấy bao lâu nữa.

Mua thuốc và mứt hoa quả xong, khi hai người bước ra ngoài cửa hàng thì trời đã ngả về chiều, thế nhưng cái nắng ngày hè vẫn như thiêu như đốt, hun đá xanh lát đường bốc lên hơi nóng hầm hập

Sở Đoạn Ly nói: "Thần y, sức khỏe của ngươi không tốt, chúng ta đi dạo một lát thì trở về nghỉ ngơi sớm thôi, đừng để mệt nhọc."

Hắn vừa nói vậy, tròng mắt Du Đường đã đảo một vòng, thầm nảy ra một ý.

Y lập tức giả vờ lảo đảo hai bước, "rầm" một tiếng ngã đập người vào khung cửa quầy thuốc, làm tiểu nhị ở bên trong hốt hoảng chạy vội ra hỏi han: "Tiểu ca, ngươi không sao chứ?!"

"Ta không sao......" Du Đường thều thào: "Có lẽ do thời tiết quá nóng nên hơi chóng mặt. Nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."

Ngay lúc này, Sở Đoạn Ly đã sợ đến mức cứng đờ người, cố gắng dò dẫm lắng nghe về phía đang phát ra tiếng nói của Du Đường, đo đạc bước chân, thối lùi hai bước, sờ soạng nắm được cánh tay y, ngập ngừng hỏi: "Ngươi, có ổn không? Tại sao mệt mỏi mà không nói với ta một tiếng?"

"Hiếm khi có thể ra ngoài dạo chơi một chuyến, lại được vui vẻ hàn huyên tán gẫu với Nam Ly tiên sinh, ta chỉ muốn ở bên ngươi thêm chốc lát, nào ngờ cái cơ thể ốm yếu này không biết cố gắng, làm cho ngươi lo lắng, thật sự rất xin lỗi."

"Đừng xin lỗi." Mỗi một câu nói của Du Đường đều hóa thành một cây đao, chậm rãi cứa vào trái tim Sở Đoạn Ly, khiến hắn đau đến nỗi nước mắt hoen ướt bờ mi, yết hầu nghẹn đắng.

Hắn nói: "Là do ta suy xét không chu toàn, mới khiến cho ngươi chịu khổ chịu mệt."

"Cho nên, ngươi có thể cõng ta trở về được không?" Du Đường giả vờ yếu ớt tựa vào lồng ngực Sở Đoạn Ly, lại liếc mắt ý bảo tiểu nhị quay trở về bên trong cửa hàng, một bàn tay đặt lên vai hắn, cố ý cận kề, làm cho nửa trên cơ thể gần như chui hẳn vào bên trong mảnh lụa phủ nón cói của Sở Đoạn Ly, khẽ nói:

"Ta mệt quá, đi không nổi nữa, trên người cũng không mang theo thuốc, nếu như muốn mau chóng trở về khách điếm thì chỉ có thể dựa vào Nam Ly tiên sinh....."

Trong thanh âm của y mang theo năm phần áy náy, ba phần đáng thương, hai phần cầu xin, một phần bất lực, tất cả đều hóa thành mũi tên.

Cắm xuyên qua trái tim Sở Đoạn Ly!

Hơn nữa, khoảng cách hiện tại của hai người quả thực quá nguy hiểm.....

Trong nháy mắt tiếp xúc với thân thể người ấy, mùi hương thơm mát quen thuộc kết hợp với cái nóng oi ả của ngày hè xông thẳng vào xoang mũi của hắn, khiến cho từng kỷ niệm khi hai người ở bên nhau lại tràn về trong suy nghĩ.

Tình cảm đậm sâu chẳng thể nào buông bỏ, hồi ức đẹp đẽ chẳng thể nào quên đi, khát vọng bí ẩn sôi trào lấn át lí trí, hết thảy những cảm xúc kia đang bùng nổ, thiêu cháy từng tấc từng tấc da thịt của hắn.

Mà lúc này, Du Đường lại cố tình dán thật sát vào bờ vai hắn, cánh môi ép hẳn vào tấm lụa mỏng manh, tựa như đang hôn lên lỗ tai đỏ bừng của hắn.

Âm thanh ngọt dịu kia lại lần nữa vang lên, y khẽ hỏi: "Nam Ly tiên sinh, yêu cầu của ta có phải hay chăng đã làm ngươi khó xử?"

"Nếu như ngươi cảm thấy khó xử thì cứ mặc kệ ta ở lại đây, rồi trở về khách điếm gọi Du Thất tới đây đưa ta về."

"Những việc này, gã đã quen...."

Khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, trong nháy mắt ấy, Du Đường cảm giác eo của mình bị bàn tay chai sạn của Sở Đoạn Ly siết lại một chút.

Tuy không đau đớn, thế nhưng lại không cách nào tránh thoát.

"Ta không hề cảm thấy khó xử."

Tuy rằng Sở Đoạn Ly đã nỗ lực để kìm chế, thế nhưng giọng điệu vẫn đầy vẻ tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau ta sẽ cõng ngươi, đừng để gã ta cõng."

Khóe môi Du Đường cong lên, thành công đạt được mục đích, bèn an tâm giả vờ suy kiệt yếu ớt, khi Sở Đoạn Ly cõng y lên lưng, còn nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cổ hắn, bắt đầu trợn mắt nói dối: "Nam Ly tiên sinh, không giấu gì ngươi, kỳ thật ta vẫn luôn tự ti....."

Sở Đoạn Ly ngẩn người, rồi lập tức buột miệng phản bác theo bản năng: "Thần y tốt như vậy, vì cớ gì lại tự ti?!"

"Bởi vì ta đây sinh ra là thân nam nhân, lại thật sự quá yếu đuối....." Du Đường thở than, ngữ điệu thoạt nghe vô cùng đáng thương.

"Từ nhỏ ta đã đau yếu bệnh tật liên miên, làm cha mẹ rầu thúi ruột, cha ta tra nát y thư cũng không tìm ra cách để kéo dài sự sống cho ta, ta nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau, có khả năng ta sẽ không sống được quá 30 tuổi."

"Từ sau khi Du gia bị diệt môn, ta ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, sống cuộc đời được chăng hay chớ. Hiện giờ chỉ còn hai ba năm nữa là ta sẽ tròn 30 tuổi, ta nghĩ có lẽ đến tận khi chết ta vẫn chưa báo được thù nhà, thế là ta mới vất vả rời núi đi tìm đường báo thù, vậy mà chỉ một ngày hè nóng bức đã hạ gục ta, khiến cho tấm thân bệnh tật của ta chẳng lết đi được mấy bước. Vào những lúc thế này, ta lại cảm thấy cực kỳ khó chịu......"

"Thần y, xin ngươi đừng nói như vậy."

Trái tim Sở Đoạn Ly đau đến nỗi nghẹt thở, hắn cất giọng đầy phẫn nộ và khổ sở.

"Ngươi không hề yếu ớt, ngươi là đại phu, y thuật của ngươi có thể cứu được rất nhiều người. Hơn nữa Du gia bị diệt môn cũng không phải do ngươi sai, kẻ sai là hung thủ đã giết hại người nhà của ngươi, bọn chúng mới là kẻ thật sự đáng chết."

Mặt trời chói chang treo trên cao, đường phố vắng vẻ thưa thớt người qua lại, Sở Đoạn Ly cẩn thận nâng đùi Du Đường, vững chãi cõng y trên lưng.

Giọng điệu của hắn đầy kiên quyết:

"Lời hứa trước đó của ta không phải chỉ là lời nói suông."

"Ta sẽ giúp ngươi báo thù."

"Ngươi chữa bệnh cho ta, ta sẽ giúp ngươi giết sạch toàn bộ kẻ thù diệt môn Du gia."

"Còn nữa, ngươi sẽ không chết."

"Ta dùng chính sinh mệnh của mình để thề."

"Ta nhất định sẽ tìm được cách để kéo dài tuổi thọ cho ngươi, làm ngươi khỏe mạnh vượt qua cả đời này."

"Nếu không làm được, ta sẽ chết không có chỗ chôn, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh."

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top