Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ sáu (06)

Du Đường giật mình sửng sốt.

Bởi lẽ y không ngờ tới việc Sở Đoạn Ly sẽ phát lời thề độc.

"Vì cớ gì Nam Ly tiên sinh lại nói như vậy?" Y nắm chặt bả vai Sở Đoạn Ly, ép hỏi hắn: "Rõ ràng mới vừa lúc nãy thôi, ngươi còn nói rằng hai ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, hiện giờ tại sao lại đối xử tốt với ta đến thế? Thậm chí còn không tiếc dùng sinh mệnh của chính mình để phát lời thề độc?"

Đáp án nghẹn lại ở yết hầu, Sở Đoạn Ly cắn chặt răng, vô thức dịch một bước về phía trước, gần như muốn mặc kệ nỗi sợ hãi để trả lời Du Đường, bởi vì ta sống lại, kiếp trước ta yêu ngươi, nhưng ta lại hại chết ngươi, cho nên kiếp này ta không dám thẳng thắn với ngươi, không dám nhấc lên quan hệ với ngươi.....

Hai cánh môi không chịu khống chế mấp máy hé mở, vào lúc mà Sở Đoạn Ly mới nói được vài từ: "Bởi vì ta...", Du Thất ở cách đó không xa nhìn thấy Du Đường, hào hứng hô vang: "Thiếu gia! Hóa ra hai người ở đây à! Ta tìm ngươi lâu lắm rồi đấy!"

Và thành công cắt ngang những lời Sở Đoạn Ly định nói.

Cũng cắt đứt luôn dũng khí mà hắn vất vả lắm mới gom góp lại được.

"......"

Khóe miệng Du Đường giật giật, nhìn về phía Du Thất đang hào hứng chạy tới đây, bỗng có xúc động muốn chất vấn gã, "Sao mà tới đúng lúc thế?"

Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Nhưng mà lúc này có nói gì thì cũng đã muộn, Sở Đoạn Ly đã lại rúc vào trong vỏ ốc sên, muốn để đối phương chủ động thò đầu ra ngoài, sợ là một việc quá khó khăn.

Phải chuyển sang kế hoạch hai thôi.

Mặc dù Du Thất phá vỡ bầu không khí của hai người, thế nhưng tốt xấu gì thì gã cũng đưa tới tin tốt.

—— Khách điếm hết phòng.

Năm người bọn họ, chỉ còn hai gian phòng.

Vấn đề hiện tại là nên chia phòng như thế nào cho hợp lý.

Nam Vân nhìn chằm chằm vào nón cói của Sở Đoạn Ly, cẩn thận lựa lời hỏi: "Tiểu thúc, ngài xem, ngài muốn ngủ chung với ai?"

Gã ta thà leo lên nóc nhà của khách điếm làm bạn với trăng sao, chứ tuyệt nhiên không dám ngủ chung phòng với Sở Đoạn Ly.

Vì thế, lúc này tốt nhất là nên hỏi ý cung chủ.

Sở Đoạn Ly dìu Du Đường, mới vừa mở miệng nói: "Ta......" ,thì đã bị người bên cạnh giật nhẹ góc áo, nói chen vào: "Nam Ly tiên sinh, ta có thể ngủ cùng phòng với ngươi không? Ta ngủ rất ngoan, sẽ không làm phiền đến ngươi."

Sở Đoạn Ly làm gì có khả năng chống cự trước từng bước ép sát của y.

Hơn nữa hắn cũng không yên tâm để Du Đường ngủ cùng phòng với những người khác, chỉ đành đồng ý với y.

Đến tối hôm đó, Nam Vân sắc thuốc rồi bê bát thuốc vào phòng dâng cho Sở Đoạn Ly, nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.

Bởi lẽ chuyện Sở Đoạn Ly ghét cay ghét đắng là chuyện mà từ trên xuống dưới Ly Nguyệt Cung đều biết, hơn nữa rõ ràng cung chủ nhà gã đâu có bệnh tật gì, cũng không biết tay Du thần y kia chẩn mạch kiểu gì mà nhìn ra được cung chủ nhà gã có bệnh.

Còn phải uống thuốc đắng như vậy.

Quả là xui xẻo.

Sở Đoạn Ly nghe thấy tiếng gã đặt bát thuốc lên bàn, bèn đứng dậy bước tới, kéo Nam Vân đi ra ngoài, thì thào hỏi: "Ngươi đã mua được chưa?"

"Mua được rồi." Nam Vận vội vàng móc từ trong ngực áo ra một chiếc mặt nạ ánh kim, Sở Đoạn Ly nhận lấy, nhanh chóng tháo nón cói xuống, cởi dải lụa đỏ che mắt ra, đeo lên chiếc mặt nạ chỉ để lộ nửa cái mũi và miệng.

"Cung chủ, sao ngài cứ nhất định phải lừa gạt bọn họ vậy?"

Nam Vân đi theo Sở Đoạn Ly nhìn hắn âm thầm bảo vệ đám người Du Đường cả một năm, nhưng vắt óc vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.

Ngay từ ban đầu gã cứ cho rằng cung chủ nhà gã có ý muốn chiêu mộ Du thần y trời sinh dược thể về Ly Nguyệt Cung để dễ bề lợi dụng.

Thế nhưng hôm nay, Sở Đoạn Ly lại cố ý che giấu thân phận nhằm tiếp cận Du Đường, hơn nữa còn phủi sạch quan hệ giữa bản thân và Ly Nguyệt Cung, còn tự rủa xả chính mình và Ly Nguyệt Cung không đáng một đồng, trong tối ngoài sáng khuyên nhủ đủ điều không cho Du Đường đi đến đó.

Thôi thì không cho đi cũng đành, còn một hai phải bắt người ta đi theo mình, nói cái gì mà dùng danh nghĩa của Nam Ly tiên sinh báo thù giúp Du gia.

Này không phải có bệnh thì là cái gì?

À!

Nghĩ vậy, Nam Vân đột nhiên chợt hiểu ra toàn bộ mọi chuyện, chắc chắn bệnh mà Du Đường chẩn đoán cho Sở Đoạn Ly chính là loại bệnh này!

Điên điên khùng khùng, thần kinh thác loạn! Tâm khẩu bất nhất!

Chuẩn rồi!

"Ngươi đang nghĩ linh tinh gì vậy?" Tuy rằng Sở Đoạn Ly không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Nam Vân, nhưng hắn vẫn cảm giác được hơi thở gã ta có vấn đề, bèn trầm giọng hỏi: "Ta bảo ngươi làm cái gì thì cứ ngoan ngoãn mà làm, đừng hỏi nguyên nhân."

"Trừ phi ngươi muốn trở thành Phùng Lộ tiếp theo."

Phùng Lộ là kẻ phản bội Ly Nguyệt Cung, Sở Đoạn Ly tra tấn gã ta nửa tháng mới giết chết, thi thể gã ta rất thê thảm, không ai dám nhìn.

Nam Vân vừa nghe lời này, cả người vô thức run lên.

Ánh mắt nhìn Sở Đoạn Ly cũng trở nên sáng lấp lánh.

Quả nhiên, vị cung chủ ác liệt trước mặt gã đây mới là cung chủ Ly Nguyệt Cung tiếng tăm lẫy lừng!

Xem ra, cung chủ nhà gã vẫn chưa bị thần kinh đến độ không có thuốc nào chữa được!

"Thuộc hạ đã rõ!"

Đuổi Nam Vân đi rồi, Sở Đoạn Ly mới đẩy cửa bước vào phòng.

Du Đường ngước mắt nhìn thấy gương mặt đeo mặt nạ của hắn, than thở: "Nam Ly tiên sinh để ý chuyện dung mạo của chính mình bị người khác nhìn thấy như vậy sao?"

"Ừ." Sở Đoạn Ly gật đầu, ngồi xuống cạnh bàn, ngón tay mân mê bát thuốc bên cạnh: "Mắt ta có tật, gương mặt lại xấu xí, không để cho người khác nhìn thấy mới là sự tôn trọng và săn sóc đối với người ta."

Nói xong thì bưng bát thuốc lên, uống một hơi cạn sạch.

Thuốc đắng đến nỗi gân xanh trên cổ hắn gần như trồi hết lên trên.

Hắn vội vàng vươn tay muốn với lấy một miếng mứt trong đĩa mứt hoa quả đặt ngay bên cạnh, nhưng không ngờ lại nắm phải một bàn tay ấm áp.

Cả hai người đều sửng sốt trong khoảnh khắc.

Sở Đoạn Ly cuống quýt muốn rụt tay về, lại bị Du Đường bắt lấy, nắm thật chặt, ngay sau đó, người ấy ngồi lên đùi hắn, một tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, bàn tay còn lại thì vừa nắm lấy tay Sở Đoạn Ly, kéo đến đĩa mứt, nhón một miếng mứt quả, nhét vào trong miệng của hắn.

Động tác này của Du Đường quá thân mật, lại quá to gan lớn mật.

Mọi chuyện đang xảy ra đều vượt ra ngoài dự kiến của Sở Đoạn Ly, khiến cho hắn cứng đờ ngồi lặng yên tại chỗ như tượng đá, mứt quả ở trong miệng cũng quên nhai.

Thẳng đến khi cảm giác được một đầu ngón tay chọt vào má, Du Đường dán môi vào tai hắn, thì thầm: "Nhai đi kìa?"

Hắn mới như con rối gỗ vô hồn được hạ mệnh lệnh, cứng ngắc nhai hai lần rồi nuốt trọng xuống cuống họng.

Sở Đoạn Ly cứ cho rằng hắn nghe lời nhai nuốt xong rồi, Du Đường sẽ xuống khỏi người hắn.

Nhưng đến khi hắn nuốt xong rồi, người ngồi trên đùi cũng không có vẻ gì là muốn xuống cả.

Mấy đầu ngón tay ấm áp vuốt ve cằm hắn, nhẹ nhàng cọ qua khóe môi, hỏi nhỏ: "Nữa không?"

"......" Dù cho lý trí điên cuồng gào thét hắn đừng tiếp tục để cuốn theo người kia, thế nhưng thân thể lại không nghe lời, lưu luyến không muốn đẩy Du Đường ra.

Hầu kết vô thức lăn lộn, mồ hôi lấm tấm chảy dọc xuống thái dương, đọng lại ở cằm, được ngón tay cái Du Đường lau đi.

"Nam Ly tiên sinh......"

Giọng người trong lòng êm ái ngọt ngào tựa như mật rót vào tai, hơi thở ấm nóng phả ra quét qua cần cổ, gần như sắp hôn lên cần cổ Sở Đoạn Ly.

"Ta hỏi ngươi, có còn muốn ăn thêm mứt quả nữa không?"

"...... Muốn." Rốt cuộc thì thân thể cũng chiến thắng lý trí, lưng Sở Đoạn Ly đã ướt đẫm mồ hôi, tay trái vẫn luôn không chịu khống chế mà vòng qua ôm chặt eo Du Đường, nói lời thuận theo con tim: "Làm phiền thần y lại lấy giúp ta thêm một miếng, được không?"

Khóe môi Du Đường nhẹ cong lên, với tay cầm lấy đĩa mứt quả, nhón lấy một miếng, đút cho Sở Đoạn Ly.

Cứ như vậy đút từng miếng từng miếng cho hắn ăn.

Thẳng đến khi đĩa mứt quả thấy đáy, mới thả lại đĩa mứt quả lên mặt bàn, nói: "Nam Ly tiên sinh có biết không, dáng vẻ của ngươi khi ăn mứt quả, thật sự cực kỳ giống với người trong lòng ta."

Sở Đoạn Ly khiếp sợ ngẩng đầu lên.

Lắp bắp hỏi: "Lòng, người trong lòng? Thần y có người trong lòng rồi sao?"

Vừa nói đến đây, hắn chợt ý thức được động tác của hai người lúc này không thích hợp, vội vàng muốn đẩy Du Đường ra, lại không cách nào đẩy được người trong lòng ra.

Sức mạnh của người kia phảng phất vô cùng vô tận, chỉ ôm chặt lấy cổ hắn, cười gằn từng chữ: "Đúng vậy, có."

"Người trong lòng ta chính là vị bị ngươi mắng là ma đầu uống máu ăn sống thịt người, cung chủ Ly Nguyệt Cung, Sở Đoạn Ly đấy."

Sở Đoạn Ly: "......?!!!"

--

Editor Anh Quan

Đường Đường: Ha ha, xem anh tán bồ anh đây!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top