Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư(05)

Tiêu Lẫm cảm thụ độ ấm truyền qua đầu ngón tay, ánh mắt chăm chú nghiên cứu gương mặt con người nhỏ xíu kia.

Nỗi hoài nghi trong lòng dần dần tan biến, sau đó là cảm giác mừng như điên ập tới.

Hắn vươn đôi tay, thật cẩn thận nâng Du Đường lên, đưa đến trước mặt.

Mở thật to đôi mắt đỏ hồng, hỏi: "Tướng quân, thật sự là ngươi sao?"

Du Đường gật đầu, khẳng định lại lần nữa: "Đúng vậy, là ta."

Nước mắt tích tụ trong hốc mắt của Tiêu Lẫm trào ra ngoài, rơi xuống, hắn cọ cọ má vào người Du Đường, nghẹn ngào nức nở: "Thật tốt quá."

"Còn có thể nhìn thấy ngươi, thật tốt quá....."

Từng giọt lệ to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống đỉnh đầu Du Đường, tưới ướt nhẹp cả đầu tóc cả y phục của y.

Du Đường đau lòng Tiêu Lẫm, ngại ngùng không dám nói với hắn, chỉ lặng lẽ vươn đôi bàn tay nhỏ xíu ôm má hắn, nỗ lực lau đi nước mắt giàn giụa trên gương mặt đẹp đẽ kia.

"Điện hạ đừng khóc, chẳng phải ta đã trở về rồi sao? Sau này ta sẽ không đi đâu nữa, chỉ ở bên cạnh ngươi thôi, được không?"

Tiêu Lẫm vừa gật đầu vừa nghẹn ngào nói "Được, được.", rồi lại ôm Du Đường kề sát vào mặt mình, cọ cọ má vào người y, khóc thật lâu mới bình tĩnh trở lại.

Nhưng lúc này cả người Du Đường đã hóa thành con gà rơi vào nồi canh.

Từ đầu đến chân đều bị nước mắt của Tiêu Lẫm tưới ướt dầm dề.

Ngọc bội trắng ngần như mỡ dê, bên dưới lại thắt thêm một chuỗi tuệ màu đỏ, cho nên y phục trên người Du Đường cũng là bạch y đơn giản, sợi tơ hồng dùng làm thắt lưng, sau khi ướt đẫm thì vải vóc dính sát vào người, để lộ làn da lúa mạch bóng loáng, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Tiêu Lẫm chợt nghĩ đến cái gì, gương mặt thoáng cái đã đỏ bừng lên.

Hắn cầm lòng không đặng bèn vươn ngón tay chọt chọt vào ngực Du Đường.

Du Đường bị bất ngờ, hẫng chân ngã ngửa vào lòng bàn tay Tiêu Lẫm.

"Điện hạ! Ngươi đột nhiên làm gì vậy?" Y giãy giụa định bò dậy, lại phát hiện Tiêu Lẫm như bị nghiện, hắn vươn đầu ngón tay đè lại ngực Du Đường, niết qua niết lại, áp chế động tác của y.

"Điện, điện hạ......" Lòng bàn tay Tiêu Lẫm quá thô ráp, ngữ điệu của Du Đường cũng thay đổi: "Đừng làm vậy nữa!"

Lúc này Tiêu Lẫm mới chợt tỉnh táo lại, vội vàng nâng Du Đường dậy, ho khụ mấy tiếng rồi nói: "Xin lỗi, tướng quân, chỉ là vừa rồi ta cảm thấy ngươi quá đáng yêu, chẳng hiểu sao lại muốn chạm vào một chút."

Nói đến đây, hắn lại nghĩ đến điều gì, duỗi đầu ngón tay chỉ vào người Du Đường: "Y phục của ngươi ướt hết cả rồi, phải nhanh thay thôi, để ta giúp ngươi thay."

Du Đường không dám tin tưởng hắn thêm lần nữa, trực tiếp nhảy tót ra sau vài bước, ôm lấy một ngón tay Tiêu Lẫm, tay khác thì lắc qua lắc lại cật lực, chối đây đẩy: "Không cần, không cần! Ta là ngọc linh, y phục có thể dùng sức mạnh để hong khô!"

Tiêu Lẫm khựng lại, uể oải đáp lời: "Được rồi."

Du Đường lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Bắt đầu vận khí hong khô y phục và đầu tóc.

"Đúng rồi, ban nãy tướng quân nói rằng ngươi hấp thu máu của ta mới có thể biến thành người, vậy vừa rồi ngươi đã thử lại chưa, có hiệu quả không?"

Du Đường búi tóc lại cẩn thận rồi lại ngồi xếp bằng trong lòng bàn tay Tiêu Lẫm, đối mặt với hắn, nghiêm túc nói.

"Hình như là có chút hiệu quả." Du Đường nói: "Cảm giác được thể lực khôi phục, thân thể nóng lên....."

"Thân thể nóng lên......" Tiêu Lẫm lặp lại bốn chữ này, mặt mày ánh lên nét cười.

Du Đường tức khắc sởn tóc gáy, vội vàng nói: "Đừng có nghĩ bậy!"

"Hửm?" Tiêu Lẫm cố ý hỏi lại: "Tướng quân cho rằng ta đang suy nghĩ gì?"

"......" Du Đường nghẹn lời, không dám nói thêm câu nào.

"Nếu nói như vậy thì máu của ta thật sự có tác dụng với ngươi." Thấy Du Đường im lặng không nói, gương mặt vẫn phiếm hồng, Tiêu Lẫm mỉm cười, cố ý nâng lòng bàn tay lại thật gần gương mặt mình, cơ hồ Du Đường chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào bờ môi hắn, khe khẽ thì thầm.

"Cho nên, tướng quân có muốn uống thêm chút nữa, thử xem có thể thành công biến lớn không?"

Hắn vui sướng bổ sung thêm một câu: "Ban nãy tướng quân cũng đã nghe thấy rồi đấy. Môi của ta là để cho tướng quân hôn, hiện giờ tướng quân đã ở đây rồi, tướng quân muốn hôn bao lâu thì cứ hôn bấy lâu."

"!!!"

Du Đường nhìn chằm chằm vào cánh môi mềm mại gần trong gang tấc, nuốt ực ngụm nước bọt, lí nhí nói: "Vẫn là thôi đi, dù cho có hút máu thì hút ở đầu ngón tay hoặc là miệng vết thương ở chỗ khác là được rồi, ở miệng thì thôi."

"Sao lại thế?"

Du Đường ăn ngay nói thật: "Bởi vì ta sợ ngươi không cẩn thận cạp mất đầu ta."

Tiểu Kim truyền âm cười nói:【 chủ nhân, ngài nói chuyện thẳng thắn quá! 】

Tiêu Lẫm: "......"

Bầu không khí ái muội giữa hai người tan biến sạch sẽ chỉ trong chớp mắt.

Du Đường nghiêm trang ngồi khoanh chân, tiếp tục nói: "Vừa rồi ngươi đột nhiên nói chuyện, khiến cho tóc tai của ta lại bị thổi tung hết cả lên rồi. Ta so với ngươi quả thật quá nhỏ bé, về sau hai chúng ta ở chung phải cẩn thận để ý mới được."

Tiêu Lẫm suy tư một lát rồi đành thỏa hiệp: "...... Cũng đúng."

Hắn cắn vỡ ra một miệng vết thương trên đầu ngón tay, đưa tới trước mặt Du Đường.

Du Đường ôm lấy ngón tay kia, há miệng ngậm lấy, tưởng tượng bản thân như con muỗi, uống ừng ực ừng ực vài ngụm to, đến khi cái bụng căng tròn mới dừng lại.

Tiêu Lẫm không kìm chế được, bèn dùng ngón tay ấn lên cái bụng tròn vo của Du Đường.

Sau đó, bị y vô tình hất ra.

"Đừng ấn, ta nôn máu ra ngoài bây giờ!"

Lúc này trông Du Đường thật sự rất đáng yêu, Tiêu Lẫm có cảm giác trái tim của hắn bị ai đó bắn xuyên qua một phát.

Trên đường chạy về Bắc Nhất thành, hắn cũng từng ảo tưởng đến hình ảnh khi được gặp lại Du Đường. Nhưng có tưởng tượng thế nào cũng không thể ngờ đến việc đối phương sẽ biến thành dáng vẻ đáng yêu tới mức này.

Tuy rằng tính tình vẫn giống như trước đây, khi nghiêm túc lên cũng có khí chất của tướng quân.

Nhưng nếu hết thảy lại kết hợp với một người bé bằng đúng nửa bàn tay, thì dáng vẻ nghiêm trang lại hoàn toàn hỏng bét.

Rõ ràng ban đầu còn nhận nhầm Du Đường thành yêu quái, hiện giờ Tiêu Lẫm lại chỉ nghĩ đến chuyện dâng hết những thứ tốt nhất cung phụng cho tiểu tướng quân, cưng nựng y, thương yêu y.

"Hư ——"

Bên này Tiêu Lẫm miên man suy nghĩ, bên kia Du Đường còn đang nghiêm túc vận chuyển thần lực, ý đồ muốn biến thành người lớn.

May mắn làm sao, công phu không phụ lòng người, chờ đến khi cái bụng căng tròn xẹp xuống, rốt cuộc thì Du Đường cũng đã to hơn được một chút.

Bằng một bàn tay người lớn.

Y phấn khởi vỗ tay hoan hô một tiếng, sau đó lại ôm lấy ngón tay Tiêu Lẫm, tiếp tục mút!

"Ư." Tiêu Lẫm hơi nhăn mi, đầu ngón tay bị mút vừa nhói đau, vừa hơi ngứa, sống lưng cũng theo đó mà có chút tê dại.

Hắn đặt Du Đường xuống đệm, ngắm nghía đối phương đang chăm chỉ tiến hành sự nghiệp hút máu.

Sau đó, hình dáng Du Đường chậm rãi lớn dần lên.

Ánh mắt Tiêu Lẫm cũng càng lúc càng thâm sâu khó lường.

"Thành công rồi!" Không biết qua bao lâu, miệng Du Đường đều đã tê rần rần, rốt cuộc y cũng biến về lại kích thước bình thường của người trưởng thành, bèn vui sướng ngẩng đầu nhìn Tiêu Lẫm.

Tiếp theo, lại bị đối phương túm lấy cổ tay, đẩy ngã ra đệm chăn.

"Chúc mừng tướng quân khôi phục thân thể."

"Như vậy hiện giờ chắc không phải lo đến chuyện ta sẽ nuốt chửng ngươi đúng chứ?" Tiêu Lẫm chỉ vào gương mặt tái nhợt của bản thân, cười nói: "Cho nên để bồi thường, cái kho máu như ta đây phải đòi lại chút ngon ngọt từ tướng quân mới được."

-------

Editor Anh Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top