Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư(08)

Tầm một nén nhang sau, nhìn chiếc xe ngựa và chỗ y phục mà Triệu Lâm đã chuẩn bị, Tiêu Lẫm lâm vào trầm tư.

Bởi lẽ, trước mắt hắn lúc này là một bộ váy áo màu hồng phấn và một bộ áo vải thô của phu xe ngựa.

"Bệ hạ, chiếc xe ngựa này thuộc về một vị tiểu thư của thương gia, ta dùng một thỏi vàng để đổi lấy xe ngựa và y phục mà bọn họ mang theo."

Triệu Lâm vừa dứt lời, mặt Tiêu Lẫm đã đen thui như đáy nồi.

Du Đường bặm môi nén cười.

Y đứng ở trên vai Tiêu Lẫm, chọt chọt vào má hắn, nói: "Bệ hạ, định mặc váy áo của nữ nhân sao?"

Tiêu Lẫm lườm y một cái: "Sao ngươi không hỏi Triệu tướng quân xem có muốn mặc váy không?"

Triệu Lâm gãi đầu gãi tai, cười ngây ngô: "Kỳ thật, nếu như bệ hạ không muốn thì ta mặc cũng được."

Thế là hai người cùng liếc mắt đánh giá từ đầu xuống chân thân hình vạm vỡ cường tráng thô to như hùm như gấu của Triệu Lâm, biểu cảm trên mặt đồng thời sượng cứng lại.

Tiêu Lẫm ổn định tinh thần, hỏi Du Đường: "Tướng quân có muốn ngắm ta giả trang thành nữ tử không?"

Du Đường vội vàng gật đầu như giã tỏi.

Nhưng mà gật đầu xong lại cảm thấy tỏ ra hưng phấn như vậy không ổn lắm, bèn lập tức giải thích: "Bệ hạ sinh ra đã đẹp như thiên tiên, mặc kệ là ăn mặc như nam tử hay ăn mặc như nữ tử, đều là cực mỹ."

Khóe môi Tiêu Lẫm nhẹ cong lên, thành công bị lời khen có cánh vừa rồi lấy lòng.

"Được thôi, vậy thì ta đây sẽ vì tướng quân mà mặc bộ váy áo này."

Chốc lát sau, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm lăn bánh tới trước cổng thành.

Đám lính tốt thủ thành ở nơi này là người do hai gã Vương gia kia cài vào, bởi vì bọn họ đã suy đoán ra được rằng có lẽ Tiêu Lẫm đã rời khỏi hoàng thành, nếu như bắt được hắn trước khi hắn vào trong thành, có thể làm bộ không quen biết Tiêu Lẫm, xem hắn như dân thường, đổ lên đầu một tội danh vớ vẩn nào đó rồi chém chết ngay lập tức là có thể diệt trừ Tiêu Lẫm chỉ trong một chiêu.

Lính tốt kiểm tra xe ngựa theo lệ thường, khi vừa xốc màn xe lên, đập vào mắt gã là một thiếu nữ mặc váy lụa hồng nhạt, khoác áo choàng trắng tinh như tuyết, một bàn tay thon dài mịn màng tựa bạch ngọc đẹp đến từng đầu ngón tay đang cầm khăn che miệng, khẽ ho khan vài tiếng, bàn tay còn lại thì đang chống lên đệm ghế, cả nửa khuôn mặt nàng ẩn dưới chiếc khăn lụa mỏng, chỉ để lộ một đôi mắt hoa đào phiếm hồng ngấn lệ, sóng sánh ánh nước, thoạt nhìn mong manh như sương mai, chọc người thương tiếc.

"Quan binh đại ca, tiểu thư nhà chúng ta bị nhiễm bệnh ho kéo dài, lần này đường xá xa xôi tới kinh thành để tìm đại phu xem bệnh." Triệu Lâm cúi đầu cong eo, dáng vẻ cực kỳ lấy lòng, dâng lên công văn ra vào thành cho quân tốt kiểm tra.

"Bệnh ho?" Lính tốt ngước mắt lên nhìn, đối diện với tầm mắt của Tiêu Lẫm, cả khuôn mặt tức khắc đỏ bừng lên, tim đập thình thịch, chân tay quắn quéo.

"Nàng thật là đáng thương." Đại khái là thiện cảm tới từ ánh mắt đầu tiên quá mức mãnh liệt, lính tốt chỉ vội vã liếc qua công văn một cái, lập tức nói: "Được rồi, mau vào đi thôi, nhớ phải cẩn thận tìm một vị đại phu giỏi, đừng để bị lừa."

"Vâng, vâng." Triệu Lâm khom lưng gật đầu liên tục, sau đó mới leo lên xe ngựa, vội vàng đánh xe ngựa chạy vào trong thành.

Lúc này, hai người ở bên trong xe ngựa mới đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mối nguy hiểm trước mắt được giải quyết, Du Đường trêu ghẹo Tiêu Lẫm: "Không ngờ bệ hạ giả trang thành cô nương lại chuyên nghiệp đến vậy đó, chỉ cần một cái liếc mắt của ngươi thôi, sợ là không ai có thể không động tâm?"

Tiêu Lẫm nâng Du Đường lên trước mặt, dùng đôi mắt đẹp đẽ câu hồn đoạt phách kia ngắm nhìn người đang ngồi trong lòng bàn tay mình, hỏi: "Vậy tướng quân có động tâm không?"

"Đương nhiên là có." Du Đường trả lời: "Ta chỉ cần nghĩ đến việc bệ hạ tốt như vậy mà nay đã trở thành người của ta, đấy đã là phúc phận lớn nhất đời này của ta, buổi tối ta ngủ mơ cũng có thể cười tỉnh."

Tiêu Lẫm nghe vậy thì nét cười trên khóe môi lại sâu thêm vài phần.

Hắn vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực của người kia.

"Ta phát hiện sau khi tướng quân trở thành ngọc linh, thế nhưng luôn luôn thích nói những lời đường mật để dỗ dành ta."

Du Đường ôm lấy ngón tay hắn, chu môi hôn lên đầu ngón tay đối phương một cái, nói: "Chúng ta đã thành thân, đã là phu phu của nhau, cả đời này ta chỉ muốn nói thật nhiều lời âu yếm để dỗ bệ hạ cười."

Tiêu Lẫm cảm thấy tâm can chợt run lên vì xao xuyến.

Thầm nghĩ, sau khi hồi cung, hắn sẽ trữ thật nhiều máu, để tướng quân hút no rồi biến lớn, cuối cùng sẽ ăn sạch người này!

......

Xe ngựa tăng tốc chạy về hướng hoàng cung, thời điểm gần đến nơi, Tiêu Lẫm đã thay lại y phục ban đầu, giấu Du Đường vào trong ngực áo, dặn Triệu Lâm dẫn quân tốt đang canh gác cửa cung rời đi trong chốc lát.

Tiếp theo, hắn tìm đến một bờ tường thấp, thi triển khinh công nhảy vào bên trong địa phận hoàng cung.

Khi di chuyển gần tới tẩm điện, đã có ám vệ canh giữ ở nơi đó đến tiếp ứng.

Tiêu Lẫm nhanh chóng đổi thường phục, phủi đi phong trần quanh thân, cất bước hướng về phía Minh Chính Điện.

Lúc này, ở trong Minh Chính Điện, bầu không khí giữa các bên tràn ngập mùi thuốc súng.

Lưu An và Kiều Vũ cùng các văn thần võ tướng đứng ở hai bên, nhìn theo Lệ Vương bước từng bước lên bậc thang, tiến tới long ỷ, trong mắt ai nấy đều nôn nóng lo lắng.

Hộ Bộ thượng thư Lưu An không nhịn được bèn nhắc nhở: "Lệ Vương điện hạ, đó là vị trí của bệ hạ, ngài vẫn nên đứng dưới này cùng chúng ta để chờ đợi đi thôi!"

"Bệ hạ? Ngươi nói Lục đệ ư?" Lệ Vương châm biếm: "Hắn có tư cách gì mà dám ngồi ở vị trí này?"

"Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn có công bảo vệ bắc cảnh, là có thể khởi binh mưu phản, giết cha đoạt vị sao?"

"Nếu luận công tích, bổn vương cũng trấn thủ bảy tòa thành trì ở phương nam đã nhiều năm, nhiều lần chống đỡ ngoại địch xâm lăng, nào có kém cạnh gì so với hắn?

"Hơn nữa bổn vương còn có thánh chỉ của phụ hoàng, bên trên ghi rõ, lập bổn vương làm Thái Tử! Ở đâu ra chỗ cho lão Lục nhảy vào cướp ngôi?"

Lưu An nheo mắt lại, lòng thầm nghĩ, đất đai phương nam màu mỡ phì nhiêu, thành trì giàu có sung túc, bao nhiêu nước luộc đều rơi vào túi sâu không đáy của Lệ Vương, hơn nữa, những ngoại địch trong mồm gã ta, nhiều lắm chỉ là vài nhóm sơn tặc do dân tộc thiểu số hội hợp lại, sao có thể mang lên bàn cân so sánh với thế công rào rạt mấy chục vạn đại quân của liên minh ba nước cùng ập vào tấn công bắc cảnh?

Hơn nữa thân là lão thần, ông ta nhìn các vị hoàng tử trưởng thành, trong lòng đương nhiên biết được, Lệ Vương quả thực chính là phiên bản thứ hai của Tiêu Thịnh Đế, chỉ biết cắt xén của bá tánh, trầm mê hưởng lạc, không quan tâm đến chính sự, luận về năng lực thì không đáng xách dép cho Lục hoàng tử.

Nhưng dẫu cho thấu hiểu đạo lý thì đã sao, hiện giờ ông ta cũng không thể công khai ngang nhiên chống đối Vương gia.

Chỉ có thể nói: "Hiện giờ tiên hoàng quá cố, thánh chỉ thật giả khó đoán, hơn nữa, Lục hoàng tử điện hạ được bá tánh kính yêu, một đường dẫn binh tiến thẳng vào hoàng thành, không đánh mà thắng, đây chính là sự thật mà triều thần đều đã chứng kiến, mong rằng Lệ Vương có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Ngươi đang nghi ngờ thánh chỉ hoàng huynh mang đến là giả?" Diệp Vương nghe đến đây, lập tức thay đổi sắc mặt, gã ta phẫn nộ rút kiếm đâm thẳng về phía Lưu An: "Bổn vương thấy ngươi là bị tên phản đồ kia mê hoặc tâm trí thì có, đáng chết!"

Lưu An không ngờ Diệp Vương lại thật sự dám động thủ, sợ đến mức mặt già tái nhợt.

Ngay sau đó, lại nghe được tiếng kim loại chói tai va chạm vào nhau, là Kiều Vũ bên cạnh nhanh chóng rút kiếm chặn lại chiêu kiếm của Diệp Vương.

Thanh niên cao lớn anh tuấn vững vàng cầm trường kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lẽo như tảng băng, nói đều đều: "Diệp Vương điện hạ, Lưu đại nhân là trọng thần nhị phẩm, dù cho muốn ban chết, cũng cần phải trải qua tam thẩm của đốc phủ để định tội , há có thể để cho ngài bảo chém là chém ngay?"

"Ngươi lại là cái thứ gì?" Diệp Vương bị vạch trần mưu kế ngay tại trận, mất đi cơ hội để giết chết Lưu An, sắc mặt vặn vẹo khó coi, lại thấy Kiều Vũ ăn mặc đơn giản mộc mạc, ngay cả chiến giáp cũng đã cũ nát, bèn cười nhạo: "Là một tên lính tốt thối chân đến từ Bắc cảnh sao?"

"Tướng quân chính quy của Bắc cảnh chẳng phải người Du gia à? Tại sao tên Du Đường kia lại không ở đây? Là thấy đại quân tiếp cận nên sợ hãi đào binh, hay là cũng giống với lão cha của y, vì lơ đãng khinh địch nên bị giết chết trên chiến trường?"

Gã ta vừa thốt ra lời này, gương mặt vốn dĩ vô cảm của Kiều Vũ nháy mắt dâng lên lửa giận, bao nhiêu bình tĩnh tự nhiên mới vừa rồi cũng đã bay biến mất, dáng vẻ thoạt nhìn nghiến răng nghiến lợi như muốn dồn Diệp Vương vào chỗ chết.

Mà khi cậu ta còn chưa kịp ra tay, một thanh trường kiếm từ đâu bỗng nhiên bay thẳng tới đây, dưới tiếng kinh hô của tất cả mọi người, mũi trường kiếm cắm phập vào đầu vai Diệp Vương.

Gã ta bị nội lực chấn động té lăn ra đất, vừa bịt miệng vết thương vừa kêu gào thảm thiết, mắt nhìn về phương hướng trường kiếm bay tới.

Nhìn thấy nam nhân trước mắt bước nhanh vài bước tới nơi, tung cước đá thẳng vào ngực gã, khiến cho thân hình vất vả lắm mới gượng dậy được của gã ta lại ngã dập xuống, tiếp theo đó, người kia hùng hổ đạp thật mạnh vào ngực gã, dẫm nghiến gã xuống mặt đất!

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của đông đảo đại thần và binh lính tướng sĩ, Tiêu Lẫm duy trì tư thế như vậy, liếc mắt nhìn xuống, nhếch mép cười nhạo Diệp Vương.

"Tứ ca, ngươi có thể nói cho đệ đệ biết hay không, rằng ngươi ăn nhiều hay ít phân mà mở mồm ra lại có thể thối như vậy?"

--

Editor Anh Quan

Công ngầu vl, ngoan xinh iu vl, sao một người lại có thể vừa quyến rũ dịu dàng lại vừa mạnh mẽ đến thế!!!! Iu công bảo quá đi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top