Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư (10)

Vừa dứt lời, những vị đại thần kia ngay lập tức hiểu được ý tứ Tiêu Lẫm.

Ai nấy đều quỳ sụp xuống mặt đất, đồng thanh hô vang.

"Được bệ hạ khai ân, thần, nhất định sẽ không phụ sứ mệnh!"

Nét cười trên khóe môi Tiêu Lẫm càng lúc càng sâu, giơ tay miễn lễ cho bọn họ.

Sau đó mới đứng dậy, bước xuống bậc thang, hô lên: "Triệu Minh Thành đại nhân!"

Lễ Bộ thượng thư Triệu Minh Thành nhanh chân bước ra khỏi hàng, cung kính chắp tay, đáp lời: "Có thần!"

Tiêu Lẫm nhàn nhạt nói: "Có thể bắt đầu chuẩn bị đại điển đăng cơ rồi."

Triệu Minh Thành rùng mình, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Vâng! Thần sẽ lập tức chuẩn bị!"

......

Trước đó, Tiêu Lẫm không chút do dự chém chết Tiêu Thịnh Đế, hiện giờ lại mặc kệ tiếng xấu muôn đời, dứt khoát dẹp gọn hai chướng ngại to lớn là Lệ Vương và Diệp Vương chỉ trong một lần.

Hai trận thành danh.

Đủ để khiến toàn bộ triều thần kinh sợ.

Rốt cuộc thì lúc này tất cả mọi người đều đã hiểu ra, việc Tiêu Lẫm ngồi lên ngôi vị hoàng đế là ván đã đóng thuyền.

Ai dám đối nghịch với hắn, chỉ có một con đường chết.

Tâm can các vị thanh quan yêu nước thương dân lúc này đều đong đầy cảm xúc mênh mông, thầm đồng lòng đi theo Tiêu Lẫm để cùng gầy dựng đại nghiệp xây nước dựng nhà một phen.

Đám đại thần hủ bại tham quyền háo tài thì đều sợ hãi cuống quýt cụp đuôi làm việc, sắm vai một đám cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều ấy, vội vàng đón ý nói hùa với Tiêu Lẫm, chỉ sợ hắn tra tới đầu họ.

Mặc dù trong lòng ai nấy đều cuộn trào sóng dữ, thế nhưng mặt ngoài thì mọi chuyện đều xem như đã được giải quyết ổn thỏa.

Bước ra khỏi Minh Chính Điện, Du Đường mới chui ra khỏi ngực áo Tiêu Lẫm, vươn tay cọ cọ lên khuôn mặt nam nhân.

"Bệ hạ, vất vả cho ngươi rồi."

Tiêu Lẫm nhìn xuống Du Đường nho nhỏ, bao nhiêu khí thế sát phạt và sát khí lập tức tiêu tan.

Hắn hỏi nhỏ: "Tướng quân cảm thấy những việc ta làm như thế nào?"

"Giết cha sát thân, nếu như nhìn vào lịch sử, cũng chưa có mấy vị quân vương làm được ra những việc này, hiện giờ ta lại làm hết." Hắn than nhẹ một tiếng, trong thanh âm vương chút mờ mịt, nói: "Tướng quân có bởi vậy mà chán ghét ta không?"

"Không đâu." Du Đường nghiêm túc ôm ngón tay Tiêu Lẫm, trịnh trọng nói: "Bệ hạ, nếu như ngươi không làm như vậy, mới là cô phụ tấm lòng của các tướng sĩ đã hy sinh."

"Ngôi vị hoàng đế kia nên là của ngươi, cũng chỉ có ngươi mới có thể mang đến phúc trạch và thịnh thế cho bá tánh. Tiêu Thịnh Đế ngu ngốc vô đạo, Lệ Vương và Diệp Vương đều là thứ giá áo túi cơm rúc trong nhà ấm, người có thể xưng đế, nhất định phải có lòng yêu nước thương dân, phải có đủ sự lương thiện, và cả một trái tim tràn đầy tâm huyết và quả quyết!"

Dứt lời, Du Đường buông ngón tay Tiêu Lẫm ra, quỳ một gối xuống đất, tựa như rất lâu trước đây, hùng hồn nói với hắn.

"Bệ hạ, theo thần thấy, chỉ có người mới có khả năng để trở thành hoàng đế của Tiêu Quốc!"

"Thần cũng chỉ nguyện một lòng đi theo bệ hạ, ở bên cạnh người, dẫu có băng sông vượt lửa không chối từ!

Tiêu Lẫm ngơ ngẩn.

Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Du Đường, bặm môi nhịn trong chốc lát, rốt cuộc cũng không nén nổi nữa, bật cười thành tiếng.

"Tướng quân, tuy rằng ngươi nói như vậy khiến cho ta thực sự rất cảm động, nhưng mà......" Hắn dùng ngón cái cọ cọ gương mặt Du Đường, bàn tay còn lại thì che miệng, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào đẹp như sao trời, nói: "Nhưng mà dáng vẻ lúc này của ngươi, thật sự là, quá, quá đáng yêu,...... Ta không nhịn được lại muốn cười......"

Du Đường: "......"

Tiểu Kim cũng cười rộ lên: 【 ha ha ha ha ha!! Em cũng cảm thấy như vậy! Quả thực rất muốn nắn bóp ngài!】

Du Đường đen mặt trách cứ Tiểu Kim một câu, lại nhìn về phía Tiêu Lẫm đã bị vẻ đáng yêu của y tác động đến nỗi không cách nào tự kiềm chế, chỉ đành bất đắc dĩ ngồi phịch xuống.

Khoanh chân ngồi trong lòng bàn tay nam nhân, bất chấp tất cả mà nói: "Thôi vậy, bệ hạ muốn cười thì cười đi, nếu có thể làm ngươi vui vẻ thì cũng không tồi."

Tiêu Lẫm bị sự đáng yêu kia làm tâm can mềm nhũn, đầu óc đã quên sạch bản thân định nói gì, chỉ chu môi lên, thơm Du Đường chụt chụt.

Du Đường sợ hắn lỡ mồm nuốt nguyên cả con vào bụng, từ đầu đến cuối đều kinh hồn táng đảm.

Chờ đến khi Tiêu Lẫm thơm đủ rồi, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Y vừa lau nước miếng dính đầy trên mặt, vừa nói: "Bệ hạ, chúng ta đi đường dài mệt nhọc, hiện giờ đại sự đã thành, cũng nên đi nghỉ ngơi."

"Y phục trên người ngươi đã bị dính máu, cũng nên thay đổi mới được, không nên mang theo huyết khí để đi ngủ."

Tiêu Lẫm cố ý hỏi: "Cho nên ý tướng quân là, đã gấp gáp không chờ nổi muốn cùng ta tắm gội rồi chung chăn chung gối sao?"

"???"

Du Đường còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tiêu Lẫm cất vào trong ngực áo: "Tướng quân không cần trả lời đâu, ta đương nhiên biết, chắc chắn là ngươi đang nghĩ như vậy."

"Đi thôi, chúng ta cùng tới Bạch Ngọc trì."

Bạch Ngọc Trì là bể tắm xa hoa được chế tạo hoàn toàn từ bạch ngọc, nơi chốn tỏa ra hương vị ngợp trong vàng son.

Tiêu Lẫm gọi cung nhân quét tước sạch sẽ, đổ đầy nước ấm.

Sau đó mới bế Du Đường từ trong ngực áo ra, đặt lên chiếc ghế con đặt bên cạnh bể tắm, tiếp theo thì bắt đầu chậm rãi lột ra từng lớp y phục dính đầy máu trên người ngay trước mặt y.

Du Đường có lý do chính đáng để hoài nghi, Tiêu Lẫm đang cố ý.

Giống hệt với khi hai người còn ở bắc cảnh, cứ mỗi nửa đêm tiểu tử này không ngủ được, sẽ đột ngột đè lên người y, ngọt ngào quyến rũ mà nói: "Đêm nay, tướng quân có muốn làm phu quân của ta không"!

Hắn chắc chắn đang cố ý quyến rũ y!

Áo ngoài dày nặng từ từ chảy xuống, tiếp theo là trung y, rồi tới đồ lót.

Để lộ làn da trắng ngần như bạch ngọc, dù cho những vết sẹo đan chéo chồng chất trên thân thể kia cũng không thể phá hủy vẻ đẹp vốn dĩ của Tiêu Lẫm, thậm chí càng tôn lên khí chất dụ hoặc của mỹ cường thảm.

Du Đường nhìn ngắm một hồi, đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô.

Tiêu Lẫm tháo mộc trâm cài trên mái tóc xuống, cẩn thận đặt bên cạnh chiếc túi thơm trên chiếc ghế con.

Du Đường thầm mắng bản thân một tiếng "đúng là đồ háo sắc", sau đó mới hoàn hồn, sờ sờ chiếc túi thơm kia, nói: "Trước đó vội quá nên ta vẫn chưa kịp hỏi bệ hạ, túi thơm này có tác dụng không?"

Tiêu Lẫm cầm áo tắm mà cung nữ chuẩn bị sẵn, khoác qua quýt lên người, nghe thấy Du Đường hỏi chuyện thì đầu ngón tay khựng lại trong thoáng chốc.

Sau đó mới nói: "Tướng quân đang hỏi tới tác dụng an thần của nó sao?"

"Ừ."

"Kỳ thật......" Nét mặt Tiêu Lẫm đượm vẻ cô đơn: "Từ ngày tướng quân tặng túi thơm cho ta rồi rời đi, ta chưa từng có một giấc ngủ ngon."

Chỉ một câu, đã làm bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Trong lòng Du Đường cũng lên men ê ẩm, y nói.

"Bệ hạ, thực sự xin lỗi, hết thảy đều là tại ta tự cho là đúng."

"Ta không nên dối gạt ngươi."

"Tướng quân nói gì vậy." Tiêu Lẫm thấy Du Đường mặt ủ mày chau, gương mặt nho nhỏ xụ ra thành cái bánh bao, đôi mắt đỏ hồng như thỏ con.

Tâm can tức khắc lại tan ra thành vũng nước.

Vội vàng nâng Du Đường nho nhỏ lên, cười nói: "Ta nói lời này không phải là để oán trách tướng quân đâu, chỉ là muốn nói cho tướng quân biết một chuyện."

"Kỳ thật, ngay từ ngày ấy ta đã đoán được ngươi định làm gì."

Linh hồn Tiêu Lẫm phảng phất như trôi ngược về lễ thành thân thê lương năm ấy, nói: "Nếu như không phải ta nguyện ý, sao ngươi có thể gạt ta uống hết ly rượu bị hạ dược kia được?"

Du Đường trợn tròn đôi mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Lẫm: "Bệ hạ ngươi......"

"Ngươi muốn ta sống sót để gầy dựng thịnh thế." Tiêu Lẫm cắt lời y, nói: "Thế thì ta sẽ sống sót, thực hiện ước vọng của đôi ta."

"Chờ đến khi hoàn thành đại nghiệp, lại đến hoàng tuyền tìm ngươi."

Lời của hắn khiến Du Đường cảm động, cổ họng nghẹn ngào đắng ngắt.

Nói thật, y vẫn luôn thực sự thực áy náy vì đã lừa gạt Tiêu Lẫm.

Hiện giờ, có được một lời tâm sự này của hắn, Du Đường rốt cuộc cũng có thể phát tiết cảm xúc ra ngoài, hai hàng nước mắt lã chã lăn dài trên má.

Khiến cho cõi lòng Tiêu Lẫm ê ẩm cay cay.

Hắn nhỏ nhẹ an ủi Du Đường trong chốc lát, lại vươn đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt nam nhân, nhìn gương mặt Du Đường bị đầu ngón tay hắn đè ép hơi biến hình, mũi còn khụt khịt, thoạt nhìn quả thực vô cùng đáng yêu.

Đôi mắt hoa đào đột nhiên lóe lên nét giảo hoạt, Tiêu Lẫm dùng hai ngón tay kẹp lấy sợi tơ hồng quấn quanh hông Du Đường, nói:

"Tướng quân, nên tắm gội thôi kẻo nước lạnh mất."

"Để ta cởi y phục giúp ngươi nhé?"

-

Editor Anh Quan

Tui nghĩ công bị lừa thật đó mọi người, ảnh an ủi thụ vậy thôi, từ đoạn ảnh tỉnh lại trên xe ngựa là hết bị lừa, nhưng trước đoạn đó thì chắc chắn là bị thụ lừa một trăm phần trăm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top