Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư (13)

Du Đường ôm lấy ngón tay hắn: "Được, ta đi cùng ngươi."

Ngày trước, Kỳ quý phi bị biếm lãnh cung, bị ép cho phát điên, bị tra tấn mấy năm mới qua đời.

Sau khi nàng chết, thi thể chỉ được đặt vào trong một chiếc quan tài gỗ mối mọt, chôn qua loa ở một mảnh đất xác xơ cằn cỗi, Tiêu Lẫm đứng lẳng lặng trước mộ, nhìn chăm chú vào bài vị nữ nhân.

Trong lúc nhất thời, trong đầu hiện lên quá nhiều hồi ức dĩ vãng.

Hắn đã từng vô cùng yêu thương mẫu phi.

Nhưng yêu thương bao nhiêu thì lại càng chán ghét, căm hận nàng bấy nhiêu.

Hắn hận Kỳ quý phi ngốc, hận nàng bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị, bị Tiêu Thịnh Đế lừa lọc rồi mất đi hết thảy.

Còn xui xẻo sinh hạ ra một đứa trẻ yếu đuối vô dụng là hắn.

Cũng hận nàng nếu như đã sinh ra hắn, lại vì sao không gắng gượng tiếp tục sống sót, gắng gượng ở bên cạnh hắn?

Nhưng hiện giờ, hắn đã hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của chính mình.

Hắn hiểu được, hết thảy cực khổ mà bản thân đã từng phải chịu đựng, cũng đều là vì để hắn gặp được Du Đường.

Tướng quân ưu tú nhất của Bắc cảnh, một người giúp hắn thông suốt con đường phía trước, một nam nhân chính trực thiện lương.

Người ấy cũng đã cho hắn biết như thế nào là ái nhân, như thế nào là tình yêu, là người thầy của hắn.

Nếu như mẫu phi không trao cho hắn sinh mệnh này, làm sao hắn có thể có cơ hội gặp gỡ Du Đường.

Càng sẽ không có cơ hội ngồi lên vị trí hoàng đế, cùng tướng quân hoàn thành lý tưởng của cả hai.

Cho nên, ngay khoảnh khắc này, những ký ức thê thảm vào cái ngày mẫu thân qua đời cũng dần dần tan chảy.

Kìa mưa tuyết trắng trời lạnh buốt thê lương, kìa mặt đất phủ kín tuyết trắng bị nhuộm thành màu máu, hết thảy đang dần dần tan ra, xung quanh biến thành đồng cỏ xanh xanh được tô điểm bởi muôn vàn đóa hoa tươi thắm, vẻ đẹp rạng rỡ của chúng lại được tôn lên bởi ánh dương vàng rực.

Nữ nhân mặc tố y ngồi trên xích đu cạnh bàn ở hoa viên, ấp ủ một Tiêu Lẫm nho nhỏ trong lòng.

Nàng dịu dàng nói với hắn: "Lẫm nhi, hôm nay con muốn nghe kể chuyện xưa gì nè? Ngạch nương kể cho con nghe."

Hai tròng mắt Tiêu Lẫm ngập nước, hắn vén vạt áo bào, quỳ thật mạnh xuống trước bài vị.

Du Đường cũng trượt từ bờ vai của hắn xuống đất, quỳ gối ngay bên cạnh Tiêu Lẫm.

"Mẫu phi." Tiêu Lẫm cong lưng thật thấp, thành kính làm lễ dập đầu bái lạy với bài vị của Kỳ quý phi, tiếp theo đó mới ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: "Cảm tạ người vì đã sinh ra nhi thần."

Hắn đỏ mắt, nghẹn ngào: "Hết thảy những đạo lý mà người từng dạy dỗ nhi thần, nhi thần đều đã thấu hiểu."

"Nhi thần nhất định sẽ không cô phụ sự dạy dỗ của người, nỗ lực trở thành một vị quân vương ưu tú lòng mang thương sinh."

"Và còn có......" Hắn liếc mắt nhìn Du Đường đang quỳ bên cạnh một cái, nhoẻn miệng cười nói: "Con đã tìm được phu quân rồi." (Đoạn này Tiêu Lẫm không xưng nhi thần, mà xưng là "con")

"Người ấy là tướng quân ưu tú nhất của Bắc cảnh, cũng là nam nhân mà con yêu nhất, chúng con đã từng tổ chức một buổi hôn lễ đơn giản khi chiến tranh còn đang diễn ra, lần này trở lại kinh thành, con muốn trả lại người ấy một hôn lễ thật long trọng trước sự chứng kiến của mẫu phi."

"Có lẽ rằng sẽ phải trải qua vô vàn gian nan trắc trở, thế nhưng con tuyệt đối sẽ không từ bỏ." Hắn nhìn chăm chú vào bài vị, nói: "Mong rằng đến lúc đó, mẫu phi trên trời có linh thiêng, có thể giúp chúng con một phen."

Nói xong, hắn lại thành kính dập đầu bái lạy.

"Nhi thần ở chỗ này, làm ơn mẫu hậu!"

Du Đường chứng kiến một Tiêu Lẫm như vậy, tâm can cũng theo đó mà tan chảy.

Hiểu ý nhoẻn miệng cười, cũng trịnh trọng dập đầu bái lạy với bài vị của Kỳ quý phi, nói:

"Quý phi nương nương, tên của ta là Du Đường, từng là tướng lãnh trấn thủ Bắc Cửu thành, nay chỉ là một sợi linh hồn ký thác nơi ngọc bội."

"Năng lực ta thấp kém, cũng không dám ăn to nói lớn như bệ hạ. Thế nhưng hôm nay, ở trước mặt ngài, ta có thể bảo đảm với ngài."

"Quãng đời còn lại, ta sẽ bầu bạn cùng bệ hạ, dùng hết sức lực chăm sóc bệ hạ, phò tá bệ hạ thành tựu đế nghiệp."

"Nơi nào có bệ hạ, sẽ có ta."

"Dẫu cho bãi bể nương dâu, vật đổi sao dời, ta cũng sẽ gắn bó tương đỡ cùng bệ hạ, sinh tử không rời."

Tiêu Lẫm ngơ ngẩn, rũ mắt ngắm nhìn nét mặt nghiêm túc của con người nhỏ xíu chỉ bằng nửa bàn tay bên cạnh mình, cõi lòng đột nhiên ê ẩm chua xót.

"Lần này, tướng quân nói được thì nhất định phải làm được." Hắn vươn ngón tay, đặt người kia vào lòng bàn tay, cố ý nói với Du Đường: "Nếu như lần này ngươi lại rời bỏ ta, ta sẽ mách mẫu phi, để mẫu phi tới hù dọa ngươi, làm cho ngươi mỗi ngày đều ngủ không ngon!"

Nhìn dáng vẻ ấu trĩ hiếm hoi của Tiêu Lẫm, còn cố ý vươn một bàn tay khác ra giả vờ xòe thành vuốt quỷ để hù dọa y, Du Đường cười khúc khích không ngừng.

Rồi vội vàng nói: "Vậy ta trăm triệu lần không dám lại rời bỏ bệ hạ!"

Tiếp theo đó, chắp tay trước ngực, bái lạy với bài vị bên kia: "Mong Quý phi nương nương đừng nửa đêm đến tìm ta nha!"

Nét cười trên khóe môi Tiêu Lẫm càng lúc càng sâu, đầu ngón tay khẽ chạm lên đỉnh đầu Du Đường, sau đó mới cẩn thận đặt người vào trong một chiếc túi thật xinh xắn treo bên hông.

Đoạn hắn nói: "Giờ đã không còn sớm, mẫu phi của ta đã buồn ngủ rồi."

"Đi thôi, tướng quân, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi."

Du Đường chui từ trong túi ra, vẫy cánh tay nhỏ nhắn với hắn, ngọt ngào nói: "Tuân mệnh ~ phu quân."

Bước chân Tiêu Lẫm hơi khựng lại chốc lát, ý niệm muốn cắt cổ tay lấy máu lại dâng lên cuồn cuộn trong lòng.

Thế nhưng chợt nghĩ đến chuyện Du Đường không thích hắn gây thương tổn cho chính mình, lại cố dằn lòng xuống.

Hắn cười khổ: "Tướng quân, ngươi có biết hiện giờ việc ngươi làm gọi là cái gì không?"

"Cái gì?"

"Chỉ cho nhìn, không cho ăn, quả thực là chẳng khác nào xem ta như Liễu Hạ Huệ(*), người đã ngồi trong lồng ngực mà lòng vẫn không loạn, quá đáng vô cùng."

(*)Liễu Hạ Huệ là một người sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu. Một hôm vào đêm đông giá rét, có một người phụ nữ vô gia cư đến nhà ông tìm nơi trú ẩn nhờ. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô gái này có thể sẽ chết vì lạnh, nên ông đã để cô vào trong nhà mình. Hơn nữa, do tình trạng sức khỏe của cô gái ấy, ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp cơ thể của cô vào mình để cô gái đỡ lạnh. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. Từ câu chuyện này mà có câu thành ngữ "Tọa hoài bất loạn".(Nguồn: trithucvn.co.)

Du Đường sửng sốt, chui tọt lại vào trong túi, lén cười khúc khích mãi.

Khi hai người trở lại tẩm cung, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Ám vệ tới báo rằng, Triệu Lâm và Kiều Vũ đang chờ ở Ngự Thư Phòng, thỉnh cầu được gặp mặt bệ hạ.

"Kiều Vũ." Tiêu Lẫm lẩm bẩm lại cái tên này một lần, tiếp theo thì móc Du Đường ra khỏi túi, lại cất vào ngực áo của chính mình, còn cố ý để cho làn da hai người dán thật sát vào nhau, thoạt nhìn cực kỳ thân mật.

Sau đó mới bước vào trong Ngự Thư Phòng.

"Vi thần tham kiến bệ hạ!"

Triệu Lâm và Kiều Vũ lập tức hành lễ, chờ Tiêu Lẫm miễn lễ thì mới đứng lên.

"Triệu tướng quân." Tiêu Lẫm ngồi ở trên ghế, hỏi: "Sự vụ ở Minh Chính Điện đã xử lý ổn thỏa rồi phải không?"

"Đúng vậy." Triệu Lâm đúng sự thật bẩm báo tình hình: "Theo lời bệ hạ phân phó, Minh Chính Điện đã được quét tước sạch sẽ. Lệ Vương và Diệp Vương sẽ được xử trí theo lệ thường đối với nghịch tặc, thân tộc gia quyến của bọn họ đều bị biếm thành thứ dân, thế hệ ba đời tiếp theo sẽ không được phép thi cử nhận công danh, ngày mai Lưu đại nhân sẽ dẫn người đi niêm phong phủ đệ của bọn họ."

Thời điểm Triệu Lâm đang nói chuyện, ánh mắt Kiều Vũ vẫn đang dừng trên người Tiêu Lẫm, lặng lẽ đánh giá.

Tuy rằng đã che giấu rất tốt, thế nhưng từ trước đến nay Tiêu Lẫm vốn mẫn cảm, lại cực kỳ thấu hiểu cách nhìn mặt đoán ý, cho nên nhất cử nhất động của cậu ta hoàn toàn không thoát được đôi mắt của hắn.

Hắn cười tủm tỉm, chờ Triệu Lâm hội báo tình hình xong, mới cất giọng hỏi Kiều Vũ: "Kiều tướng quân có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?"

Kiều Vũ bị vạch trần, chắp tay hành lễ, nói: "Bệ hạ, thần thật sự có chuyện muốn hỏi ngài."

"Chuyện gì?"

Kiều Vũ liếc mắt với Triệu Lâm một cái, nhấp môi, trong thanh âm mang theo sự đè nén nỗi khát khao, nói với Tiêu Lẫm: "Thần nghe Triệu tướng quân nói, Du tướng quân đã biến thành ngọc linh, trở về bên cạnh ngài."

"Cho nên, thần chỉ muốn thỉnh cầu bệ hạ, có thể nào để cho thần nhìn thấy tướng quân một lần?"

Du Đường nghe đến đây, đang định chui ra khỏi ngực áo Tiêu Lẫm.

Lại không ngờ tới rằng còn chưa kịp ngoi đầu ra, đã bị ngón tay Tiêu Lẫm đè xuống.

"Triệu tướng quân." Giọng Tiêu Lẫm trầm thấp, nghe không ra hỉ nộ: "Miệng của ngươi đã trở nên lắm chuyện như vậy từ bao giờ?"

"Trẫm không phải đã dặn dò ngươi, việc tướng quân biến thành ngọc linh cần phải được bảo mật sao? Thế mà ngươi lại có thể nói cho vị Kiều tướng quân ở đây biết nhanh như vậy?"

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top