Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư (18)

Tiêu Lẫm nói là làm.

Đầu tiên, hắn tổng kết tất cả các vấn đề nan giải nhất hiện tại của Tiêu Quốc.

Vấn đề đầu tiên chính là: Khắc phục hậu quả của lũ lụt nặng nề, ôn dịch lan tràn ở phương nam và xây dựng lại bắc cảnh hoang tàn xác xơ sau khi kết thúc chiến tranh.

Vấn đề thứ hai chính là: Quốc khố trống rỗng, lương thực dùng để cứu tế chẳng còn lại bao nhiêu.

Vấn đề thứ ba chính là: Có dư đảng của nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đang dấy binh tổ chức khởi nghĩa ở một số nơi, phản đối hắn kế vị.

Về vấn đề nội chiến loạn lạc, hắn giao cho hai võ tướng là Triệu Lâm và Kiều Vũ hoàn toàn chịu trách nhiệm dẫn binh đi dẹp loạn.

Quốc khố trống rỗng, điểm trong yếu hiện giờ là phải xử lý được đám tham quan ô lại trong triều, bắt đám cỏ đầu tường kia phải móc họng nôn ra lại những thứ mà chúng đã vơ vét.

Nhưng Tiêu Lẫm biết vạn sự đều chú trọng nguyên tắc tuần tự tiệm tiến.

Cho nên hắn nghe theo ý kiến của Du Đường, đưa ra kiến nghị tổ chức "Quyên góp vàng bạc lương thực cho vùng gặp nạn thiên tai." ngay trên buổi thượng triều.

Cũng tung tin tức này ra bên ngoài, để cho mỗi một vị quan viên ở mỗi địa phương đều có thể biết đến.

Tiếp theo, hạ mệnh lệnh đôn đốc đốc phủ huy động toàn bộ nhân lực, bắt đầu tiến hành "Mạnh mẽ điều tra rõ ràng và xử lý tham quan ô lại nhũng nhiễu", cũng đã đưa ra quyết định rõ ràng, nếu như tra ra được có vị quan viên nào đang giữ số lượng tiền tài vàng bạc hay của cải lớn không rõ lai lịch, lập tức xử trảm toàn tộc!

Cái vụ "xử trảm toàn tộc" này đến quỷ cũng biết là Tiêu Lẫm chẳng qua chỉ hù dọa người.

Phàm là tính cách hắn nhu nhược mềm yếu, cũng sẽ chẳng có tác dụng gì cho cam.

Thế nhưng đám quan lại triều thần đều tận mắt chứng kiến hắn giết cha sát thân ngay giữa đại điện.

Cho nên vừa nghe thấy Tiêu Lẫm muốn thanh trừng toàn bộ quan lại tham ô, bọn họ lập tức sợ tới mức suýt thì tè ra quần.

Ai nấy đều cuống quýt gom hết tất cả vàng bạc châu báu thóc gạo mà họ đã từng vơ vét của dân chúng, lấy danh nghĩa quyên góp để trả hết lại cho triều đình.

Lòng thầm nghĩ rằng ít nhất cũng phải giữ được mạng sống của già trẻ trong nhà!

Cứ như vậy, vốn tưởng rằng chỉ là mưu kế nhỏ nhằm quyên góp chút ít tiền bạc để lòe mắt thiên hạ, vậy mà trong thời gian ngắn đã thu lại được rất nhiều thuế ruộng đã từng bị tham quan vơ vét, phía triều đình lập tức đưa số lương thực kia đến vùng gặp nạn thiên tai đang nguy cấp lửa cháy sém lông mày.

Sau một chuỗi các hành động quyết liệt dứt đoán, Tiêu Lẫm mang theo Du Đường rời cung, cải trang thành thường dân để lên đường đi tuần.

Điểm đến của hai người họ chính là ba tòa thành trì đang bị nạn ôn dịch thổi quét.

Tiêu Lẫm thay thường phục, ám vệ Liễu Phong giả làm phu xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, Tiêu Lẫm ấp ủ Du Đường trong lòng bàn tay, hỏi: "Tướng quân nắm chắc mấy phần có thể hóa giải ôn dịch lần này?"

"Mười phần." Du Đường trả lời: "Ta có thể dùng thần lực trị thương cho bệ hạ, cũng có thể dùng thần lực phân giải thành phần dược tính trong bát canh an thần. Cho nên chỉ cần để ta tiếp xúc với những người bệnh thì ta có thể viết ra được phương thuốc chữa bệnh."

"Vậy thì ta an tâm rồi." Tiêu Lẫm cười nói: "Hai tháng trước, ta đã chiếu cáo thiên hạ, mang công tích và bức họa của tướng quân dán ở 42 thành trì của Tiêu Quốc, cho nên kế tiếp chỉ cần tướng quân ra mặt, loan tin là thần minh giáng thế, cứu chữa người nhiễm bệnh ôn dịch đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thế thì tự nhiên có thể khiến cho bá tánh Tiêu Quốc tin vào Thần Minh."

"Chỉ cần bọn họ đủ tin phục tướng quân, tin tưởng sẽ có người đến cứu bọn họ, tin tưởng Tiêu Quốc cũng sẽ ngày càng phồn vinh hưng thịnh vì có tướng quân xuất hiện, như vậy tướng quân sẽ lấy được sức mạnh từ việc gom góp năng lượng tín ngưỡng, thành công khôi phục về dáng vẻ bình thường."

"Bệ hạ, ngươi càng nói như vậy." Du Đường cười rộ lên: "Sao ta lại càng cảm thấy hai chúng ta cứ như hai tên thầy đồng lừa đảo, đi khắp nơi buôn thần bán thánh để lừa dối người khác thế này?"

"Chúng ta sao có thể giống với đám thầy đồng lừa đảo được?" Tiêu Lẫm xoa đầu nhỏ của Du Đường: "Thầy đồng lừa đảo hại người, chúng ta đang đi cứu người cơ mà, cứu người rồi đòi chút tín ngưỡng để hồi báo cũng đâu có gì sai trái."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tiêu Lẫm lại ấp ủ một tâm tư nho nhỏ.

Đó chính là chờ đến khi có thể làm toàn bộ bá tánh Tiêu Quốc chấp nhận sự tồn tại của Du Đường là thần minh giáng thế, hắn sẽ đẩy Du Đường lên cùng ngồi ở vị trí hoàng đế, để tất cả mọi người đều chấp nhận và chúc phúc cho hai người họ ở bên nhau.

Rầm ——

Đột nhiên, một cục đá từ đâu bay tới đập vào xe ngựa, phát ra tiếng vang.

Tiêu Lẫm nhíu mày: "Liễu Phong, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cướp đây!!"

"Giao hết những đồ vật đáng giá trên người các người ra đây!"

Liễu Phong còn chưa kịp đáp lời, bên ngoài đã truyền tới giọng nam thô lỗ vang dội.

Tiêu Lẫm vén mành lên, thò đầu ra bên ngoài xem, liền thấy Liễu Phong rút bội đao ra, nói với hắn: "Công tử, nhìn qua cách ăn mặc của bọn họ thì hẳn đây là một đám sơn tặc, có giết không?"

Ánh mắt Tiêu Lẫm dừng lại ở đám người trước mặt.

Tổng cộng có mười nam nhân, cưỡi ngựa gầy, mặc áo quần chắp vá cũ sờn, dẫn đầu đám sơn phỉ là một nam nhân cao lớn thoạt nhìn có chút khí thế, trên mặt gã ta có một vết sẹo cắt ngang thật dài, còn những người còn lại đều gầy yếu thấp bé, nếu như thật sự đánh nhau, không cần tới lượt hắn phải ra tay, một mình Liễu Phong cũng có thể đánh cho bọn họ tan tác."

"Thu đao đi." Hắn nhẹ nhàng phân phó Liễu Phong.

Tiếp theo đó, Tiêu Lẫm ra khỏi xe ngựa, nói: "Chư vị tráng sĩ, tại hạ chẳng qua chỉ là một đại phu nghèo đi ngang qua đây, trên người thật sự không mang theo tiền, hy vọng các vị có thể tha cho ta một mạng."

Thân hình hắn đĩnh bạt thon dài, khuôn mặt tuấn dật, thanh âm lễ độ nhẹ nhàng êm tai.

Hắn chỉ cần đứng ở nơi đó, đã hấp dẫn tầm mắt của hết thảy mọi người.

Những người trong nhóm sơn tặc vô thức nín thở, ngẩn người ra ngắm nhìn, sau đó thì cùng nhìn về phía nam nhân dẫn đầu, hỏi: "Lão đại, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"

Từ khi Tiêu Lẫm bước ra khỏi xe ngựa, nam nhân cao lớn kia đã cứng đờ người, mặt mũi đỏ bừng lên như trái cà chua.

Gã chưa bao giờ gặp được người nào đẹp đến như vậy kể từ khi sinh ra cho đến bây giờ.

"Ngươi nói ngươi là đại phu?" Gã cố gắng tỏ ra uy nghiêm, nói: "Vừa lúc chúng ta đang thiếu đại phu, ngươi không có tiền thì hãy đi cùng chúng ta về trại để xem bệnh đi!"

Thấy bọn họ định tiến lên trói Tiêu Lẫm, Liễu Phong nhíu mày định rút đao, lại lần nữa bị hắn ngăn lại.

Cuối cùng đành phải từ bỏ.

Mà hai người bị trói rồi cột vào ngựa, bị bắt phải đi bộ theo đám sơn tặc lên trên núi.

Du Đường chui ra từ trong ngực áo Tiêu Lẫm, thì thào trêu chọc: "Bệ hạ, ngươi có thấy ánh mắt họ nhìn ngươi không? Quả thực chính là chỉ muốn trói ngươi lại, khiêng ngươi lên giường của lão đại nhà bọn họ để làm áp trại phu nhân đó nha."

"......" Tiêu Lẫm nhướng mày: "À, ra là tướng quân đã ghét bỏ ta rồi sao? Cứ thế mà vội vàng đẩy ta vào vòng tay ôm ấp của nam nhân khác?"

"Ha ha ha, sao ta lại bỏ ngươi được?"

"Không bỏ được còn dám nói thế?"

"Chỉ đùa một chút thôi." Du Đường chu môi thơm thơm má hắn: "Bệ hạ đừng giận mà."

Tiêu Lẫm làm bộ làm tịch hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Qua ngọn núi này là tới vùng đang xảy ra ôn dịch, mấy ngày trước đã có đại thần thượng tấu, bẩm báo rằng nơi đây có một nhóm sơn tặc chuyên chặn đường để cướp lương thực cứu tế, nếu như nhóm sơn tặc này là cùng một bè với nhóm sơn tặc trong tấu sớ của đại thần kia, thì chúng ta có thể nhân cơ hội này để điều tra kỹ càng."

"Ta cũng nghĩ như bệ hạ." Du Đường ngồi trên vai Tiêu Lẫm, ghé vào sát tai hắn, nói: "Chẳng qua nếu như bệ hạ chỉ vì tra án mà để bản thân bị uất ức, như vậy thì ta cũng phải nỗ lực hết sức để giúp đỡ bệ hạ mới được."

Nói xong, còn khoái chí cười hí hí: "Vả lại, bệ hạ cứ yên tâm, nếu như lão đại của đám sơn tặc kia muốn làm gì ngươi thì ta là người đầu tiên đứng ra phản đối!"

"...... Gã thì có thể làm gì với ta cơ?" Tiêu Lẫm trừng mắt lườm nguýt: "Ngươi không thể mong ta gặp chuyện tốt sao?"

Tiểu Kim cũng phụ họa: 【 chủ nhân ngài bớt bớt đi, ngài còn nói thêm nữa thì Tiêu Lẫm sẽ giật đứt giây thừng trong vòng một giây, sau đó há miệng nuốt cả con vào bụng bây giờ! 】

Du Đường cười: Ngươi thì biết cái gì, đây là tình thú giữa hai chúng ta. Thật ra ta rất muốn nhìn thấy cảnh vị đại mỹ nhân đây bị dây thừng trói lại, khóc thút thít cầu cứu ta, sau đó ta sẽ oai hùng giáng từ trên trời xuống, làm anh hùng cứu mỹ nhân.

【...... Chủ nhân ngài hư rồi!】 Tiểu Kim thốt lên, sau đó thì giơ một ngón tay lên với Du Đường: 【 Ngài giống em rồi, đều hư rồi! Không hổ là chủ nhân của em!】

Du Đường không thèm khiêm tốn chút nào: Quá khen quá khen.

Lại trêu Tiêu Lẫm thêm vài câu, chờ tới lúc đến chỗ sơn trại, Du Đường bèn chui vào giữa mấy lọn tóc dài của hắn, thông qua khe hở giữa mấy lọn tóc để lén nhìn ra ngoài.

Bởi vì được mặc quần lót do Tiêu Lẫm tự tay may vá tặng, cho nên dù cho đang ở trong một đống tóc thì làn da cũng không có cảm giác rát lắm.

Lúc này, Du Đường có thể thuận lợi quan sát toàn bộ sơn trại.

Tuy nói là sơn trại cho oai, chẳng qua chỉ là một khu nhà toàn những gian phòng cũ nát xập xệ được đặt cạnh nhau.

Một hàng người dài thật dài đang đứng xếp hàng ngay bên ngoài gian nhà lớn nhất, trước cửa gian nhà có vài người đứng múc một gáo lương thực trong bao tải ra, đổ vào miệng túi vải của những người đang xếp hàng.

Mỗi người chỉ được phát cho một gáo lương thực và năm gáo trấu.

Mang về nấu thành cháo loãng, cũng có thể cầm cự thêm được ba bốn ngày.

Đủ để không đến mức chết đói.

"Lão đại! Lão đại đã trở lại!"

Có người hô lớn một tiếng.

Những người khác lập tức chạy lại gần, nhìn thấy bọn họ không mang lương thực về mà lại mang về hai người, không khỏi nảy sinh tò mò.

Trong số đó có một người hỏi: "Lão đại, họ là ai vậy?"

Nam nhân mặt sẹo được gọi là lão đại ngoảnh đầu lại, dừng tầm mắt trên gương mặt Tiêu Lẫm, đứng hình trong khoảnh khắc, ho khụ một tiếng, mới nói.

"Hai người họ là đại phu nghèo, không có tiền nộp, thế nên ta bắt họ tới đây để xem bệnh."

"Thời buổi bây giờ đại phu đều đẹp đến mức này sao?" Một gã nam nhân khác đến gần Tiêu Lẫm, nhìn nhìn ngó ngó đánh giá từ đầu xuống chân một lượt, cuối cùng vỗ đùi cười sang sảng: "Ta thấy hay là giữ hắn ở lại đây luôn đi, để hắn làm nam tức phụ (*)của lão đại!"

(*)Tức phụ : Vợ.

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top