Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư (19)

"Phì ha ha ha ha......" Du Đường núp ở trong mái tóc dài của Tiêu Lẫm, che miệng cũng không át được tiếng cười sột sột soạt soạt.

Tiêu Lẫm nghe được thì gân xanh trên trán nảy lên thình thịch.

Hắn thật sự không rõ, vì sao hắn bị ép trở thành áp trại phu nhân mà tướng quân của hắn lại có thể vui vẻ đến thế?

Đương nhiên, khẳng định hắn không hề nghĩ tới việc Du Đường đang chuẩn bị cho màn anh hùng cứu mỹ nhân oanh oanh liệt liệt, cho nên lúc này chỉ cảm thấy giận dỗi.

"Nam tức phụ cái gì! Tam tử, người đừng có ăn nói bậy bạ!" Nam nhân mặt sẹo đẩy gã kia một phen, sau đó vươn tay kéo Tiêu Lẫm ra sau lưng để bảo hộ.

"Ta nào có nói bậy?" Tam tử gãi đầu gãi tai: "Trước kia chẳng phải lão đại từng nói rằng ngươi thích nam nhân hay sao, dù gì cũng bắt người về rồi, tiện thể cưới về làm tức phụ cũng có sao đâu?"

Sắc mặt nam nhân mặt sẹo lạnh đi, nói: "Vậy thì cũng phải hỏi xem ý tứ của hắn mới được."

"Còn nữa, không phải ta đã dặn dò các ngươi rồi à, nếu như các ngươi có sức lực ở đây lắm lời với ta, còn không bằng đi vào rừng đào chút rễ cây thuốc đưa cho Thúy Hồng, để nàng chế thuốc chữa trị người bệnh."

Lúc đã nghiêm túc lên thì nét mặt của nam nhân mặt sẹo thoạt nhìn có chút dữ tợn dọa người.

Những người kia cũng không dám lắm chuyện thêm nữa, vội vã nghe theo lời gã, nhanh chóng chạy đi hái thuốc để giao cho Thúy Hồng.

Nam nhân mặt sẹo lại quay đầu nhìn Tiêu Lẫm: "Ngươi có thể hứa với ta, rằng sau khi mở trói cho ngươi thì ngươi sẽ không chạy trốn chứ?"

Dẫu cho Tiêu Lẫm còn đang dỗi Du Đường, nhưng mà hắn vẫn muốn diễn kịch với nam nhân mặt sẹo đây.

Thế nên lập tức nói: "Ta vốn dĩ không muốn chạy trốn."

"Bởi lẽ ta đây bốn bể là nhà, ở nơi nào cũng đều có thể."

"Chỉ cần các hạ không làm tổn thương phu xe và ngựa của ta, ta có thể ở lại nơi này giúp các ngươi chữa bệnh."

Nam nhân mặt sẹo nhìn dáng vẻ thư sinh yếu đuối của đối phương, lòng sinh thương tiếc.

Ở trong lòng đã nhận định người này hẳn là một vị đại phu tay trói gà không chặt.

"Tên của ta là Cố Đại Sơn." Gã rút chủy thủ bên hông ra, cắt dây cởi trói cho Tiêu Lẫm và Liễu Phong.

"Mọi người ở đây đều quen miệng gọi ta một tiếng lão đại, ngươi có thể gọi ta là Đại Sơn."

Vừa nói gã vừa đi về phía trước: "Đi thôi, chúng ta cùng tới chỗ của Thúy Hồng, nàng đang cần người trợ giúp."

Trên đường đi, Cố Đại Sơn kể với Tiêu Lẫm rằng, trước kia bọn họ đều là dân ở Nam Liễu Thành.

Cố Đại Sơn từng là giáo đầu, thuộc hạ của tri phủ nơi đó, sau nạn lũ lụt, bá tánh và quan viên tới từ triều đình đều yêu cầu tri phủ Nam Liễu Thành mở kho lúa cứu tế, mà khi mở cửa kho lúa mới phát hiện, lương thực bên trong chẳng còn lại bao nhiêu, ít hơn rất nhiều so với thống kê dâng lên phía triều đình.

Bên này lũ lụt không có lương thực, cấp báo về cho triều đình, nhưng xui xẻo làm sao ngay lúc ấy Lưu An lại lén lấy thuế ruộng thu được từ phương nam để cung cấp cho Bắc cửu thành nhằm chống đỡ quân địch.

Hơn nữa, tham quan ô lại nơi đây lại quá mức càn rỡ, dẫn tới bá tánh không những chịu đói còn gặp nạn ôn dịch.

Khốn khổ cùng cực đến cực hạn.

Nỗi tuyệt vọng phủ kín cõi lòng mỗi một người dân.

Một số dân chúng vẫn chờ đợi triều đình cấp lương thực tới cứu bọn họ, một số khác thì giống như Cố Đại Sơn, bắt đầu lên núi làm sơn tặc.

Ở trong lòng bọn họ, chiến dịch phương bắc chính là cọng rơm rạ đè chết con lạc đà, ép những người đang đói khổ vào bước đường cùng, nếu như không có Bắc cảnh chi chiến, có lẽ bọn họ sẽ không phải chịu thống khổ đến nỗi như vậy.

Tựa như Tiền Chí Viễn đã từng nói, bá tánh sẽ không quan tâm tới người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế là ai, bọn họ sẽ chỉ tin phục người có thể làm cho bọn họ ăn no mặc ấm.

Bởi lẽ Tiêu Quốc quá rộng lớn.

Bắc cảnh nam thành cách quá xa nhau.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy tình hình chiến đấu thảm thiết, xác quân lính trấn giữ biên cương chồng chất như núi, làng mạc hoang tàn vì bị binh giày ngựa xéo, bọn họ chỉ nhìn thấy đê đập rạn nứt, hồng thủy lũ lụt cướp đi tính mạng người thân, phá hủy đất đai mùa màng, mang đến ôn dịch và đói khát, mà khi phải trải qua những điều này, chuyện tranh quyền đoạt vị của các hoàng tử, bọn họ căn bản chẳng để tâm, cũng chẳng có mạng mà để tâm.

Tiêu Lẫm lắng nghe câu chuyện của gã ta, sắc mặt cũng dần ảm đạm đi.

Hắn hỏi Cố Đại Sơn: "Nhưng mà ta nghe nói mới đây thôi chẳng phải triều đình đã phát lương thực cứu tế xuống rồi à? Chẳng lẽ các ngươi không nhận được sao?"

"Ta đã từng làm việc dưới trướng tri phủ Nam Liễu Thành, rất rõ ràng rằng sau khi lương thực cứu tế được đưa tới, sẽ bị tầng tầng lớp lớp tham quan ô lại ăn bớt cắt xén, đến lúc phát lại cho nạn dân thì lại chẳng còn được bao nhiêu." Cố Đại Sơn mang oán khí trong lòng, oán giận thốt lên: "Cho nên chúng ta mới lên núi làm cướp, tập trung nạn dân của Nam Liễu Thành lại đây, đồng tâm hiệp lực cướp lương thực cứu tế mà triều đình đưa xuống, để có thể cứu được nhiều người hơn!"

Nói tới đây, bọn họ cũng đã đi tới chỗ của Thúy Hồng.

Rời xa khu nhà sập xệ kia, đi tới một túp lều rất lớn.

Ở trên được che đậy bằng rơm rạ, ở dưới xếp những tấm chiếu thành hàng, những người bệnh đang nằm chen chúc trên đó, người thì bị lở loét, người thì ho sù sụ, người thì nóng sốt hầm hập.

"Nếu như các ngươi có khăn tay thì hãy lấy ra rồi bịt miệng mũi lại thật kỹ." Cố Đại Sơn móc trong ngực áo ra một miếng vải, bịt kín miệng mũi lại.

Hai người Tiêu Lẫm và Liễu Phong liếc nhau, cũng làm theo.

Thúy Hồng là một nữ nhân trẻ tuổi, nàng đi tới nói với Cố Đại Sơn: "Đại Sơn ca, ta nghe Tam tử nói ngươi mang về một đại phu có dung mạo tuyệt trần? Là vị này sao?"

Tiêu Lẫm chắp tay, lễ phép tự giới thiệu: "Tại hạ tên Du Lẫm, đây là phu xe của ta, tên là Liễu Phong, lần đầu diện kiến Thúy Hồng cô nương."

Tiểu Kim cười nhạo: 【 Tiêu Lẫm vừa lấy họ của ngài ra để dùng ha ha, Du Lẫm, ai nghe không rõ lại thành "Vẩy cá" cho mà xem. 】(Tiểu Kim chơi chữ: "Vẩy" trong tiếng Trung Quốc đọc là "Lân", "Vẩy cá" = "Du Lân", đồng âm với "Du Lẫm", khi đọc sẽ dễ nhầm)

Nó vừa dứt lời, Thúy Hồng liền bật cười khúc khích: "Vẩy cá sao? Tên của Du đại phu thật thú vị."

Tiêu Lẫm cũng tủm tỉm cười, hàn huyên với Thúy Hồng đôi ba câu, rồi đưa ra mong muốn được đi xem bệnh qua cho những người bệnh ở đây.

Một lát sau, hắn ngồi xổm bên cạnh người bệnh, làm bộ làm tịch sờ cổ, để Du Đường chui vào lòng bàn tay hắn, lại dùng ống tay áo to rộng che khuất đi, để Du Đường nhỏ xíu có thể thi triển thần lực trong tay áo, giúp người bệnh xem bệnh xong mới cất lại y vào trong người.

Tiếp theo đó, Tiêu Lẫm đứng dậy, nói: "Thúy Hồng tỷ, thường ngày các ngươi đã dùng những dược thảo gì để chữa trị cho người bệnh, có thể cho ta một phần dược liệu được không?"

Thúy Hồng quan sát tư thế của hắn, cũng bắt đầu tin rằng hắn thật sự là đại phu.

Bèn vội vàng gật đầu, nhanh chóng dẫn hắn đến phòng dược để xem dược liệu.

Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Lẫm dưới sự chỉ đạo âm thầm của Du Đường, đưa ra một số kiến nghị để sắp xếp chỗ ở cho người bệnh, lại sửa đổi phương thuốc bôi nhọt độc, hiệu quả tốt đến mức khiến cho đối phương phải sửng sốt đến há hốc mồm.

Thế là Tiêu Lẫm nhanh chóng nhận được sự tán thành và thiện cảm của nhóm sơn tặc.

Vào một buổi tối của năm ngày sau, Cố Đại Sơn hào hứng moi ra mấy vò rượu cướp được trước đó, lại săn một đống thỏ hoang trong núi làm mồi nhắm, mở tiệc chiêu đãi Tiêu Lẫm.

Băng sơn tặc tổ chức đốt lửa trại, ngồi vây vùng quanh nhau ăn uống nhậu nhẹt, hàn huyên tán gẫu.

Tuy rằng thức ăn thức uống chẳng có bao nhiêu, nhưng bầu không khí lại cũng đủ ấm áp.

Qua mấy ngày thăm dò, Tiêu Lẫm đã biết đám người Cố Đại Sơn thực sự đang không ngừng tập hợp nạn dân lại một chỗ, hơn nữa còn hào phóng phân phát số lương thực vốn dĩ không nhiều lắm cho tất cả những người đó.

Vì nỗ lực để tồn tại, bọn họ dựa dẫm vào nhau, dù cho có phải vào rừng làm cướp, thì vẫn giữ lại bản tính thiện lương.

Chỉ tính riêng về phương diện này, hắn thực sự rất tán thưởng Cố Đại Sơn.

"Đại Sơn." Sau vài chén rượu mạnh, Tiêu Lẫm cũng đã hơi ngà ngà say, nhìn chăm chú vào đống lửa, đoạn nói: "Ta đã đi qua rất nhiều thôn trang và thành trì, thấy được bố cáo công tích của các tướng sĩ bắc cảnh được dán khắp mọi nơi, trong số đó có một vị là Du tướng quân, vì để bảo vệ biên cương Tiêu Quốc, đã dẫn theo mười bốn tử sĩ đi thiêu hủy lương thảo quân địch, cuối cùng cả đội toàn diệt, thi cốt vô tồn. Có thể nói rằng, nếu như không có sự hy sinh của mấy vạn tướng sĩ Bắc cảnh, hiện giờ Tiêu Quốc sợ là đã sớm bị quân xâm lăng chia năm xẻ bảy. Ta đây bội phục bọn họ từ tận đáy lòng......"

Nói đến đây, hắn ngừng lại chốc lát, trong mắt tràn ra nỗi buồn rầu: "Nhưng khi ta đến đây, lại phát hiện tất cả mọi người chẳng có ai quan tâm tới nỗ lực của các binh lính tướng sĩ trấn giữ biên cương, thậm chí còn oán hận bọn họ chiếm dụng lương thực thuế ruộng của các ngươi."

"Rõ ràng đây là do hoàng đế đương triều thất trách, mới dẫn đến việc nam thành gặp nạn lũ lụt thiên tai mà không có một ai đứng ra cứu giúp nạn dân. Tại sao các ngươi lại đổ hết mọi oán giận lên đầu các tướng sĩ?"

Du Đường nấp ở trong mái tóc dài của hắn, nghe được lời này, trong lòng cũng cảm thấy ủ ê.

Không phải buồn cho bản thân, mà là bởi vì nhận ra được Tiêu Lẫm đang tự trách.

"Các ngươi có biết, không giữ được nước thì làm sao giữ được nhà?" Tiêu Lẫm ngửa đầu, rót vào cuống họng một ngụm rượu mạnh, lớn tiếng nói: "Nếu như mặc kệ quân đội dị tộc tràn qua biên cương, đánh chiếm bắc cảnh, như vậy thì dù cho nam thành cách bắc cảnh xa bao nhiêu, cũng khó thoát khỏi tai ách áp bức của dị tộc!"

Hắn đứng lên, đối mặt với những người còn đang sửng sốt với những lời vừa rồi, lớn tiếng nhấn mạnh từng chữ.

"Các ngươi có thể mắng hoàng đế ngu ngốc vô năng, mắng quan viên thất trách vô dụng, thế nhưng các ngươi không thể mắng các tướng sĩ đang bảo vệ nước nhà vô dụng!"

"Lũ lụt rồi cũng sẽ qua đi, ôn dịch rồi cũng sẽ tiêu tán, thế nhưng nếu như nước mất, tức là nhà tan, chúng ta chẳng còn giữ lại được bất cứ thứ gì!"

"Cho nên, ta đứng ở chỗ này, làm ơn các vị." Tiêu Lẫm chắp hai tay về phía trước, hành lễ với tất cả mọi người đang ngồi ở nơi đây.

"Hãy ghi nhớ công lao và sự hy sinh của các tướng sĩ đang trấn giữ nơi biên cương, hãy ghi nhớ rằng chúng ta là con dân của Tiêu Quốc, chúng ta có niềm kiêu ngạo và hãnh diện vì là con dân của Tiêu Quốc."

"Hôm nay, Tiêu Lẫm đứng ở nơi đây, cảm tạ mọi người——"

--

Editor Anh Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top