Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư (20)

Những lời của hắn làm tất cả mọi người đang có mặt ở nơi đây đều phải sửng sốt.

Bởi lẽ ở Tiêu Quốc, Tiêu là họ của hoàng tộc.

Mà dù cho thôn dân hương dã không biết đến diện mạo của hoàng đế đương triều, cũng đã từng nghe qua tên húy của hắn.

Tiêu Võ Đế, Tiêu Lẫm, là tên của hoàng đế đương triều!

"Ngươi, ngươi không phải tên là Du Lẫm sao?" Cố Đại Sơn sợ tới mức tỉnh cả rượu.

Gã ta cuống quít nói: "Chẳng phải ngươi chỉ là một đại phu nghèo không có chỗ ở cố định sao? Tại sao tên của ngươi lại là như vậy? Là trùng hợp sao?

"Tên húy của hoàng đế đương triều tuyệt đối không thể gọi bậy đâu! Nhỡ đâu bị ai đó nghe được, thì sẽ bị tội chém đầu mất!"

"Tiêu Võ Đế chính là bệ hạ đang đứng ở nơi đây." Liễu Phong cầm lệnh bài tùy thân giơ lên thật cao cho tất cả mọi người thấy rõ, đoạn nói: "Ta cũng không phải phu xe ngựa, mà là ám vệ của bệ hạ, hộ tống bệ hạ cải trang đi tuần, thể nghiệm và quan sát tình hình đời sống của bá tánh Nam Liễu Thành."

"Các ngươi thử tự ngẫm mà xem, nếu như bệ hạ thật sự muốn so đo với các ngươi, chỉ bằng thủ đoạn của các ngươi làm sao có thể trói cả hai bọn ta lại được?"

"Hiện giờ nhìn thấy Thánh Thượng, còn không mau hành lễ!"

Liễu Phong rót nội lực vào từng câu chữ, khiến âm thanh vang lên truyền vừa xa vừa rõ ràng.

"Hoàng Thượng!" Sau khi hết kinh ngạc, Cố Đại Sơn đã chuyển sang kinh hoàng, vội vàng dẫn đầu quỳ sụp xuống đất.

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Là thảo dân không biết tốt xấu, dám to gan làm ra những việc kia với Thánh Thượng, thảo dân đáng chết!" Lúc này, Cố Đại Sơn đã chẳng còn dám có ý tưởng ái muội gì với Tiêu Lẫm, chỉ liên tục dập đầu không ngừng, nói: "Cầu xin Hoàng Thượng bỏ qua cho những người khác, chỉ trừng phạt tội của một mình thảo dân là đủ rồi!"

Những người bên cạnh nghe thấy lời này, cũng vội vàng bò lết lại gần, cùng dập đầu cầu xin: "Hoàng Thượng, ngài đừng trách tội Đại Sơn ca, chúng thảo dân cũng phạm tội!"

Tam tử nói: "Trước kia thảo dân còn bất kính với Hoàng Thượng, ngài muốn giết thì cứ giết ta đi! Đừng làm khó Đại Sơn ca!"

Tiêu Lẫm đứng thẳng, nhìn cả bang sơn tặc đang quỳ rạp dưới đất, dập đầu không ngừng, khẽ thở dài một tiếng.

"Trẫm không trách các ngươi." Hắn nâng Cố Đại Sơn dậy: "Tựa như trẫm đã nói, trẫm hy vọng các ngươi có thể chân chính xem Tiêu Quốc như nhà của chính mình, dù xảy ra chuyện gì, các ngươi có thể mắng kẻ làm hoàng đế như trẫm ngu ngốc vô năng, thế nhưng tuyệt đối đừng ghi hận các tướng sĩ đang dùng cả tính mạng để bảo hộ đất nước, bảo hộ bá tánh."

"Hiện nay, Tiêu Quốc đã bị tiên hoàng làm cho tổn hại nặng nề, vết thương rỉ máu chồng chất, trong lòng trẫm có hận cũng có hổ thẹn."

"Ngày sau, trẫm sẽ tận tâm tận lực thống trị quốc gia, tuyệt đối không để mặc cho các ngươi phải chịu đủ lưu ly chi khổ (*) trước thiên tai nhân họa. Cũng hy vọng các ngươi có thể đứng sau lưng hỗ trợ trẫm một phen, đừng thất vọng đối với đất nước này."

(*)Lưu ly chi khổ: Chịu biết bao nỗi khổ, không cách nào kể xiết.

"Có thể chứ?"

Thanh âm của hắn nghiêm túc trang trọng, mang theo uy nghiêm và kiên định, khiến người tin phục.

Dù cho tướng mạo trẻ tuổi, thế nhưng khí chất quanh thân lại nguy nga như núi cao, lại như lợi kiếm sắc bén hướng thẳng trời cao, làm người người kinh sợ.

Bang sơn tặc rơm rớm nước mắt, đặc biệt là Cố Đại Sơn trực tiếp quỳ thật mạnh xuống đất.

Dẫn theo tất cả mọi người cùng quỳ rạp xuống đất, trịnh trọng nói: "Có thể!"

"Ta thề sống chết đi theo bệ hạ!"

Lần này, bọn họ thật sự thành kính quỳ lạy Tiêu Lẫm, đồng thanh hô lên vang dội.

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

......

Trong gian phòng đơn sơ, Du Đường đứng trên bả vai Tiêu Lẫm, đôi mắt nhỏ xíu cũng đã đỏ hoe vì cảm động.

Bèn dựa thật gần bên tai nam nhân, nói: "Bệ hạ, vừa rồi ngươi thật là ngầu."

"Ồ, rốt cuộc đến bây giờ mới nhận ra điều này sao?" Tiêu Lẫm hừ một tiếng, nói: "Thế thì tướng quân có còn muốn đẩy ta vào vòng tay của nam nhân khác làm áp trại phu nhân không?"

Du Đường nghe lời này thì bật cười, nói: "Bệ hạ vẫn còn nhớ đến chuyện này à?"

"Chứ gì nữa." Tiêu Lẫm xị mặt: "Không chỉ nhớ mà còn rất giận."

"......" Du Đường ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại nói: "Thật ra mấy ngày nay ta cũng rất ghen tuông."

"À, thế à? Ra là tướng quân cũng biết ghen sao?" Tiêu Lẫm móc mỉa: "Ta còn tưởng rằng ta chẳng hề quan trọng gì đối với tướng quân chứ."

Du Đường nén cười nói: "Ta nhìn bệ hạ đối xử tốt với những sơn tặc ở đây như vậy, còn chú ý tới ánh mắt đầy tình ý của Cố Đại Sơn chăm chú dõi theo bệ hạ ngày một lộ liễu, trong lòng cũng rất hụt hẫng."

"Thế là ta lại nghĩ, nếu như ta có thể nhanh chóng biến về dáng vẻ bình thường thì tốt biết mấy, đến lúc đó ta có thể cướp bệ hạ đi, ném ngươi lên giường, sau đó....." Du Đường cố ý thổi nhẹ vào tai Tiêu Lẫm, thì thầm: "Hóa thành tướng quân mãng phu háo sắc cường thủ hào đoạt áp trại phu nhân về làm nương tử, cùng bệ hạ gạo nấu thành cơm, ngày đêm điên đảo."

Đôi con ngươi của Tiêu Lẫm hơi giãn to ra, men say huân nhan sắc hai má ửng hồng thêm vài phần diễm lệ.

Mấy ngón tay vuốt ve bầu rượu trong tay, nét cười khuếch tán trên khóe môi.

"Tướng quân nói lời phải giữ lấy lời."

"Đừng để cho ta lại phải uổng công đợi chờ ngóng trông."

Sau khi Tiêu Lẫm để lộ thân phận, cả bang sơn tặc tỏ ra tôn kính với hắn hơn trước kia rất nhiều.

Không một ai lại dám nói lời cợt nhả vui đùa nữa.

Sau đó một thời gian, Tiêu Lẫm lại kể lại cho bọn họ nghe về quãng thời gian hắn trải qua ở Bắc cảnh, chờ đến khi hết thảy mọi người đều đã hiểu biết về tình hình Bắc cảnh lúc ấy, hắn lại chọn một cơ hội thích hợp, để Du Đường xuất hiện.

Du Đường vừa ra tay đã chữa trị khỏi hoàn toàn cho người bệnh bị nhiễm ôn dịch, lúc sau còn ra dáng ra hình mà giao ra phương thuốc trị ôn dịch.

Sắc thuốc theo phương thuốc mà y đưa ra, những người nhiễm ôn dịch thật sự chuyển biến tốt đẹp từng ngày.

Tiêu Lẫm thấy thời cơ đã đến, bèn mang theo Cố Đại Sơn tới Nam Liễu Thành.

Nhờ có đối phương dẫn đường, hắn có thể quan sát được rõ ràng tình hình đang diễn ra ở nơi đây.

Hệt như lời Cố Đại Sơn từng nói, ở nơi đây, cách phân phối lương thực cứu tế đúng thật là không hợp lý.

Lương thực được chia cho thương nhân và quan viên có tiền có quyền nhiều gấp vài lần so với các bá tánh nghèo khổ.

Hết thảy những nông dân ngày thường vất vả trồng trọt cấy hái, giao thuế ruộng đúng hạn cho triều đình, nay lại đói khát đến xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn chẳng khác nào thây khô, khiến người nhìn sợ hãi.

Thiên tai ập xuống, lương thực cứu tế của triều đình đưa tới đáng nhẽ nên được chia bình đẳng cho mỗi người, thế nhưng bất công tràn lan khiến cho Cố Đại Sơn bị bức vào đường cùng phải lên núi làm sơn tặc, chặn đường cướp lương thực cứu tế, để giữ gìn công bằng và giữ lại tính mệnh cho nạn dân.

Sau khi khảo sát, điều tra, tìm được chứng cứ, Tiêu Lẫm trực tiếp để lộ thân phận, bắt đầu quyết liệt trừng trị tất cả các quan viên địa phương tham gia vào việc ăn bớt cắt xén nhũng nhiễu lương thực cứu tế.

Lại nhanh chóng đưa ra chiến lược cấp tốc cứu tế nạn dân, vì để trấn an lòng dân, trực tiếp bãi miễn chức vị của nguyên tri phủ Nam Liễu Thành, tịch thu toàn bộ gia sản, tống vào đại lao chờ đốc phủ xét xử.

Tiếp theo đó, lắng nghe kiến nghị của Du Đường, để bá tánh Nam Liễu Thành bỏ phiếu bầu chọn trong số quan viên còn lại ở nơi đây, vị quan viên có số phiếu bầu nhiều nhất sẽ trải qua sự xét duyệt của Tiêu Lẫm, rồi mới có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trở thành tân tri phủ của Nam Liễu Thành, tiếp quản nơi này, thúc đẩy tiến độ cứu tế.

Cuối cùng, chờ đến khi hoàn thành xong việc bầu ra tân tri phủ, Tiêu Lẫm lại lần nữa chớp thời cơ thích, đẩy Du Đường ra ngoài, để mọi người chân thật nhìn thấy nguyên tướng quân Bắc cảnh, nay đã hóa thành ngọc linh, làm thế nào để trị liệu cho người bệnh, lại làm thế nào để viết ra phương thuốc, làm như thế nào để giải quyết triệt để ôn dịch đang lan tràn ở nơi đây.

Ban đầu Du Đường còn cảm thấy rất xấu hổ khi bị trở thành thần minh giáng thế.

Nhưng xấu hổ riết rồi cũng thành quen.

Mà khi làm bạn cùng Tiêu Lẫm đi qua những vùng đang bị ôn dịch hoành hành, nhìn từng người từng người bệnh chuyển biến tốt đẹp vui mừng nói lời cảm tạ với bọn họ, nhìn hết thảy mọi người cùng chung tay nỗ lực để khắc phục hậu quả lũ lụt và dịch bệnh, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng hết sức tốt đẹp, trong lòng y cũng cảm thấy ấm áp.

Vầng trán luôn trong tình trạng nóng hầm hập.

Là năng lượng từ công đức và sức mạnh tín ngưỡng đang tụ tập lại.

Hai tháng sau, dưới quyết sách của Tiêu Lẫm, bá tánh ở ba tòa thành trì đã vượt qua đói khát và dịch bệnh hoành hành, họ đã đồng lòng cùng chung tay xây dựng nên một tòa miếu chiến thần.

Bởi vì điều kiện hữu hạn, tượng điêu khắc Du Đường chỉ là tượng đất mộc mạc.

Thế nhưng khi thợ thủ công có kinh nghiệm phong phú nhất ở Nam Liễu Thành nhận được nhiệm vụ điêu khắc tượng chiến thần, trước lúc khởi công lại bị Tiêu Lẫm ngăn cản.

Tiêu Võ Đế dung mạo tuấn dật, khí chất uy nghiêm, thiếu niên thiên tử nhận mệnh trời ban, vốn dĩ nên ngồi ở vị trí hoàng đế ngạo nghễ, được kẻ hầu người hạ, sống trong nhung lụa, lại trịnh trọng nhận lấy công cụ điêu khắc từ trong tay thợ thủ công, dịu dàng nói.

"Để ta làm."

--

Editor Anh Quân.

Hôm qua tui vừa nghe được bài hát rất hay, hôm nay lên giới thiệu cho mấy bạn, là bài Yesterday của Block B, hay ghê luôn á!!!

Mà tượng của anh Du Đường chỉ là tượng đất, miếu của anh Du là dân chúng góp gạch góp ngói xây nên, tấm lòng của hai anh làm tui rất xúc động luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top