Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư(23)

【 Trời đất ơi! Mạch não của Tiêu Lẫm quá tuyệt vời!!】Tiểu Kim kích động hò reo điên cuồng: 【Đảng "sinh tử" mừng phát điên phát rồ!!】

"Phụt, khụ khụ khụ......" Du Đường bị sặc táo đỏ, ho khù khụ, cả cơ thể bé xíu ngồi trong lòng bàn tay Tiêu Lẫm run lên nhè nhẹ.

Vốn dĩ Tiêu Lẫm chẳng qua chỉ nói đùa cho vui, thấy vậy thì cuống quýt ấn ấn vào lưng y để thuận khí.

Mặt mũi Du Đường đỏ bừng, sau khi ngừng ho thì giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Lẫm, nói: "Bệ hạ đừng cả ngày tưởng tượng đến mấy chuyện rối loạn lung tung đó nữa được không?"

"Dù cho ta là ngọc linh thì vẫn là nam tử, sao có thể sinh hài tử được?"

"Tướng quân đừng tức giận, ta chỉ đùa một chút thôi mà." Tiêu Lẫm thành khẩn xin lỗi, sau đó mới nói tiếp: "Hơn nữa, dù cho nam tử thật sự có thể sinh hài tử, ta cũng sẽ không để tướng quân sinh."

"Ta nghe nói sinh hài tử là một việc rất nguy hiểm, khiến cho thai phụ lâm vào cửu tử nhất sinh, sẽ dễ dàng bị mất đi tính mạng."

"Cho nên, dù cho có sinh hài tử, cũng sẽ là ta sinh." Hắn cầm khăn tay lau khô mặt cho Du Đường, lại lấy thêm một quả táo đỏ nữa đặt trước mặt y, cười dịu dàng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không lại để cho tướng quân phải mạo hiểm."

Du Đường vốn dĩ còn đang bực bội vì bị sặc, khi nghe thấy lời này, đột nhiên cảm thấy như đấm vào bông, cõi lòng mềm mại hẳn đi.

Quả nhiên, đồ đệ đáng yêu của y luôn luôn có biện pháp khiến cho y vô kế khả thi(*).

(*)vô kế khả thi, Không có cách gì để giải quyết, hết cách, hết nước.

Hơn nữa Du Đường biết rõ ràng một chuyện, Ngụy Uyên là người đã nói được thì chắc chắn sẽ làm được.

Bèn tiến về phía trước hai bước, Du Đường đặt bàn tay lên trên ngón tay Tiêu Lẫm, nói: "Ta biết bệ hạ đang lo lắng điều gì."

"Ngươi đang sợ rằng sau này ta sẽ bởi vì muốn có con mà hối hận vì đã quyết định ở bên ngươi."

"Riêng điểm này, ngươi có thể tuyệt đối yên tâm."

"Ta vĩnh viễn sẽ không nghĩ như vậy!"

"Đương nhiên, giống như ta, bệ hạ cũng phải bảo đảm rằng, từ nay về sau, dù cho các đại thần có nói như thế nào hay làm như thế nào, ngươi đều không thể lập phi lập hậu, hay nạp thêm người vào hậu cung."

"Ngươi ——"

Nam nhân nhỏ bé chỉ vào người Tiêu lẫm, lại vỗ bồm bộp vào ngực của chính mình, khí phách tuyên bố: "Chỉ có thể thuộc về ta!"

Tiêu Lẫm sửng sốt.

Rồi sau đó, hai khóe môi méo xệch xuống run rẩy mếu máo, trong đôi con ngươi tràn đầy kích động và vui sướng.

Hắn vẫn còn nhớ rõ, tướng quân ngốc trước mặt hắn đã từng luôn luôn đòi đẩy hắn cho người khác, còn nói rằng hắn thân là quân vương, phải nạp phi lập hậu truyền thừa con nối dõi.

Hiện giờ khi đã sống lại trong hình hài của ngọc linh, cuối cùng Du Đường cũng đã trao trọn trái tim cho hắn.

"Tướng quân ——"

Kích động ôm lấy Du Đường, Tiêu Lẫm cọ cọ má vào mặt y, cuồng nhiệt thề thốt: "Ta thề, cả thân thể và trái tim ta đều sẽ vĩnh viễn thuộc về một mình ngươi!"

Du Đường cũng vươn hai cánh tay ôm lấy mặt hắn, hôn tới tấp.

Nở nụ cười tươi tắn ấm áp lại đầy bất đắc dĩ.

......

Sau khi quay trở lại kinh thành, hai người mới biết được chuyện Kiều Vũ bị trọng thương trong lúc đi theo Triệu Lâm bình định nội loạn, đã mê man nhiều ngày chưa tỉnh, may mà nhờ có Lục thần y kịp thời xuất hiện cứu lại tính mạng,

Hiện giờ tình hình thân thể vừa mới ổn định trở lại.

"Lục thần y?" Du Đường ngẫm nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra Lục thần y là vị thần y đã chữa trị Tiêu Lẫm khỏi chứng nhân cách phân liệt trước kia.

Quả nhiên, Tiêu Lẫm cũng thừa nhận chuyện này, hắn nói:

"Lục thần y là người rất tốt."

"Ngày xưa, ông ngoại ta là tả tướng có ơn với gia tộc của Lục thần y, cho nên sau khi tả tướng bị hàm oan rồi chết, mẫu phi ta qua đời, Lục thần y đã âm thầm giúp đỡ ta rất nhiều.

Du Đường gật đầu, trong lòng đã tưởng tượng Lục thần y thành một ông lão tóc bạc râu dài, cho nên đến lúc nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi khí chất nhẹ nhàng thanh tao, gương mặt tuấn tú, ăn mặc thanh y mộc mạc, thì há hốc miệng vì kinh hãi.

"Bệ hạ, đã lâu không gặp." Lục Hàn Thanh cung kính hành lễ với Tiêu Lẫm, cất tiếng hỏi chuyện rất tự nhiên: "Gần đây thân thể có khá hơn không?"

"Đã khỏi hoàn toàn rồi." Tiêu Lẫm chỉ vào Du Đường đang ngồi trên bả vai mình, nói: "Là Du tướng quân làm trẫm có thể nhận thức chính mình một lần nữa. Hiện giờ trẫm đang thật sự rất hạnh phúc, sẽ không nhớ lại những hồi ức thống khổ trong dĩ vãng nữa."

"Vậy thì tốt."

"Lần này Lục thần y đã cứu Kiều tướng quân, trẫm muốn ban thưởng cho ngươi." Tuy rằng Tiêu Lẫm ghen tuông với Kiều Vũ, nhưng hắn vẫn biết Du Đường và Kiều Vũ là huynh đệ tốt, hiện giờ Lục Hàn Thanh đã cứu đối phương, hắn cũng phải bày tỏ tấm lòng.

Vì thế, bèn hỏi: "Lục thần y có muốn thứ gì không?"

"Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân đúng là có một chuyện muốn nhờ." Lục Hàn Thanh xoay người, liếc nhìn Kiều Vũ đang nằm trên giường, đôi mắt hơi sáng lên.

Sau đó, gã xoay người trả lời Tiêu Lẫm: "Mong bệ hạ có thể ban cho thảo dân một nửa chức quan, để thảo dân có thể ở lại Thái Y Viện."

Phóng tầm mắt ra toàn bộ Tiêu Quốc này, dám thẳng thắn đòi chức quan trước mặt hoàng đế đương triều, sợ rằng Lục Hàn Thanh là người đầu tiên.

Du Đường và Tiêu Lẫm đều sửng sốt nhìn gã.

Tiêu Lẫm nhíu mày trong một thoáng rồi lại giãn ra, nói: "Lấy y thuật của Lục thần y, sợ rằng lưu lại Thái Y Viện sẽ là nhân tài không được trọng dụng."

"Thôi được rồi, trẫm sẽ ban cho ngươi một chức y quan lục phẩm nhàn tản, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lục Hàn Thanh lập tức quỳ xuống đất hành lễ.

"Tạ ân điển của bệ hạ!"

Sau đó, Du Đường nhìn Kiều Vũ trong chốc lát, lại dò hỏi Lục Hàn Thanh về tình hình sức khỏe của cậu, rồi mới rời đi dưới ánh mắt thiêu chết người của Tiêu Lẫm.

Khi vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Kiều Vũ, Du Đường chọt chọt vào má Tiêu Lẫm.

"Bệ hạ, ngươi lại ghen nữa rồi sao?"

"Không có." Tiêu Lẫm quay mặt đi: "Ta không nhỏ nhen như vậy."

Trong lòng Du Đường sáng như gương, ngồi vắt vẻo trên vai Tiêu Lẫm, hai chân lắc lư, chợt nghĩ đến mối quan hệ giữa Lục Hàn Thanh và Tiêu Lẫm, chẳng hiểu sao bỗng cảm thấy khó chịu.

Bèn trực tiếp nói với hắn: "Bệ hạ, ta cũng đang ghen."

"Hửm?"

"Ta ghen với Lục thần y." Du Đường nói: "Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện những năm trước khi chúng ta gặp gỡ, ngươi đều được Lục thần y chăm sóc giúp đỡ, trong lòng ta bỗng nhiên .....cảm thấy ê ẩm chua xót."

"Nếu như chúng ta có thể được gặp gỡ nhau sớm hơn thì tốt biết bao." Y cảm thán: "Ở thời điểm mà ngươi bất lực thống khổ nhất, nếu như người trợ giúp ngươi chính là ta thì tốt biết mấy....."

Bước chân Tiêu Lẫm khựng lại, cánh môi mấp máy.

Đôi con ngươi cũng nhẹ nhàng run rẩy,

"Tướng quân, cách ngươi ghen tuông thật sự quá đáng yêu." Trong lòng hắn tuy rất vui vẻ nhưng lại thấm đượm nỗi chua xót, cảm động bởi vì tình cảm quá đỗi chân thành Du Đường giành cho hắn, cũng tiếc nuối bởi vì hai người không được gặp gỡ nhau sớm hơn.

Hắn nói: "Ta và Lục thần y không hề có gì với nhau."

"Hơn nữa, kỳ thật ta lại không muốn gặp gỡ tướng quân quá sớm....."

"Bởi vì khi đó ta quá kém cỏi, quá mềm yếu, ngay cả chính bản thân ta cũng không muốn nhớ lại những ngày thấp hèn ấy."

"Nếu như tướng quân thấy được ta của lúc ấy...... Sợ là sẽ chê cười ta......"

"Sao ta lại có thể chê cười ngươi?" Du Đường vội vàng nói: "Ta đau lòng ngươi còn không kịp......"

Còn chưa kịp dứt lời, y đột ngột khựng lại.

Rồi sau đó, thân thể không chịu sự khống chế, hóa thành miếng ngọc bội vô tri, dưới tiếng kinh hô sợ hãi của Tiêu Lẫm, rơi thẳng xuống dưới ———

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top