Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư(25)

Du Đường rất muốn giãy giụa một chút để rút đầu ra, thế nhưng vì Trình Uyển Tình đang ở ngay đấy nên chỉ có thể im lặng bất động, sợ sẽ khiến cho nàng sợ hãi.

Vì thế, y lại bắt đầu chờ mong Trình Uyển Tình có thể ngăn cản hành vi của Tiêu Lẫm, nhưng niềm hy vọng lập tức tắt ngóm sau khi nghe thấy tiếng cười cưng chiều kèm câu nói ngọt ngào của nàng: "Xem ra Lẫm Nhi thật sự rất thích lễ vật mà mẫu thân tặng."

Thế là, suốt hai phút liên tục, cả người Du Đường bị nước dãi vẫn còn thơm mùi sữa của em bé tắm rửa qua một lần.

Từ đầu đến chân, không buông tha cho bất cứ chỗ nào.

Thẳng đến khi Tiêu Lẫm mệt mỏi, thả ngọc bội ra, bị nhũ mẫu bế đi, y mới được giải thoát.

Đêm khuya thanh vắng, Du Đường được đặt trong nôi em bé, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào bên trong, y lặng lẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng biến hóa thành dáng vẻ con người nhỏ xíu, kề sát lại gần gương mặt Tiêu Lẫm, nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng hồng của em bé mũm mĩm hết sức đáng yêu kia.

Tiếp theo đó thì ngồi khoanh chân chống cằm ngắm nhìn Tiêu Lẫm nhét ngón tay cái vào trong miệng mút chùn chụt, tâm can cũng theo đó mà tan chảy.

Nhưng lúc này, em bé đột nhiên chau mày nhăn mi, hé miệng rên hừ hừ, tựa như đang gặp phải ác mộng.

Nụ cười trên mặt Du Đường biến mất, cuống quýt bò đến bên cạnh em bé, nhẹ nhàng vỗ về lên chiếc chăn nhỏ được đắp trên người Tiêu Lẫm, bảo Tiểu Kim nhanh chóng tìm một khúc hát ru, sau đó thì bò lại gần lỗ tai Tiêu Lẫm, nhỏ nhẹ ngâm nga cho em bé nghe.

Chờ đến khi mặt mày Tiêu Lẫm giãn ra, lại tiếp tục ngủ ngon, y mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Từng ngày cứ thế trôi đi trong yên bình, Du Đường ở bên cạnh bầu bạn với em bé, nhìn Tiêu Lẫm dần lớn lên.

Đến ngày em bé tròn một trăm tuổi, trước mặt em được bày nào là trường kiếm, nào là vàng thỏi, nào là bút sách, thế nhưng Tiêu Lẫm chẳng chọn thứ nào, chỉ ngồi một chỗ gặm ngọc bội.

Trình Uyển Tình thấy vậy thì bật cười khúc khích.

Khi mới vừa học nói, từ đầu tiên em nói được là chữ "mẹ", còn chữ thứ hai là "Ngọc".

Thế nhưng vì em vẫn còn nói ngọng, cho nên khi nói "Ngọc" đều sẽ nói chệch đi thành "Ngư", cả ngày trời, nếu như không gọi "Mẹ, mẹ" thì sẽ nghêu ngao gọi "Cá, cá". (*)

(*) Chữ "Ngọc" đọc là [Yù], "Ngư" nghĩa là "cá", đọc là [yú], "Du" đọc là [yú], "Ngư" đồng âm với "Du", vì em bé nói ngọng nên nói "Ngọc" thành "cá".

Thường ngày, em bé thật sự rất ngoan, không khóc không quấy lại hay cười, những khi gặm ngọc bội là ngoan nhất.

Làm cho một thời gian rất dài sau đó, Du Đường luôn cảm thấy trên người sực nức toàn là mùi sữa.

Lúc hơn một tuổi, Tiêu Lẫm đã biết đi, chẳng qua đi đứng có hơi lảo đảo.

Có một hôm em vừa cầm ngọc bội vừa đi lẫm chẫm, vướng phải cục đá, ngã nhào ra đất, miếng ngọc bội văng ra, rơi bộp xuống đất, tuy rằng may mắn không vỡ, nhưng Tiêu Lẫm lại ôm ngọc vào lòng, òa khóc thật to, dỗ mãi không nín.

Ngay cả khi Trình Uyển Tình dỗ em bé bằng món điểm tâm mà em thích nhất, em cũng nhất quyết không chịu ăn, chỉ vừa khóc oa oa vừa ôm khư khư ngọc bội trong lòng.

Sau đấy, Du Đường nhân cơ hội Trình Uyển Tình đi tìm đồ chơi để dỗ Tiêu Lẫm, mới lặng lẽ biến thành hình người, sờ sờ má em bé, ngọt ngào dỗ em vài câu, Tiêu Lẫm mới ngừng khóc.

Theo thời gian dần trôi đi, Tiêu Thịnh Đế bắt đầu đối phó với tả tướng, cũng ngày càng lạnh nhạt với Trình Uyển Tình.

Ban đầu, nàng còn ngây thơ cho rằng nguyên nhân nằm ở nàng, cho nên mới khiến Tiêu Thịnh Đế đối xử với nàng như vậy.

Cho nên đôi khi, nàng sẽ vừa lau ngọc bội vừa lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng sinh Lẫm Nhi cho bệ hạ, khi bệ hạ nhìn thấy mẹ con chúng ta sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, nhưng dạo gần đây ta lại cảm thấy càng ngày chàng càng qua loa có lệ với mẹ con ta......rốt cuộc thì ta đã làm sai điều gì?"

Mà hiện thực đã nói cho nàng biết rằng, từ trước đến này Tiêu Thịnh Đế chưa từng thật lòng thật dạ với nàng.

Trong mắt kẻ lòng lang dạ sói kia, nàng và Tiêu Lẫm vĩnh viễn chỉ là trở ngại trên con đường củng cố quyền lực của gã ta.

Khi Tiêu Lẫm 4 tuổi, tả tướng bị hàm oan, Tiêu Thịnh Đế không thèm điều tra, lập tức nhốt ông vào thiên lao, sau đó thì vội vàng định tội, xử trảm từ trên xuống dưới mấy trăm mạng người của phủ tể tướng, đến tận lúc này, rốt cuộc thì Trình Uyển Tình cũng đã tỉnh ngộ, nhận ra được âm mưu của Tiêu Thịnh Đế, nàng bị nỗi ân hận và thống khổ giày vò khiến cho tinh thần sụp đổ, hóa điên, bị biếm vào lãnh cung.

Cũng từ lúc đó trở đi, Tiêu Lẫm và nàng cùng chịu khổ, cùng phải trải qua cuộc sống thê thảm khốn khổ bị người người khinh nhục trong thâm cung bạc bẽo.

Điều kiện sinh hoạt ở lãnh cung cực kỳ tệ hại, vào mùa đông rét mướt, ngay cả than để sưởi ấm cũng không có, tiết trời lạnh buốt thấu xương, hai mẹ con họ chỉ có thể rúc vào nhau để sưởi ấm.

Tiểu Tiếu là nha hoàn ở nhà mẹ đẻ đi theo Trình Uyển Tình vào cung, vì để xin than và thức ăn giúp mẹ con Tiêu Lẫm, nàng đã phải nhận hết mọi sự khinh khi nhục nhã, đã vậy còn thường xuyên vô cớ bị tát tai, phạt quỳ.

Tiểu Tiếu là người duy nhất còn đối xử tốt với mẹ con Trình Uyển Tình sau khi Kỳ quý phi bị biếm vào lãnh cung.

Tuy rằng năng lực nàng có hạn, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức mình để chăm sóc mẹ con Uyển Tình.

Thế nhưng, đến năm bảy tuổi, Tiêu Lẫm ốm một trận rất nặng, Tiểu Tiếu vì muốn đi gọi thái y đến cứu Tiêu Lẫm, đã phải chết dưới mũi đao của thị vệ.

Mà cái chết của nàng, cũng là cọng rơm cuối cùng đè chết Trình Uyển Tình.

Chờ đến khi bệnh của Tiêu Lẫm khá hơn một chút, nàng tổ chức sinh thần 7 tuổi cho hắn, sau đó thì vừa xướng lên ca khúc thảm thiết do chính nàng tự tay viết lời, vừa khiêu vũ trên nền tuyết trắng ở đình viện lãnh cung, cho đến tận khi cạn kiệt sức lực thì ngã lên nền tuyết dày, dùng chủy thủ tự tay kết thúc sinh mệnh của chính mình.

Du Đường không thể can thiệp vào những sự kiện chân thực đã xảy ra trong quá khứ, chỉ đành đứng một bên, trơ mắt chứng kiến cuộc đời thê thảm của Trình Uyển Tình thông qua thị giác của ngọc bội.

Y bất lực nhìn Tiêu Lẫm quỳ gối bên cạnh thi thể Trình Uyển Tình, vừa khóc thút thít vừa ho khan không ngừng, thân hình nhỏ bé run lẩy bẩy trên nền tuyết trắng xóa, liều mạng gọi tên mẫu thân, nhưng thực tế, thứ đáp lại lời hắn chỉ có tiếng gió đông rét lạnh và tiếng khóc nghẹn ngào thê lương xé gan xé ruột của chính hắn.

Cũng bởi một đêm nay, làm tinh thần Tiêu Lẫm bắt đầu xảy ra vấn đề.

Dù cho sau này được Lục thần y chăm sóc và học trò của tả tướng là Vương Tắc âm thầm dạy dỗ, thế nhưng trong đầu Tiêu Lẫm chỉ còn dư lại ý niệm điên cuồng muốn huyết tẩy hoàng cung.

Mặt ngoài hắn luôn thể hiện bản thân tầm thường nhát chết, trên thực tế cả học thức và võ công của hắn đã sớm vượt qua tất cả các hoàng tử.

Hắn hiểu rõ, thời điểm hiện giờ nhất định phải giấu đi mũi nhọn, mới có thể chân chính lên kế hoạch báo thù.

Cho nên khi bị nhị hoàng tử và tứ hoàng tử kéo vào địa lao, sai thái giám cầm bàn sắt nung đỏ ửng đặt trước mặt hắn, tất cả biểu hiện trên mặt Tiêu Lẫm đều là biểu hiện mà một đứa trẻ tám tuổi cần phải có, hoảng loạn sợ hãi, không ngừng kêu khóc xin tha, năn nỉ khóc thút thít nói nhị ca tứ ca tha cho đệ.

Việc này làm cho hai hoàng tử kia thỏa mãn cực kỳ, bọn chúng càn rỡ cười ha hả, hè nhau bạt tai Tiêu Lẫm.

Một đứa vừa xé rách y phục của hắn vừa nói: "Càng lớn càng giống hệt con mẹ ti tiện của mày, bảo sao phụ hoàng ghét mày như vậy!"

Trong lúc lôi kéo xé y phục, miếng ngọc bội bị rơi ra khỏi ngực áo Tiêu Lẫm.

Khiến cho một Tiêu Lẫm vẫn luôn giả vờ sợ hãi lúc này đã hoàn toàn kinh hoảng.

Tứ hoàng tử cúi xuống chộp được miếng ngọc bội, hỏi: "Ủa, sao mày lại có miếng ngọc bội đẹp thế này? Là con mẹ ti tiện kia của mày cho à? Trông cũng được phết, từ giờ nó thuộc về tao."

"Trả lại cho ta." Bàn sắt nung còn đang lăm le trước mặt, y phục Tiêu Lẫm xộc xệch tán loạn, khóe môi rướm máu, lại cắn chặt khớp hàm, ánh mắt hung ác tựa như lang sói trợn trừng trừng nhìn thẳng vào tứ hoàng tử, quát lớn: "Trả ngọc bội lại cho ta."

Tứ hoàng tử và nhị hoàng tử đều trợn mắt lên vì sửng sốt.

Nếu dựa theo tuổi tác thì hai đứa chúng nó lớn tuổi hơn Tiêu Lẫm nhiều, lúc này lại bị một đứa nhỏ dọa cho hoảng hồn, chờ đến khi phản ứng lại thì cả hai đã thẹn quá hóa giận.

"Lấy bàn sắt nung ấn dấu nó đi!" Nhị hoàng tử gào lên: "Chẳng qua chỉ là một con chó hoang rẻ mạt, dám nói chuyện ngang hàng với bổn điện hạ, quả thực to gan lớn mật!"

Bọn thái giám không dám cãi lời.

Thế nhưng dù gì Tiêu Lẫm cũng là hoàng tử, cho nên bọn họ không dám ấn dấu lên mặt hắn, chỉ dám dùng bàn sắt nung đã bị nung thành màu đỏ rực ấn lên chỗ giữa bả vai và xương quai xanh của Tiêu Lẫm.

Xèo ——

Mùi thịt người bị thiêu cháy tràn ngập khắp địa lao, Tiêu Lẫm cắn chặt khớp hàm, hai mắt đỏ ngầu lên vì đau đớn, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch, lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, gằn lên từng chữ: "Trả nó——"

"Lại cho ta!!"

Tứ hoàng tử sợ đến nỗi run tay làm rơi ngọc bội xuống đất, nhị hoàng tử nhặt lên, dùng cạnh sắc của miếng ngọc, hung hăng rạch lên miệng vết bỏng của Tiêu Lẫm, khiến cho cả khuôn mặt hắn vặn vẹo lên vì đau đớn.

"Chẳng qua chỉ là một thứ rẻ tiền! Làm như chúng tao thèm vậy!" Nhị hoàng tử vừa nói vừa ném thẳng miếng ngọc nhuốm máu vào mặt Tiêu Lẫm, bọn thái giám cũng thuận tay thả hắn ra, Tiêu Lẫm cả người ướt đẫm mồ hôi ngã xụi lơ trên mặt đất, trong tay vẫn cẩn thận ấp ủ miếng ngọc bội, thở dốc dồn dập.

"Xí! Thứ rác rưởi nghèo kiết xác!" Nhị hoàng tử mắng hắn một tiếng, phất tay nói: "Lão tứ, chúng ta đi."

Thế là đoàn người đông đúc lũ lượt rời khỏi địa lao.

Thật lâu sau, Tiêu Lẫm mới từ từ cuộn tròn thân thể, nhẹ nhàng ôm miếng ngọc vào lồng ngực, nhắm mắt lại, cố gắng đè nén tiếng khóc nghẹn ngào.

Địa lao quá tối tăm, không có bất cứ ai chú ý tới máu dính trên miếng ngọc bội dần dần thẩm thấu vào bên trong rồi hoàn toàn biến mất.

Cùng lúc đó, Du Đường cũng cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra nơi lồng ngực.

Ý niệm muốn khôi phục dáng vẻ bình thường dâng lên trong đầu, ngay sau đó, y tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Tiêu Lẫm, biến trở về với dáng vẻ của chính mình, quỳ một gối xuống trước người hắn.

"Ngươi là quỷ sai của địa phủ sao?" Tiêu Lẫm đã đau đến mức gần như hôn mê, nhìn thấy nam nhân anh tuấn lạ mặt đang quỳ gối trước mặt mình, thế nhưng cũng không hề kinh ngạc hay hoảng sợ, hắn yếu ớt lẩm bẩm dò hỏi Du Đường: "Ngươi định.....dẫn ta đi sao? Đi gặp mẹ ta......"

Đôi mắt Du Đường phiếm hồng, đau lòng vươn tay lau đi mồ hôi mướt mải trên vầng trán Tiêu Lẫm, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.

Cũng không màng hành động của chính mình có thể tạo thành ảnh hưởng xấu gì hay không.

Chỉ là vâng theo lời mách bảo của trái tim, cúi người xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán thiếu niên, hứa hẹn.

"Điện hạ, ta không phải quỷ sai."

"Ta là ngọc linh của ngươi, cũng là tướng quân bảo hộ Tiêu Quốc."

"Cho nên, đừng sợ hãi."

"Bởi vì, ta thề vĩnh viễn nguyện trung thành với một mình ngươi, đến chết không phai."

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top