Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư (31)

Rượu hoa quế không làm người say, lời yêu của ái nhân mới là đầu sỏ gây tội khiến lòng người say mê đắm đuối.

Du Đường không rõ hai người làm thế nào để về được đến tẩm điện, chỉ mang máng nhớ rằng bản thân nghe loáng thoáng Lý Hải Tuyền nghiêm khắc giáo huấn các cung nhân phải nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, quản kỹ miệng mình, sau đó thì ký ức của y chỉ còn là hai người quấn quýt cùng nhau nhập hoài(*), hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau.

(*) Nhập hoài: Ôm vào lòng, ở đây ý chỉ "chuyện đó" một cách văn thơ.

Đêm dài từ từ dập dềnh trôi, mành trướng trong tẩm điện nhẹ nhàng lay động, khéo léo che đậy hết thảy những cảnh tượng hương diễm sắc tình.

......

Nửa tháng sau, Du Đường nằm bắt chéo chân trên chiếc giường nghỉ mà Tiêu Lẫm sai người bố trí ở Ngự Thư Phòng, bên cạnh giường đặt hai chiếc rương hứa nguyện, y cầm những tờ giấy viết tâm nguyện của bá tánh, vừa chăm chú đọc vừa tủm tỉm cười.

Có một số tâm nguyện của bá tánh thật sự rất thái quá, có người còn dám cầu mong thần minh báo mộng cách để giấu giếm quỹ đen mà không bị vợ phát hiện.

Quả nhiên, dù là thời cổ đại hay hiện đại, suy nghĩ lén lút giấu quỹ đen của nam nhân vẫn không bao giờ thay đổi.

Còn có cả một đống tâm nguyện cầu mong chiến thần có thể phù hộ bọn họ kéo dài thời gian ân ái, nếu so với loại tâm nguyện này thì tâm nguyện giấu quỹ đen còn có vẻ tốt hơn một chút.

Khi Du Đường còn đang cười khúc khích, Lý Hải Tuyền bỗng đi từ bên ngoài vào, hành lễ rồi bẩm báo với Tiêu Lẫm: "Bệ hạ, Kiều tướng quân cầu kiến."

Vị thái giám thông minh này hiện giờ đã hiểu rõ về mối quan hệ giữa Du Đường và Tiêu Lẫm, thế nhưng lão là người nhạy bén, miệng thì ngậm chặt hơn cả hến, sau khi tiến vào Ngự Thư Phòng, đôi mắt không nhìn ngang liếc dọc lấy một cái, xem như hoàn toàn không hề nhìn thấy cảnh tượng Du Đường vừa mới vội vàng sửa lại tư thế bắt chéo chân thành tư thế ngồi nghiêm chỉnh đoan trang, ngay sau khi thấy lão ta bước vào bên trong.

Tiêu Lẫm buông tấu chương trên tay xuống mặt bàn, liếc nhìn Du Đường còn đang cầm tờ giấy viết tâm nguyện ở bên kia, hỏi: "Du tướng quân, ngươi nói xem, trẫm có muốn gặp Kiều tướng quân hay không?"

Du Đường biết rõ tiểu tử này đang cố ý gài y.

Bèn thanh thanh giọng nói, dõng dạc nói với hắn: "Kiều tướng quân tới đây cầu kiến bệ hạ, nhất định là việc có liên quan đến giang sơn xã tắc, về công, bệ hạ đương nhiên sẽ muốn gặp. Còn về tư, thì phải xem lòng bệ hạ muốn thế nào."

Tiêu Lẫm nhướng mày.

Thầm nghĩ, quả nhiên chiêu giả vờ ghen tuông để kiếm chác lợi lộc này không thể sử dụng quá thường xuyên.

Xem kìa, tướng quân của hắn hiện giờ đã ứng biến nhanh chóng cỡ nào, trực tiếp ném lại vấn đề cho hắn, khiến hắn không có cơ hội kiếm cớ gây sự để giận dỗi.

"Lý Hải Tuyền, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy." Tiêu Lẫm cố ý nói với Lý Hải Tuyền: "Mời Kiều tướng quân vào đi thôi, dù gì trẫm cũng là thiên tử lòng mang thiên hạ, một kẻ hèn như Kiều tướng quân kia, trẫm cảm thấy trẫm vẫn có thể bao dung được."

Du Đường nghe vậy thì bặm môi lại, căng mặt ra, để không phì cười thành tiếng.

Sau khi Kiều Vũ tiến vào Ngự Thư Phòng, chắp tay cung kính hành lễ với Tiêu Lẫm và Du Đường xong, mới tiếp tục nói: "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần muốn từ chức quan ở kinh thành, trở lại bắc cảnh tiếp tục trấn giữ biên cương."

Khi cậu vừa thốt ra lời này, cả Du Đường và Tiêu Lẫm đều ngỡ ngàng.

Chỉ một lát sau, nụ cười trên mặt Tiêu Lẫm nháy mắt rạng rỡ hẳn lên.

"Kiều tướng quân, vì cớ gì mà ngươi lại quyết định như thế? Chẳng lẽ ngươi không thích nghi được với cuộc sống ở kinh thành sao?"

Rõ ràng trong lòng đang vui vẻ muốn chết, mà mặt ngoài vẫn phải giả vờ nuối tiếc: "Mấy năm qua, ngươi đã giúp đỡ trẫm không ít việc quan trọng, ngươi và Triệu tướng quân còn dẫn quân đi bình định quân phản loạn ở mấy tòa thành phía đông nước ta, cũng nhờ thế nên trẫm mới có thể yên ổn ngồi ở vị trí hoàng đế. Nửa năm trước, Triệu tướng quan đã xin quay trở về bắc cảnh, vậy mà đến nay, cả ngươi cũng muốn trở về, điều này làm cho trẫm cảm thấy thật sự rất buồn rầu và nuối tiếc."

【 ha ha ha, giả vờ như thật! 】 Tiểu Kim khoa trương nhanh mồm nhanh mép nói:【 chủ nhân, ngài xem kìa, khóe miệng của Tiêu Lẫm sắp kéo đến mang tai tới nơi, phỏng chừng trong lòng đang ca hát nhảy múa tưng bừng rồi í!】

Du Đường: Đúng, giả vờ như thật, khiến cho ngay cả ta cũng phải xấu hổ hộ hắn.

Nhưng bản thân Tiêu Lẫm không hề thấy xấu hổ chút nào, còn cố ý nói với Du Đường: "Du tướng quân, ngươi cũng mau nói đỡ giúp trẫm vài lời để giữ Kiều tướng quân ở lại."

Y hiểu được mục đích của hắn, quyết định không trúng chiêu: "Bệ hạ, thần cho rằng chuyện này vẫn nên lắng nghe suy nghĩ của Kiều tướng quân."

Kiều Vũ mặc dù hơi bị động trong chuyện tình cảm, thế nhưng cậu vẫn nhạy bén nhận ra được ý tứ trong lời nói của Tiêu Lẫm và Du Đường.

Bèn nói: "Hồi bẩm bệ hạ, trong vòng một năm trở lại đây, từ bá quan văn võ đến dân chúng của Tiêu Quốc đều đã bị thuyết phục bởi tất cả những hành động của ngài, quốc thái dân an sẽ không sinh ra phản loạn, bởi thế cũng sẽ không cần đến vi thần dẫn quân đi bình định. Huống hồ, hiện giờ bên cạnh ngài đã có Du tướng quân che chở. Thân thủ và cả mưu lược của tướng quân đều hơn hẳn vi thần, cho nên thần và Lục thần y đã thương lượng với nhau, chúng thần muốn cùng quay trở về bắc cảnh."

"Hóa ra ái khanh đã thương lượng với Lục thần y rồi sao." Vừa rồi vốn dĩ Tiêu Lẫm chỉ là nói đùa để đấu võ mồm với Du Đường mà thôi.

Hiện giờ nghe được lời này của Kiều Vũ, nét mặt cũng đã đứng đắn hơn vài phần.

"Bên cạnh trẫm thiếu đi một vị tướng quân văn võ song toàn, lại mất đi một vị thần y y thuật cao minh, đây là sự tổn thất lớn đối với trẫm. Nhưng nếu đã là suy nghĩ chung của cả hai ngươi, trẫm cũng không tiện ngăn cản."

Hắn hỏi: "Khi nào các ngươi xuất phát? Trẫm và Du tướng quân sẽ đi tiễn các ngươi."

Kiều Vũ thấy Tiêu Lẫm đồng ý, bèn nhẹ nhàng thở phào một hơi, trả lời: "Nếu như bệ hạ đã cho phép thì thần và Lục thần y có thể khởi hành ngay ngày mai."

Du Đường buột miệng hỏi: "Gấp đến vậy à?"

Kiều Vũ sững ra trong chốc lát, nghĩ đến những gì Lục Hàn Thanh nói với cậu hôm qua, bèn gật đầu nói: "Vâng."

......

Sau khi quay về phủ, Lục Hàn Thanh còn đang bận thu dọn đồ đạc.

Thấy cậu trở về, bèn vội vàng bước đến gần, chợt nghĩ đến cái gì, lại thối lùi về sau nửa bước rồi mới mở miệng dò hỏi: "Hoàng Thượng có chấp nhận không?"

Thấy Kiều Vũ gật đầu, Lục Hàn Thanh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó cười rộ lên.

Gã nói với Kiều Vũ: "Tiểu Vũ, chúng ta đã ước định khoảng thời gian ba năm, nếu trong ba năm hoàn toàn rời xa Du Đường mà ngươi vẫn cảm thấy ngươi thật sự không có tình cảm với ta, ta hứa tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi thêm nữa. Nhưng nếu trong ba năm này, ngươi xác định được là ngươi đã thích ta, vậy thì dù cho sau này giữa Du Đường và Tiêu Lẫm có sinh ra bất cứ mâu thuẫn nào đi chăng nữa, ngươi cũng không được vượt quá tình nghĩa huynh đệ với Du Đường."

"Ta......" Kiều Vũ đối diện với gương mặt Lục Hàn Thanh, chợt nhớ đến biểu cảm trên mặt gã vào ngày mà gã tước đoạt toàn bộ khả năng chống cự của cậu, cưỡng ép cậu, lại bị cậu nhỡ miệng mắng một câu "Bản thân ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?" .

Từ ngày hôm đó trở đi, Lục Hàn Thanh đã không còn chạm vào người cậu, mặc dù mỗi ngày gã đều tươi cười, thế nhưng nụ cười kia lại cực kỳ gượng gạo.

Thật ra cậu rất muốn xin lỗi gã.

Bởi vì cậu vốn dĩ không quen với việc bị phong bế hoàn toàn huyệt vị và nghe những lời nói, những hành vi thô tục, chờ đến khi hoàn hồn, cậu mới nhận ra lời cậu nói quá đáng đến mức nào.

Thế nhưng chuyện nói lời xin lỗi này, một khi đã bỏ lỡ thời cơ, nếu như nhắc lại thì sẽ khiến cho đôi bên cùng xấu hổ.

Cho nên Kiều Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành phải từ bỏ.

Cậu dời mắt sang nơi khác, nói: "Ta đã biết. Ta đồng ý với ngươi."

Thế mà, sau khi hai người bọn họ quay trở lại bắc cảnh, Kiều Vũ mới phát hiện ba năm lần thứ nhất qua đi, hai người họ lại có ba năm lần thứ hai, ba năm lần thứ ba, dần dần, hai người họ đã ở bên nhau tận mười mấy lần ba năm.

Ban đầu tuy còn mâu thuẫn rối rắm, nhưng càng về sau trái tim cậu lại rung động vô số lần vì Lục Hàn Thanh, đến cuối cùng thì hoàn toàn chấp nhận đối phương, hai người bọn họ ở bên nhau, cùng gắn bó trải qua bao lần thu đi đông tới.

Trước khi lâm chung, Lục Hàn Thanh kéo lấy tay cậu, hỏi cậu rằng, có hối hận vì đời này bị gã cuốn lấy hay không.

Lúc ấy, Kiều Vũ đã trở thành một cụ ông đầu tóc trắng xóa, cậu nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo gầy guộc của Lục Hàn Thanh, nghiêm túc trả lời người thương.

"Không hối hận."

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top