Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ tư (32) Hoàn thành thế giới thứ 4

Thế nhưng đó đều là những chuyện của rất lâu về sau.

Ngày hôm nay, Tiêu Lẫm tung tăng hớn hở đi với Du Đường đi tiễn Kiều Vũ và Lục Hàn Thanh lên đường quay trở về bắc cảnh, trong lòng vui vẻ nở hoa tưng bừng.

Ngay cả khi phê tấu chương cũng đặc biệt phấn khởi, tràn trề sinh lực hơn bình thường gấp vài lần.

Thậm chí còn vừa làm việc vừa ngâm nga ca hát.

Du Đường cảm thấy cực kỳ cạn lời.

Nhưng nói tới nói lui, những thời điểm mà y ghen lồng ghen lộn lên thì cũng hành xử hệt như Tiêu Lẫm không trật đi đâu được.

Cả hai người họ đều thuộc loại đã yêu đương vào là đều ngốc nghếch hẳn đi.

Đương nhiên, loại "ngốc nghếch" này, không phải chỉ về năng lực nghiệp vụ, mà là chỉ hành vi trong cuộc sống hằng ngày.

Nửa năm sau, rốt cuộc Du Đường và Tiêu Lẫm cũng có thời gian rảnh rỗi, bèn rủ nhau mặc thường phục đi dạo chơi kinh thành.

Lấy lý do đi khảo sát tình hình ăn nhậu chơi bời của bá tánh, tiện thể nhảy nhót hết chỗ này đến chỗ khác ở kinh thành, không bỏ sót địa điểm ăn chơi nào.

Còn đi dạo ngang qua cả...... Thanh lâu.

Nguyên nhân ban đầu là do Du Đường quá tò mò.

Tiêu Lẫm cũng chiều ý, dẫn y đi tới đó một chuyến.

Trước khi bước vào trong, còn vênh mặt nói rằng: "Tướng quân, ngươi có tin hay không, phóng tầm mắt ra toàn bộ kinh thành này, không có bất cứ người nào có thể sánh ngang với vẻ đẹp của ta, chỉ là một thanh lâu quèn, căn bản không có gì mới mẻ."

Du Đường nhướng mày: "Còn chưa vào thì sao mà biết được?"

Tiêu Lẫm lập tức nói: "Vậy thì dù cho có mỹ nhân đi chăng nữa, cũng không cho ngươi khen đẹp, ngươi chỉ có thể khen ta, không được khen người khác."

"Được, bệ hạ cũng phải như thế, dù cho có nhìn thấy mỹ nhân đẹp hơn ta, cũng không được......"

"Tướng quân yên tâm, ở trong lòng ta......" Tiêu Lẫm mở quạt xếp, nghiễm nhiên làm bộ một chàng công tử phong lưu.

Trực tiếp cắt lời Du Đường, dùng mặt quạt che đi gương mặt cả hai, kề sát vào má y, hôn chụt một cái, nói.

"Người tốt hơn ngươi, căn bản không hề tồn tại trên đời."

Hai người tán thưởng thổi phồng lẫn nhau một thôi một hồi rồi mới bước vào trong thanh lâu, và Du Đường cũng thật sự không hề thấy bất cứ người nào có thể sánh bằng một nửa với vẻ đẹp và khí chất của Tiêu Lẫm.

Hơn nữa, tuy rằng là thanh lâu, thế nhưng nơi đây rất thanh nhã, đa phần khách khứa đến đây đều để thưởng nhạc, xem ca nữ cầm nữ ở trên sân khấu biểu diễn tấu khúc, gảy đàn, ca múa , Du Đường ngồi ở phía sau nghe xong một khúc, chẳng qua chỉ vỗ tay tán thưởng hai lần, Tiêu Lẫm đã nhíu mày.

"Hóa ra tướng quân lại có sở thích thưởng nhạc." Tiêu Lẫm xòe quạt xếp, kề sát lại gần Du Đường, nói: "Vậy ngươi cứ ngồi đây chờ một lát, ta có một món quà bất ngờ dành tặng cho ngươi."

Ngay lúc ấy Du Đường cảm thấy khó hiểu không biết là bất ngờ như thế nào.

Tầm đâu đó nửa khắc sau, một "Nữ tử" tuyệt sắc bước ra ngoài, nàng mặc một bộ xiêm y hoa lệ, mái tóc đen dài buông rủ sau lưng như thác đổ, khăn sa mỏng manh ẩn giấu nửa khuôn mặt diễm lệ của nàng. "Nữ tử" kia tay ôm cổ cầm, nhẹ nhàng dẫm chân ngọc, uyển chuyển bước lên sân khấu.

Mà theo từng bước chân của nàng, tất cả các khách khứa đang có mặt nơi đây đều vô thức nín thở, ngẩn ngơ ngắm nhìn dáng vẻ của nàng như bị mất hồn mất vía, căn bản không cách nào rời mắt.

【 ha ha ha chủ nhân, cô nương trên sân khấu là Tiêu Lẫm đó!!】 Tiểu Kim cười đau cả bụng: 【 quả nhiên, giả gái được một lần thì sẽ giả gái được lần hai lần ba! Vì để chuẩn bị món quà bất ngờ cho ngài mà thứ gì hắn cũng dám làm! 】

Thời điểm nghe được lời này, Du Đường còn đang uống trà, sặc phun một ngụm trà ra ngoài.

Vừa ho khan vừa ngước lên nhìn Tiêu Lẫm, lập tức đối diện với cặp mắt đào hoa lóng lánh câu hồn đoạt phách đang xuyên qua đám khách khứa, chăm chú dõi theo một mình Du Đường, nhu tình mật ý trong ánh mắt kia phảng phất như hóa thành thực thể, sóng sánh tràn ra ngoài.

Hắn cũng không nói lời nào, đối mặt với đám đông ngẩn ngơ hồi lâu mới khôi phục thần trí đang bắt đầu vỗ tay hò reo ầm ĩ ồn ào, Tiêu Lẫm chỉ vươn một ngón tay thon dài trắng ngần đặt lên bên môi, làm động tác "suỵt".

Trong nháy mắt, toàn bộ khách khứa ở khán đài lầu một, lầu hai và cả lầu ba đều im bặt đi, bầu không khí xung quanh chợt lặng ngắt như tờ.

Tiếp theo đó, Tiêu Lẫm mới đặt cổ cầm lên chiếc bàn dài, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Những ngón tay ngọc ngà chạm lên dây đàn, bắt đầu tấu lên khúc nhạc mà hắn vẫn luôn mong muốn gửi tặng tới Du Đường ——khúc《 phượng cầu hoàng 》.

Chỉ là hắn đã cải biên lại một số tiết tấu, khiến cho khúc nhạc vốn dĩ nhẹ nhàng lại trở nên kịch tính dữ dội, phập phập phồng phồng, giống như những gì chân thật mà hai người đã từng trải qua.

Làm chấn động nhân tâm.

Nửa đoạn sau lại dần dần chậm rãi dịu êm, chỉ còn toàn là niềm vui sướng và bình đạm, tựa như bọn họ bây giờ.

Chỉ muốn nắm chặt lấy tay người, trải qua tháng năm, cùng nhau đầu bạc.

Đến khi khúc nhạc kết thúc, Tiêu Lẫm bế đàn cổ lên, bước xuống sân khấu, khách khứa mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Chẳng ai bảo ai mà tất cả đều sôi nổi tụ tập lại chỗ tú bà, dồn dập hỏi về lai lịch của cô nương ban nãy, rằng chẳng biết nàng đã có ý trung nhân hay chưa, hay rằng nàng có muốn hẹn gặp thêm một lần để hàn huyên tán gẫu vài chuyện nhân sinh không?

Tú bà nhìn thấy những vị công tử kia chen lấn nhau để nhét ngân lượng vào tay mình, lại nghĩ đến xấp ngân phiếu mà Tiêu Lẫm đưa cho bà, trợn trắng mắt nói: "Các vị công tử, đừng nghĩ nữa, người nọ không phải là người mà các vị có thể trêu chọc đâu."

Mà chưa đến nửa nén hương sau, Tiêu Lẫm đã nhàn nhã phe phẩy quạt xếp, xuất hiện ở bên cạnh Du Đường.

Mặt mày cong cong, cười tủm tỉm hỏi: "Vừa rồi ta đã thấy ngươi ngắm cô nương gảy đàn cổ cầm trên sân khấu đến ngây người, là ta đã bỏ lỡ chuyện gì hay ho sao?"

Du Đường im lặng nhìn hắn giả vờ.

Nâng ly trà lên uống ngụm trà giải khát, sau đó mới nói.

"Ngươi đã bỏ lỡ một khúc nhạc cực kỳ tuyệt vời."

"Mới vừa rồi có một vị mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện trên sân khấu, người ấy đã tấu lên khúc 《 phượng cầu hoàng 》, hay đến nỗi ta nghe còn phải rơi nước mắt, nếu như không phải ta đã có bệ hạ, sợ rằng ta cũng sẽ giống như những vị công tử đang nhốn nháo ở bên kia, tranh giành cơ hội để được nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt cùng mỹ nhân."

"À, ra là vậy, thế nhưng ta thật sự rất tò mò, tướng quân định nói với mỹ nhân chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì thế?" Tiêu Lẫm hỏi: "Liệu rằng có thể tiết lộ cho ta biết không?"

Khóe môi Du Đường cong lên, đoạt lấy chiếc quạt xếp trong tay Tiêu Lẫm, sau đó xòe quạt ra, che đi gương mặt hai người, kề sát vành tai hắn, khẽ nói.

"Ta muốn hỏi vị bệ hạ Tiêu Quốc phong hoa tuyệt đại kia rằng, mặc bộ váy thướt tha như vậy đi lại không bị vấp chân sao?"

Hai má Tiêu Lẫm đỏ bừng lên, thế nhưng lại nhanh chóng trở về bình thường, còn phản bác: "Khéo quá, ta cũng muốn thay vị bệ hạ đó hỏi lại một câu, món quà bất ngờ kia, tướng quân có thích không?"

"Thích lắm." Du Đường lướt nhẹ bờ môi sượt qua khóe môi Tiêu Lẫm, thì thầm: "Thích đến nỗi, hiện giờ chỉ muốn trở về ngay, để được "yêu thương" ngươi thật nhiều."

Đêm khuya thanh vắng, chờ đến khi hai người trở về đến hoàng cung, tẩm điện lại trải qua một đêm sắc tình.

Lý Hải Tuyền mắt điếc tai ngơ đứng ở bên ngoài, tâm tịnh như nước, thầm nghĩ trong lòng, ngày mai phải nói lại cho bệ hạ biết, người của cục nội vụ tới bẩm báo là y phục dành cho đại điển đăng cơ đã chuẩn bị xong, Du tướng quân nhớ đi ướm thử.

......

Ngày trừ tịch cùng năm đó, đại điển đăng cơ chính thức được cử hành.

Du Đường mặc hoàng bào giống như đúc với Tiêu Lẫm, đầu đội mũ miện đen được điểm xuyết bằng hoa văn thêu chỉ vàng, khảm hồng ngọc, những sợi chuế bằng hạt châu nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân vững vàng tiến lên phía trước.

Văn võ đại thần cả triều quỳ gối thành hai hàng ở hai bên.

Y bước từng bước một về hướng Tiêu Lẫm đang đứng ở nơi đó.

Trong tầm mắt chỉ chứa mỗi bóng dáng của đế vương trẻ tuổi, người mà y yêu thương nhất trên thế gian.

Dù đang ở trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, nhưng chờ đến khi Du Đường bước đến trước mặt Tiêu Lẫm, hắn lại khéo léo biểu diễn một trò ảo thuật nhỏ, biến ra một cây kẹo hồ lô ngào đường từ trong ống tay áo rộng dài.

Chỉ là cây kẹo hồ lô không phải chỉ có một đầu là kẹo, một đầu là tay cầm như bình thường, mà là hai bên đối xứng nhau đều là tay cầm, ở giữa là tám viên kẹo hồ lô ngào đường màu đỏ óng ánh, giống hệt với số lượng của cây kẹo hồ lô Du Đường từng mua cho Tiêu Lẫm trong một ngày nắng hiếm hoi của mùa đông, vào thời điểm mà hai người bọn họ vừa mới quen biết nhau, ngày hôm ấy, ánh dương chiếu rọi lên lớp đường mật trên từng viên kẹo, chiết xạ nên một tầng ánh sáng lóng lánh đẹp đẽ, tôn lên sự bóng bẩy của quả sơn tra.

"Tướng quân." Nụ cười treo trên gương mặt vị đế vương uy nghiêm dường như đã quay về với dáng vẻ thuở thiếu niên, phảng phất khiến cho dòng thời gian quay ngược trở lại buổi đầu hai người gặp gỡ.

Chờ Du Đường vươn tay nắm lấy một đầu cây kẹo hồ lô, hắn liền nói: "Cây kẹo này là do ta tự tay làm, chúng ta hãy cầm nó thay cho dải lụa đỏ khi thành thân, cùng nhau bước vào Minh Chính Điện, được không?"

Lúc này, Du Đường cũng đã thoát ra khỏi bầu không khí nghiêm túc của đại điển đăng cơ, nhoẻn miệng cười rộ lên, nói: "Được."

Hai người cứ như vậy, mỗi người nắm một đầu cây kẹo hồ lô, nghiêm trang bước từng bước vào trong Minh Chính Điện, cùng ngồi xuống long ỷ nay đã sửa lại thành loại có thể ngồi được hai người, nghe Lý Hải Tuyền đứng bên ngoài hô lớn: "Quỳ ——"

Các đại thần đồng thời quỳ xuống.

"Dập đầu lần thứ nhất ——"

"Dập đầu lần thứ hai ——"

"Dập đầu lần thứ ba——"

Chờ các đại thần làm xong hết thảy, lại dõng dạc hô lớn.

"Bái ——"

Mấy trăm văn võ bá quan đồng thanh hô vang: "Song đế vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế ——"

Tiếng hô ầm ầm vang dội quanh quẩn khắp Hoàng Cung, khắc ghi sâu sắc vào đáy lòng mỗi một người.

Du Đường và Tiêu Lẫm liếc nhìn nhau, rồi cùng phóng tầm mắt ra xa.

Bên ngoài Minh Chính Điện kia, đã không còn quang cảnh trời đông rét buốt, tuyết rơi trắng xóa thường thấy vào ngày Trừ Tịch, chỉ có ngày nắng vàng rực hiếm hoi của mùa đông, bao gồm ánh dương xán lạn và cả bầu trời xanh thẳm.

Lúc này đây, chính là thời đại thịnh thế mà tất cả bọn họ đã chung tay nỗ lực sáng lập nên.

Mà về sau, hai người họ cũng sẽ mãi như thế.

Nắm chặt tay nhau, sớm sớm chiều chiều, đi qua tháng năm, cùng nhau đầu bạc.

--

Editor Anh Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top